Hoàng Phấn Bút, ông đang tìm đường chết sao? Nhanh chóng mang theo người của ông cút đi!
Công an phá án, người không phận sự nhanh chóng rời đi!
…
Khi ngoài phòng vang lên tiếng thét to, tâm tình Nghiêm Khoan thả lỏng không ít, hắn biết viện binh của mình đã tới. Vừa rồi hắn gọi điện cho đội trưởng đại đội hình cảnh cục công an huyện Miêu Lực Phong.
Nhắc tới quan hệ giữa Nghiêm Khoan cùng Miêu Lực Phong không kém, nếu không Nghiêm Khoan sẽ không gọi cho hắn.
Rất nhanh thân ảnh Miêu Lực Phong xuất hiện ngay cửa phòng, khi hắn nhìn thấy tình huống bên trong liền nhíu mày. Có thể trở thành đội trưởng đại đội hình cảnh, ánh mắt Miêu Lực Phong đương nhiên cao minh hơn kẻ chỉ biết nịnh nọt mới được thăng chức như Nghiêm Khoan.
Dám động Nghiêm Khoan, hơn nữa đánh Nghiêm Khoan thành như vậy nhưng không hề có ý tứ muốn chạy trốn, ngược lại vô cùng trấn định, tuyệt đối không phải người bình thường.
Đêm nay không phải đụng nhằm tấm sắt đi?
Nghĩ tới mấy ngày trước cục trưởng đã phân phó, trong lòng Miêu Lực Phong lại có thêm ý tưởng. Người nào cũng biết sau ngày lễ sẽ có một bí thư huyện ủy mới nhậm chức, nhưng không phải ai cũng biết người kia là ai. Mà bây giờ đã qua ngày lễ, Tô Mộc lại là người từ ngoài tới, chẳng lẽ có quan hệ gì với việc này sao?
Nhưng nhìn tới nhìn lui lại không giống đâu!
Nếu Tô Mộc là bí thư huyện ủy, Miêu Lực Phong sẽ ninh đầu mình xuống xem như quả bóng mà đá văng. Người nào không biết Hầu Bách Lương gài bẫy Trương Bắc Hạ rơi đài, cho dù cấp trên muốn bắt Hầu Bách Lương cũng phải phái ra người đủ phân lượng mới phải. Với tuổi tác của Tô Mộc, đã mọc đủ lông cánh chưa? Hắn làm sao có thể trở thành bí thư huyện ủy?
Quả thực là buồn cười!
Đáy lòng Miêu Lực Phong trào phúng, vì sao lá gan của hắn ngày càng nhỏ như vậy. Nghĩ tới đây không khỏi tráng lên dũng khí, ánh mắt nhìn Tô Mộc tràn đầy hương vị nghiêm túc đề phòng.
Anh là ai? Có biết hành vi của anh là phạm pháp hay không? Anh dám tập kích công an? Không được nói gì hết, lập tức ngồi chồm hổm dưới đất, hai tay ôm đầu, theo chúng tôi trở về một chuyến!
Miêu Lực Phong lớn tiếng nói.
Quan uy thật lớn!
Tô Mộc không chút bối rối, ánh mắt toát ra vẻ khinh thường:
Các ông phá án kiểu vậy sao?
Chúng tôi làm sao phá án cần anh chỉ điểm sao? Nhanh lên!
Miêu Lực Phong quát.
Ai dám!
Ánh mắt Đoạn Bằng lạnh băng đảo qua, trên người không tự chủ được dâng lên sát ý.
Bị ánh mắt của Đoạn Bằng nhìn qua, Miêu Lực Phong nhất thời cảm giác như bị đầu sói trành thẳng, nháy mắt dựng đứng tóc gáy. Hắn là đội trưởng đội hình cảnh, trong tay từng bắt người, từng bắn người, hắn có thể chân thật cảm giác được Đoạn Bằng không chỉ hăm dọa mà thôi. Nếu có ai thật sự dám động thủ, sẽ chết người, mà cái chết còn vô cùng thê thảm.
Chẳng lẽ là tội phạm nguy hiểm sao?
Nghĩ tới đây, sau lưng Miêu Lực Phong toát mồ hôi lạnh, nếu thật sự là vậy, hắn sẽ gặp nguy hiểm. Nếu bị Đoạn Bằng bắt được, mạng nhỏ chết thật oan uổng.
Các anh là ai?
Miêu Lực Phong bật lui ra sau hai bước, trong tay vung cảnh côn, trước khi xác định rõ tình huống, hắn không dám rút súng.
Dù là công an cũng không thể tùy tiện động súng.
Một khi nổ súng, sự tình sẽ nháy mắt thăng cấp!
Anh muốn mang chúng tôi về cục công an phải không? Tôi hỏi lại anh một lần, anh xác định cần làm như vậy?
Tô Mộc nghiền ngẫm hỏi.
Phải!
Miêu Lực Phong quyết đoán nói.
Dưới tình huống vơ đũa cả nắm, đã làm ra quyết định như vậy, chấp pháp không dựa theo trình tự, đội trưởng đội hình sự công an như anh thật đủ tư cách! Được, hiện tại tôi đi cùng anh tới cục công an. Nhưng một khi tôi đi vào, còn muốn tôi đi ra, anh đừng mộng tưởng!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Có vấn đề!
Có bí mật!
Miêu Lực Phong vừa nghĩ tới điều này, nhưng đã đâm lao phải theo lao. Nếu hắn phủ nhận lời nói vừa rồi, tương đương tát vào mặt mình sao? Làm đội trưởng đội hình sự, hắn tuyệt đối không làm như vậy.
Hơn nữa hắn nhìn thấy Nghiêm Khoan không ngừng nháy mắt ra dấu, có Nghiêm Khoan, lại thêm lời nói trước đó, việc này liên lụy tới chủ tịch huyện Hầu Bách Lương, Miêu Lực Phong cũng không còn chút lòng sợ hãi.
Ít nói nhảm, đi!
Miêu Lực Phong quát.
Ông chủ?
Đoạn Bằng thấp giọng hỏi.
Không sao, chuyện này không liên quan gì với anh, anh lưu bên ngoài là được. Tôi đi cùng bọn hắn, tôi tin tưởng anh không có ý kiến gì đi?
Tô Mộc nhìn qua Miêu Lực Phong hỏi.
Miêu Lực Phong biết chuyện này thật sự không liên quan gì với Đoạn Bằng, hơn nữa hắn cũng suy nghĩ, nếu Tô Mộc thật sự có bối cảnh, vậy lưu trữ một người ở ngoài nhanh chóng hoạt động. Sau khi tới cục công an, hắn sẽ dựa theo trình tự chính quy mà làm, đợi sau khi xác định Tô Mộc thật sự không có bối cảnh, mới thu thập chết hắn là được.
Có thể!
Miêu Lực Phong gật đầu.
Miêu đội, còn có hắn, bắt luôn cả Mộ Bạch, hắn là đương sự!
Nghiêm Khoan nhanh chóng hô.
Việc này không liên quan gì với anh ấy!
Tô Mộc nói.
Anh nói không vấn đề thì không sao? Nếu điều gì cũng như anh nói, cục công an làm gì, anh tên Mộ Bạch phải không? Theo chúng tôi đi một chuyến!
Miêu Lực Phong quả quyết nói.
Không thành vấn đề, tôi làm việc trong trường đảng huyện ủy, tôi sẽ không chạy trốn. Chuyện này đích thật cần tra rõ, nhưng tôi hi vọng các anh phải tôn trọng chúng tôi. Chúng tôi đi theo các anh phối hợp điều tra, không phải tội phạm, chúng tôi tự mình đi ra ngoài!
Mộ Bạch thản nhiên nói.
Tô Mộc thầm tán thưởng, người này đúng là lâm nguy không loạn. Cũng phải, dù sao ngày trước là người nhà quan chức, dù đã suy sụp biến thành cô nhi, nhưng phẩm chất bồi dưỡng thuở nhỏ không cách nào thay đổi.
Tại sao lại có người của trường đảng huyện ủy?
Đáy lòng Miêu Lực Phong lộp bộp, nguyên bản hắn nghĩ Mộ Bạch đi theo Tô Mộc, ai ngờ lại gây sức ép ra thân phận như vậy. Mặc dù thân phận kia cũng không có gì trọng yếu, nhưng vẫn không thể đối đãi như người bình thường.
Nhưng không sao cả, dù sao đều phải mang đi, vậy đều đi!
Không thành vấn đề!
Miêu Lực Phong gật gật đầu, chỉ chờ sau khi vào cục công an, các người còn muốn yêu cầu đều không được!
Khi Tô Mộc đi ngang qua người Đoạn Bằng, thấp giọng nói một câu, theo sau sải bước ra khỏi phòng, Mộ Bạch theo sát phía sau. Về phần mấy người Nghiêm Khoan, bởi vì bị đánh không nhẹ, thật vất vả mới có thể đứng lên.
Miêu đội, lần này nhờ anh, nhất định phải hung hăng thu thập bọn hắn, bằng không thật khó trả lời với đại sư!
Nghiêm Khoan thấp giọng nói.
Đại sư?
Miêu Lực Phong nghi hoặc hỏi.
Phải, việc này do Lý Kiến Tân phân phó, anh cũng biết lần này Lý Kiến Tân mang theo Trương đại sư đi bái phỏng đại lão bản. Trên đường người kia vượt qua xe đại sư, đại sư tức giận, nói sẽ ảnh hưởng vận làm quan của đại lão bản. Muốn phá giải hoặc là bảo họ bồi thường một vạn, hoặc là đánh bọn hắn một trận. Cho nên anh biết nên làm như thế nào.
Nghiêm Khoan nói.
Chết tiệt!
Sao lại còn có chuyện như vậy!
Đây chẳng lẽ là nguyên nhân sự tình sao?
Thật sự là đủ biến thái!
Tuy Miêu Lực Phong không phải công an tốt, nhưng ít nhất vẫn có ý thức thị phi. Khi hắn biết việc này chẳng qua là vì nhóm người Tô Mộc vượt xe mà thôi, thật sự không biết nên nói gì. Nhưng chuyện như vậy cũng không cách nào nói ra với người khác, cho nên hắn chỉ có thể gật đầu.
Sự tình có quan hệ với Hầu Bách Lương, Miêu Lực Phong còn có thể nói gì khác sao?
Được rồi, hiện tại anh nên đi bệnh viện nhìn xem, nếu như có thể thuận tiện nghiệm tổn thương. Nhớ kỹ, nhất định phải nghiệm thành trọng thương, biết không?
Miêu Lực Phong nói.
Hiểu được!
Nghiêm Khoan gật đầu.
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại một mình Đoạn Bằng, hắn thu thập xong đồ đạc của Tô Mộc liền trực tiếp đi ra ngoài. Sau khi xác định không ai theo dõi, mới đi tới một chiếc xe mười sáu chỗ đỗ ven đường.
Sao lãnh đạo lại bị mang đi?
Phải đó, đám công an kia thật lớn mật!
Kẻ liều lĩnh, thật sự luôn có nhiều a!
Đoạn Bằng nghe được những lời này, trên mặt lộ nụ cười lạnh:
Lãnh đạo tự có ý nghĩ của mình, hiện tại chúng ta khởi hành đi cục công an huyện, hai người đi theo Nghiêm Khoan, còn nữa, cho người theo dõi người tự xưng đại sư hồi chiều.
Hiểu được!
Mọi người rất nhanh tản ra hành động, chuyện như vậy đối với họ thật dễ dàng. Cũng không ai nghĩ tới có một đội ngũ đang âm thầm hoạt động bên trong huyện thành Ân Huyền.
Đoạn Bằng lên xe, lấy di động gọi một dãy số mà Tô Mộc đã phân phó hắn trước khi rời đi.
Nếu Tô Mộc đã muốn làm lớn chuyện, sẽ không lưu chút cơ hội cho đám người kia. Có một số việc nhóm người Đoạn Bằng cũng không thể ra mặt, phải tìm người khác đi làm.
Người này chính là Trương Nam Thu.
Trương Nam Thu đang ở nhà cùng Trương Bắc Hạ, nhận được điện thoại xa lạ, hắn vốn định cúp máy nhưng Trương Bắc Hạ chợt liếc mắt nhìn qua, bình tĩnh nói:
Nghe đi!
Sau khi tiếp máy, Trương Nam Thu lập tức sửng sốt. Hắn ngẩn người nhìn Trương Bắc Hạ, mãi tới khi bên kia cúp máy hắn vẫn còn không dám tin tưởng.
- Cha, vừa rồi cha mới nói là ai sẽ tới tiếp nhận chức vụ của cha?