Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chú Tô!



- Là Chú Tô, thật là Chú Tô!



- Chú Tô, tụi cháu rốt cục gặp được chú!



Ở sau lưng Từ Viêm, có vài đứa trẻ đang quỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có đứa trẻ còn chảy nước mắt. Trong đôi mắt nhỏ lộ vẻ sợ hãi, trong sợ hãi còn mang theo phẫn nộ. Chẳng qua nhìn vẻ phẫn nộ tràn đầy yếu đuối.



Khi bọn trẻ vừa nhìn thấy Tô Mộc, không còn nhịn được nữa, đều lớn tiếng khóc hô lên. Đứa trẻ quỳ rạp ở trước nhất, đang khóc lớn nhất chính là Cẩu Đản.



- Cẩu Đản, sao mấy đứa lại ở chỗ này ? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì ? Ai cho mấy cháu quỳ như vậy, còn không nhanh chóng đứng lên!



Tô Mộc nhìn thấy một màn này, đau lòng muốn chết, vội vàng đi tới kéo bọn trẻ đứng lên. Mà ngay lúc kéo người, Tô Mộc phát hiện đầu gối bọn trẻ đã rướm máu tươi.



Hiện tại Tô Mộc biết vì sao Từ Viêm phẫn nộ! Đổi lại là hắn, cũng sẽ làm ra hành động như thế.



Từ Viêm nhận thức Cẩu Đản, điều này cũng nhờ Tô Mộc, ban đầu khi còn ở trấn Hắc Sơn, Tô Mộc từng dẫn Từ Viêm đi vào thôn hiểu biết. Cho nên chỉ cần là những đứa trẻ trong Hắc Sơn, Từ Viêm đều nhận thức đại khái, cho dù hắn không biết hết toàn bộ nhưng những đứa trẻ kia đều nhận thức hắn.



- Chú Tô, cứu mạng ah! Cứu Đường Kha đi, nếu chú mặc kệ bạn ấy, bạn ấy nhất định phải chết.



Cẩu Đản đứng trước mặt Tô Mộc, giữ chặt tay hắn, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.



- Phải đó, Chú Tô, cứu Đường Kha đi, bạn ấy thật sự đáng thương.



- Chú Tô, hiện tại chỉ có chú có thể cứu bạn ấy.



- Còn có Chú Đường Ổn, chú cũng cứu chú ấy đi.



Mấy đứa trẻ ôm đùi Tô Mộc chảy nước mắt, khuôn mặt bi thương không chút che giấu. Năm nay bọn trẻ vừa lên trung học sơ cấp, thành tích học tập không tệ, đều thi đậu trung học trong huyện. Nhưng mặc dù là như thế, vẻ non nớt trên mặt vẫn chưa biến mất.



Tô Mộc nghe bọn trẻ khóc lóc, nhìn những khuôn mặt đẫm nước mắt, lòng như đao cắt.



- Đường Kha làm sao vậy ? Anh Đường Ổn xảy ra chuyện gì ? Cẩu Đản, cháu nói, chậm một chút, đừng có gấp.



Tô Mộc khống chế tâm tình của mình, nhìn Cẩu Đản hỏi.



- Chú Tô, là như vậy. Đoạn thời gian trước lúc Đường Kha về nhà đã phát hiện Chú Đường Ổn giống như bị bệnh, vì vậy muốn đưa chú đi vào huyện thành chữa bệnh. Kỳ thật trước kia chú đã sớm bị bệnh, nhưng vì Đường Kha nên luôn gượng chống lên. Lần này thật không gượng được nữa cho nên mới đi theo bạn ấy vào bệnh viện. Nhưng ai nghĩ tới bệnh viện kiểm tra nói là bị bệnh tim gì đó, phải gắn thêm cái cầu gì gì nữa.



Cẩu Đản vội vàng nói.



Phẫu thuật trái tim ? Tô Mộc vừa nghe lời này không khỏi nhíu mày. Tình huống thân thể của Đường Ổn thế nào hắn cũng biết, luôn luôn trở bệnh. Nhưng vì gia đình, vì cung cấp cho Đường Kha đi học nên luôn kiên trì. Mà nhà họ chỉ có hai cha con, nếu Đường Ổn xảy ra chuyện không may, chỉ sợ gia đình sẽ đổ sập xuống.



- Sau đó thì sao ?



Tô Mộc trầm giọng hỏi.



- Trị bệnh này thật đắt, bệnh viện nói dựng một cái giá đều phải hơn mười ngàn. Tình huống trong nhà Đường Kha vốn không tốt, lại phải lập tức đưa ra nhiều tiền thuốc men như vậy bạn ấy cũng không biết nên làm gì bây giờ. Nhưng vì muốn phẫu thuật cho cha mình, Đường Kha đem toàn bộ tiền tích tụ trong nhà lấy ra, vậy vẫn còn chưa đủ, còn chưa kịp đợi tới làm phẫu thuật, tiền đã xài hết. Đó là hơn mười ngàn đồng, chưa phẫu thuật chỉ nằm viện ba ngày đã xài hết rồi. Trong bệnh viện nói không còn tiền, bởi vì phải trả tiền thuốc men nên đã hết.



Cẩu Đản đã là học sinh trung học, vừa rồi vì không có chỗ dựa nên mới rối loạn, hiện tại gặp được Tô Mộc nên thần trí đã bình tĩnh rõ ràng hơn.



- Mười ngàn đồng chỉ ba ngày đã hết, đây là còn chưa làm phẫu thuật, không tính là phí tổn mổ tim sao.



Tô Mộc dù không hiểu nghề y, nhưng cũng cảm giác được bệnh viện tính tiền thật thái quá, quá mức khoa trương.



Nhưng bây giờ không phải thời gian truy cứu việc này, Tô Mộc thật muốn biết vì sao Cẩu Đản khóc hô nói mình cứu mạng Đường Kha, cô bé kia xảy ra chuyện gì vậy ?



- Cẩu Đản, Đường Kha làm sao vậy ? Hiện tại con bé ở đâu ?



Tô Mộc gấp giọng hỏi.



- Đang ở trong bệnh viện Đông Giao!



Cẩu Đản nói.



- Mấy ngày nay tiền thuốc men của Chú Đường Ổn đều do tụi cháu xin tiền trong nhà phụ giúp, nhưng làm sao đủ. Tụi cháu không có biện pháp nên nghĩ cách đi ra nơi này xin người hảo tâm giúp đỡ. Tụi cháu còn không sao, mấu chốt là Chú Đường Ổn sắp không đợi được nữa. Bệnh viện nói không có tiền thì không cho nằm viện, đã đuổi chú ra ngoài. Chú đã phải nằm ngoài đại sảnh suốt một ngày rồi.



- Đúng vậy, dựa vào người hảo tâm cho tiền, mỗi ngày chúng cháu mang về đưa cho Đường Kha. Miễn cưỡng gom đủ viện phí mới đưa chú quay về phòng bệnh. Đường Kha vì kiếm tiền đã đi bán máu vài lần. Bạn ấy không cho cháu nói, nhưng hiện tại cháu không nói không được. Chú Tô, chú cứu Đường Kha đi. Bạn ấy không thể tiếp tục đi bán máu, nếu không sẽ chết mất.



- Chú Tô, hôm nay đã là ngày thứ sáu, hôm qua chú lại bị đuổi đi ra, vẫn còn nằm trong đại sảnh lạnh lẽo bên ngoài kia. Chú Tô, tụi cháu có thể ăn ít cơm, nhưng bệnh của Chú Đường Ổn thật sự không thể kéo dài được nữa. Đã sáu ngày sáu đêm còn chưa làm phẫu thuật, nếu như không nghĩ biện pháp, cháu sợ chú thật sự không chờ nổi đâu.



Lời trần tình non nớt của đứa trẻ vang lên bên tai Tô Mộc, cho dù là bối rối lộn xộn nhưng hắn đã hiểu được là chuyện gì xảy ra. Đường Ổn không tiền bị đuổi khỏi phòng bệnh, đừng nói là làm phẫu thuật, thậm chí cả chăm sóc tối thiểu cũng không được châm chước. Vì gom phí trị liệu cho Đường Ổn, bọn trẻ đã xin tiền trong nhà mình, thậm chí đem cả tiền chi phí cuộc sống của mình đưa ra, nhưng chẳng khác gì như muối bỏ biển.



Muốn chết chính là nha đầu quật cường cố chấp Đường Kha, lại đi bán máu, còn không chỉ một lần. Nghĩ tới thân thể phong phanh của con bé, Tô Mộc không khỏi cảm thấy run rẩy. Sáu ngày sáu đêm không tới trường, đều bồi bên cạnh cha mình, cha nàng nằm viện nàng bồi giường, cha bị đuổi ra nàng cùng nằm trong đại sảnh, mấy ngày nay con bé làm sao mà qua được.



Bệnh viện Đông Giao huyện Hình Đường, tốt, đây là tác phong công tác của các người, đây là thiên thần áo trắng mà các người quảng cáo rùm beng, một đám hỗn trướng! Tô Mộc nhớ tới một màn tại cục vệ sinh sáng hôm nay, lúc này gặp phải chuyện như vậy, cỗ lửa giận không còn cách nào áp chế.



- Đi, chúng ta lập tức vào bệnh viện Đông Giao tìm Đường Kha.



Tô Mộc nói.



- Khoan đã, tao xem ai dám đi! Hôm nay không đem chuyện này xử lý xong, đừng có ai mong rời khỏi!



Ai nghĩ tới lúc này thanh niên mới từ dưới đất đứng lên lại thập phần hung hăng càn quấy đứng trước đầu xe, chống nạnh, thần tình phẫn nộ liếc mắt nhìn quanh:



- Ai cũng đừng hòng đi!



- Xảy ra chuyện gì ?



Tô Mộc trầm giọng hỏi. Mặc dù hiện tại hắn thập phần lo lắng cho Đường Kha, nhưng vẫn chưa mất lý trí.



- Chú Tô, việc này không phải lỗi của tụi cháu, tụi cháu không có ngăn cản giao thông, tụi cháu chỉ đứng ở góc đường này, ai nghĩ tới người này đột nhiên lái xe xông tới. Tụi cháu sợ hãi mới lớn tiếng kêu to, không nghĩ tới hắn dừng xe lại còn đi về phía tụi cháu, còn muốn tụi cháu quỳ xuống xin lỗi. Nói là tụi cháu hại hắn phân tâm, còn nói xe của hắn bị trầy xước.



Cẩu Đản lớn tiếng nói, đôi mắt tức giận nhìn thanh niên kia.



- Đúng vậy, đúng vậy, tụi cháu chỉ đứng ở nơi đây, là hắn không tuân thể luật giao thông. Chú Tô, chú không biết, vừa rồi hắn chẳng những mắng tụi cháu, còn đánh tụi cháu nữa. Ngài nhìn thấy không, đây là hắn đánh.



Tô Mộc nhìn qua, chỉ thấy đứa bé kia vén lên tay áo, trên cánh tay xanh tím thật rõ ràng.



- Vừa rồi nếu không có Chú Từ cứu tụi cháu, tụi cháu đều bị tên xấu xa này đánh. Chú Tô, tụi cháu ở đây chỉ mong van cầu người hảo tâm giúp đỡ Đường Kha, giúp đỡ Chú Đường Ổn, chẳng lẽ làm vậy cũng không được ?



Cẩu Đản nói xong liền khóc lên.



Thằng bé vừa khóc, mấy đứa bé bên cạnh nghĩ tới một màn bị đánh vừa rồi cũng không nhịn được nức nở.



- Thật là đồ khốn, tên vương bát đản này rốt cục là ai, không nghe mấy đứa trẻ vừa nói sao ?



- Đúng vậy, nói chính là mày đó, nhìn cái gì vậy, còn không lập tức lái chiếc xe rách nát kia tránh ra!



- Mẹ nó, chỉ là một chiếc xe nát, có tin tao đập nát xe mày hay không!



Bởi vì chuyện này khiến kẹt xe, những tài xế xuống xem náo nhiệt sau khi nghe xong lời giải thích của Cẩu Đản, lòng thương hại lập tức tràn ra. Bọn họ tin tưởng trẻ con không biết gạt người, biết lời nói của những đứa trẻ này là thật sự. Bọn trẻ vì bạn học mà làm như vậy, đủ nhìn ra tương lai những đứa trẻ này đều là người có lương tri.



Mà so sánh với bọn trẻ, thanh niên kia thật quá ghê tởm. Cái gì nói là người ta quấy nhiễu hắn, hắn cho rằng ai cũng mù hay sao. Có ai không nhìn thấy trong xe thanh niên kia còn giấu một nữ nhân. Nữ nhân kia vừa rồi còn làm bừa với hắn trong xe, thì ra là vậy nên xe mới lái bậy. Thiếu chút nữa đụng chết đứa trẻ không nói, còn muốn vu oan đứa trẻ.



Còn có lương tâm hay không ? Lương tâm đều bị chó ăn sao ?



Tô Mộc nghe xong lời của Cẩu Đản, nhìn qua vị trí xe ô tô dừng lại, trên mặt lập tức lạnh lùng.



- Bọn trẻ nói là thật sao ?



Thanh âm Tô Mộc lạnh lẽo hỏi.



- Thật thì thế nào ? Ai bảo bọn nhóc đứng trước mặt tao, xứng cho bọn hắn xui xẻo. Tao không truy cứu bọn chúng dọa hỏng bảo bối nhà tao thì thôi, như thế nào, có phải mày còn muốn gây phiền sao. Hừ, quỷ nghèo đúng là quỷ nghèo, thật nghĩ tụi mày đi ăn mày hay bán chút máu thì có thể làm phẫu thuật tim sao ? Buồn cười!



Thanh niên chẳng những không chút hối cải, ngược lại càng hò hét điên cuồng.



Khoảng cách gần như vậy, Tô Mộc đã sớm ngửi được mùi rượu trên người thanh niên, vô cùng khó ngửi.



- Anh câm miệng cho tôi!



Từ Viêm tức giận quát.



- Để cho tao câm miệng! Mày nghĩ mày là ai ? Biết tao là ai không ? Cha tao là Ngưu Đức Thành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK