Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mộc thật sự không biết ngay lúc hắn cùng Lạc Lâm còn đang mây mưa, Viên Suất đang chuẩn bị làm sao lấy lại danh dự.



Phải biết rằng Viên Suất có một sở thích đặc thù, đó chính là đua xe.



Nhi đồng nhà có tiền luôn ưa thích tìm kiếm hoạt động kích thích chơi đùa, đây là chuyện thật bình thường. Cho nên mỗi khi buồn bực, Viên Suất luôn ưa thích đi tới một quán bar đặc thù trong Thịnh Kinh thị, quán bar tên Tốc Độ. Phàm là người xuất hiện ở chỗ này đại bộ phận đều ưa thích chơi đua xe, theo đuổi cảm giác tốc độ.



Đơn giản mà nói, quán bar Tốc Độ giống như một câu lạc bộ đua xe.



Viên thiếu, sao hôm nay nhìn anh có vẻ mất hứng như vậy đây?



Phải đó, đi tới nơi này là vì tìm thú vui, sao anh lại như vậy kia?



Đúng rồi, Viên thiếu, sao không gặp bạn gái của anh vậy?







Viên Suất ngồi cạnh bàn, sắc mặt âm trầm uống rượu, bên tai truyền tới tiếng trêu chọc của mấy bạn nhậu, trên mặt tức giận muốn bốc cháy:



Đừng nhắc tới con tiện nhân kia, sớm hay muộn tôi sẽ chơi chết nó. Thứ gì vậy, thật sự nghĩ dựa vào tên bạn học kia là có thể xong việc sao? Tô Mộc, phi, đồ chơi gì chứ, trước kia chưa từng nghe qua. Còn cầm thái độ thời còn đại học theo truy con gái, thật sự là quê mùa. Tôi sẽ đem bọn hắn chơi cho chết!



Nào, Viên thiếu, đừng nóng giận, cạn ly!



Cạn ly!



Ngay khi Viên Suất nói ra lời này cũng không hề chú ý tới sắc mặt một thanh niên ngồi bàn sau lưng chợt biến đổi. Hắn bưng ly rượu đi qua, sau khi ngồi xuống liền uống rượu với Viên Suất.



Đợi khi thanh niên kia rời đi, vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng. Hắn lơ đãng nhìn lướt qua Viên Suất với ánh mắt miệt thị, sau khi đi ra khỏi quán bar Tốc Độ, hô hấp gió mát thổi tới, trực tiếp phát ra một tin nhắn.



Tô Mộc, hi vọng như vậy có thể giúp anh.



Yến Tiễn khẽ thì thầm tự nhủ.



Đúng vậy, người này chính là Yến Tiễn!



Xe lửa xuất phát từ Thịnh Kinh đi thủ đô đang lướt nhanh như bay trên đường ray. Lần này Quan Ngư thật sự bỏ đủ vốn, để Tô Mộc mua hai giường nằm. Chỉ hai phiếu giường nằm đã tiêu phí không ít tiền để dành của nàng, nhưng so sánh với việc có thể cùng Tô Mộc đi thủ đô thật sự không đáng giá nhắc tới.



Quan Ngư hiểu thật rõ ràng, nếu không có Tô Mộc bây giờ nàng vẫn đang đi hát trong quán rượu tại thủ đô. Làm sao có cơ hội thực hiện giấc mộng trong lòng, tỷ như trở lại trường học tập như bây giờ? Mà càng làm Quan Ngư cảm thấy cao hứng chính là mẹ của nàng cảm thấy cuộc sống bây giờ rất hạnh phúc. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ nàng, đây chính là hi vọng lớn nhất của Quan Ngư.



Vậy mà còn chưa chịu từ bỏ ý định, Viên thị cơ kim…



Tô Mộc im lặng đứng ở lối đi hút thuốc, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo. Mãi tới gần sáng hắn mới quay về Đế Hoàng Uyển, lúc đó vô tình nhìn thấy tin nhắn trong di động. Nói thật, Tô Mộc có chút ngoài ý muốn, thật không nghĩ tới là do Yến Tiễn nhắn tin, nhưng tin tưởng Yến Tiễn không cần nói dối.



Nếu nói như vậy, chờ đợi bị người đánh cũng không phải tính cách của Tô Mộc.



Viên Suất, Viên thị cơ kim, là do các người gây sự trước.



Nghĩ tới đây, Tô Mộc gọi điện cho Mộ Dung Cần Cần:



Sư tỷ, có chuyện phiền toái một chút…



Không thành vấn đề!



Bên kia chợt trầm mặc, nhưng rất nhanh liền truyền tới thanh âm kiên định chấp nhất của Mộ Dung Cần Cần. Nếu như Tô Mộc đang ở cạnh nàng, sẽ phát hiện khuôn mặt nàng tràn ngập quyết đoán.



Vậy tôi đợi tin tốt lành của sư tỷ.



Tô Mộc mỉm cười nói.



Tô Mộc đã cho người đi điều tra chuyện của Mộ Dung Cần Cần, dù sao hắn chuẩn bị dùng nàng, nếu nàng không đáng tin sẽ biến thành thuốc nổ giấu bên cạnh hắn. Việc đánh bạc như vậy Tô Mộc không muốn làm. Mà sự tình này dù tìm ai cũng không thích hợp bằng tìm nàng. Bởi vì chỉ có nàng càng thêm quen thuộc hoạt động của Viên thị cơ kim, mới hiểu rõ bên trong có tấm màn đen hay không.



Hoặc nói đơn giản hơn, Tô Mộc muốn để Mộ Dung Cần Cần thông qua chuyện này đứng thành hàng.



Đứng thành hàng lại thêm dùng quan bảng âm thầm điều tra, Tô Mộc tin tưởng tuyệt đối có thể hiểu rõ về quá khứ của Mộ Dung Cần Cần!



Tô ca, anh đang suy nghĩ gì vậy? Tới xế chiều chúng ta mới về tới thủ đô đó. Anh có đói bụng không, hay là chúng ta đi ăn chút gì?



Quan Ngư đi ra cười hỏi.



Không vội, nếu em mệt thì đi nghỉ ngơi đi.



Tô Mộc cười nói.



Tô ca, anh đã đáp ứng em rồi, sau khi tới thủ đô phải tới nhà em trước.



Quan Ngư nháy mắt nói.



Quan Ngư biết nhân mạch của Tô Mộc, nếu tới thủ đô hắn sẽ vô cùng bận rộn. Nếu nàng không nhắc nhở hắn, đợi khi hắn bận rộn không có thời gian tới nhà, nàng thật sự không biết làm sao trả lời với mẹ mình.



Được rồi, anh đã đáp ứng em, em lại luôn nhắc nhở anh. Sao vậy? Chẳng lẽ còn sợ hãi anh sẽ cự tuyệt sao? Hơn nữa dù em không tin anh, cũng phải tin tưởng tài nấu bếp của dì thôi. Anh thích tài nấu nướng của dì vô cùng, thật không biết tại sao em lại không học được chút nào đây?



Tô Mộc nhìn Quan Ngư cười đùa.



Anh đừng xem thường người khác.



Quan Ngư quyệt miệng nói, nói tới đây còn cố ý ưỡn ngực.



Vừa nhìn thấy dáng vẻ của nàng, khuôn mặt Tô Mộc có chút ửng đỏ, xoay người đi vào phòng.



Nghỉ ngơi, một hồi chúng ta đi ăn trưa.



Quan Ngư nhìn theo dáng vẻ bối rối của Tô Mộc, khóe môi nhếch lên, lộ ra dáng tươi cười hài lòng vì gian kế thực hiện được, cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, tự nhủ:



Hừ, lén nhìn chỗ này của em, anh nghĩ em không phát hiện sao? Hừ, đêm qua không về nhà, em không tin anh đi bồi Trịnh Mục đại ca bọn họ. Hừm, một ngày nào đó em sẽ cho anh biết sự lợi hại của em.



Đúng như lời Tô Mộc đã nói, lần này đi thủ đô, buổi tối đầu tiên cũng không đi bái phỏng ai, mà cùng Quan Ngư đi tới nhà nàng. Phạm Khương Dụ đã chuẩn bị sẵn sàng, khi hai người tới nhà cũng vừa lúc tới cơm chiều. Vì vậy một bàn thức ăn thật nhanh bưng lên, tay nghề nấu bếp của Phạm Khương Dụ thật sự không sai.



Kỳ thật trong lòng Tô Mộc vẫn luôn có suy đoán về Phạm Khương Dụ. Bởi vì người như bà, có tri thức hiểu lễ nghĩa, mấu chốt nhất là trên người toát ra khí chất tuyệt đối không chỉ là một tiểu dân phố phường sẽ có. Gia thế ngày trước của bà hẳn không kém, hoặc là nói, rất có nội tình văn hóa.



Nhưng vì sao hai mẹ con lại sống dựa vào nhau lẻ loi nhiều năm như vậy đây?



Trong chuyện này chẳng lẽ còn vấn đề kỳ quặc gì hay sao?



Phải biết rằng mãi tới bây giờ Quan Ngư cũng không biết cha mình là ai, mỗi lần nhắc tới nàng luôn chuyển đề tài. Hơn nữa Tô Mộc cảm giác được lúc đó tâm tình của Quan Ngư thật trầm thấp.



Gia đình này rốt cục đã trải qua chuyện gì?



Nếu là người khác, Tô Mộc cũng không muốn xen vào chuyện đời tư của người ta, nhưng quan hệ giữa hắn cùng Quan Ngư không cạn, nếu có thể giúp hai mẹ con, hắn tuyệt đối sẽ không do dự.



Cơm nước xong Quan Ngư đi rửa chén, mà Tô Mộc lại cùng Phạm Khương Dụ trò chuyện. Ánh mắt bà nhìn theo Quan Ngư, chậm rãi mở miệng.



Tô Mộc, chuyện của Quan Ngư thật sự cảm ơn cậu, tuy rằng tôi từng cảm ơn nhưng không biết nên dùng lời gì để biểu đạt cảm kích. Nếu không có cậu, Quan Ngư sao có thể tìm lại được giấc mộng của mình.



Dì, đừng nhắc tới chuyện cảm ơn nữa, đây là cháu phải làm. Từ ngày nhận thức Quan Ngư, cháu cũng không có xem nàng là người ngoài. Chuyện của nàng cũng như chuyện của cháu, cháu sẽ toàn lực giúp đỡ, nhưng mà…



Tô Mộc chần chờ nói.



Nhưng mà cái gì?



Phạm Khương Dụ nghiêng người hỏi.



– Nhưng mà…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK