Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu bị đám người làm ăn biết Ngưu Đức Trụ bị miễn chức thì tiêu, gã sẽ không đượi ích lợi gì. Chờ đợi Ngưu Đức Trụ sẽ là vô tình dày vò. Nếu phải lựa chọn giữa mạng sống và tôn nghiêm, Ngưu Đức Trụ chắc chắn chọn mạng, gã không muốn mất quyền lực trong tay.



Cao Chấn Sơn tức giận quát:



- Ngươi... Ngươi Ngưu Đức Trụ! Ngươi làm ta quá thất vọng. Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mang hắn cút đi!



Cao Chấn Sơn làm cấp trên của Ngưu Đức Trụ, gã vô cùng mất mặt. Đường đường là cán bộ của quốc gai lại đi làm chuyện đáng xấu hổ như vậy. Cục công thương bị Ngưu Đức Trụ làm mất hết mặt mũi.



Ngưu Đức Trụ như người điên chửi bậy:



- Cục trưởng, Tô trưởng trấn, tôi... Lộ Minh, chó chết, ngươi hại thảm ta! Ta sẽ không tha cho ngươi...!



Các đội viên không dám để Ngưu Đức Trụ ở lại lâu hơn, nếu không bọn họ cũng sẽ bị phạt theo. Cả đám lôi kéo Ngưu Đức Trụ ra khỏi phòng, đội chấp pháp cục công thương mới rồi còn vênh váo bây giờ biến mất sạch.



Lộ Minh buông lời hăm dọa:



- Tô Mộc, ngươi chờ xem, món nợ giữa chúng ta chưa xong!



Lộ Minh quày quả bỏ đi, không thèm để mắt đến lãnh đạo lớn Cao Chấn Sơn.



Tô Mộc hờ hững liếc Lộ Minh, chậm rãi nói:



- Ta có nói cho ngươi đi sao?



Lộ Minh gắt gỏng:



- Ngươi muốn sao? Lão tử muốn đi thì đi, ngươi không quản được!



Cao Chấn Sơn quát mắng:



- Lộ Minh, sao ngươi ăn nói kiểu đó?



Lộ Minh xé rách da mặt, ngông cuồng rống to:



- Câm miệng đi, Cao Chấn Sơn, ngươi dám khai trừ luôn ta, bây giờ lão tử không phải lính của ngươi nữa, ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho lão tử? Ngươi là cái thứ gì? Đừng chọc tức lão tử, nếu không xử luôn cả ngươi!



Lộ Minh vào cục công thương chỉ treo chức, gã không sợ Cao Chấn Sơn. Nhà ngươi trấn được Ngưu Đức Trụ nhưng không liên quan gì ta, có giỏi thì nhe răng trước mặt bố của ta đi, không đánh ngươi bẹp dí mới lạ.



Nghe lời Lộ Minh nói, nhìn khuôn mặt kia, Cao Chấn Sơn không còn mặt mũi nào. Nói sao thì gã đường đường là cục trưởng, không phải ai muốn mắng chửi cũng được.



- Lộ Minh, ngươi quá kiêu ngạo, bây giờ tôi báo cảnh sát. Tôi chờ xem Lộ Dịch Ninh ăn nói với tôi như thế nào.



Cao Chấn Sơn nói xong bấm điện thoại.



Lộ Minh thách thức:



- Báo cảnh sát? Ha ha ha ha ha ha! Báo đi, nếu ngươi không báo cảnh sát thì ta sẽ gọi thay ngươi!



Trong mắt Lộ Minh tràn ngập điên cuồng.



Tô Mộc nhíu mày, kéo Dương Tiểu Thúy, Lạc Lâm ra sau lưng, liếc đám bạn học đứng bên cạnh.



Tô Mộc lạnh nhạt nói:



- Hôm nay không tụ hội bạn học được nữa, các vị về trước đi, sau này có dịp lại tụ họp.



Vù vù vù vù vù!



Đám người chỉ chờ Tô Mộc nói câu này, bọn họ không chút do dự ra khỏi phòng. Không phải bọn họ không muốn đứng về phía Tô Mộc, nhưng ai đều biết bối cảnh của Lộ Minh, biết hậu đại gián tiếp là bí thư huyện ủy Tạ Văn. Tô Mộc dù có là trưởng trấn khi đối đầu Tạ Văn có phần thắng không?



Vô duyên vô cớ rước họa vào thân, không ai ngốc như vậy. Rất nhanh nơi này chỉ còn lại mấy người.



Lộ Minh nhìn đám người tán đi, cười to bảo:



- Nhìn thấy không? Đây là bạn học của các ngươi đấy, gặp chuyện thì chạy trốn mau còn hơn thỏ. Nhưng nói đi phải nói lại, bọn họ làm thế là khôn. Tô Mộc, hôm nay không đùa chết ngươi thì ta theo họ của ngươi. Cao cục trưởng khỏi báo cảnh sát, nghe thanh âm bên ngoài đi, cảnh sát đã đến.



Rầm!



Bên ngoài vang tiếng bước chân dày đặc, mấy người chưa kịp làm gì thì cửa phòng bị đá văng ra, vài người tiến vào. Bọn họ mặc áo cảnh sát, nam nhân đi đầu dáng người nhỏ gầy trơ xương.



Nam nhân tên Hàn Khuê, một tiểu đội trưởng của đội cảnh sát giáo thông huyện Hình Đường, thân tín của Lộ Dịch Ninh. Hàn Khuê đến đây là vì Lộ Minh kêu gã. Vì chiếm Kim Bích Huy Hoàng, Lộ Minh bỏ vốn gốc, trước có Ngưu Đức Trụ, đợi gã lấy giấy phép kinh doanh thì mặt sau Hàn Khuê xông lên, ép Kim Bích Huy Hoàng đóng cửa.



Hàn Khuê hét to:



- Tất cả đứng thẳng, ai dám nhúc nhích thì đừng trách tôi không khách sáo!



Hàn Khuê vừa dứt lời cảm thấy tình huống không đúng.



Hàn Khuê cười giỡn hỏi:



- Ủa? Là Cao cục trưởng đây mà, sao Cao cục trưởng đến đây? Cũng đến chống lưng cho Lộ thiếu gia chúng ta sao?



Cao Chấn Sơn tức giận quát:



- Hàn Khuê, ngươi định làm gì?



Hàn Khuê cười nói:



- Làm gì? Đương nhiên là làm theo bổn phận. Chúng ta nhận được tố cáo chỗ này tụ tập đánh bài, giấu độc phẩm nên đến kiểm tra.



Lộ Minh giơ cao một bao thuốc phiện, la lên:



- Đúng vậy! Có người tụ tập đánh bài, thuốc phiện ở đây!



Hàn Khuê hùa theo:



- Chứng cứ xác đáng, mang đi hết.



Cao Chấn Sơn tức giận quát:



- Tôi nhìn xem ai dám?



Cao Chấn Sơn hận chết Lộ Minh, tất cả đều tại gã. Từ khi nào đội cảnh sát giáo thông làm chuyện của độ hình cảnh? Đây là lấn sân làm bừa.



Lộ Minh không quan tâm hét lên:



- Hàn Khuê, bắt người đi, bắt hết bọn họ lại, phong nơi này.



Tô Mộc tiến tới trước một bước:



- Tôi nhìn xem ai dám làm?



Tô Mộc nhìn Lộ Minh chằm chằm, lạnh lùng nói:



- Lộ Minh, ngươi làm cho ta mở mắt, làm người đến mức này thật là cực phẩm. Ngươi muốn chơi chứ gì, ta chơi với ngươi!



- Xin hỏi vu oan chủ quản chính phủ cấp một quốc gia bị tội gì? Tùy thân mang theo độc phẩm bị tội gì? Hăm dọa bắt chẹt người kinh doanh đúng đắn bị tội gì? Cấu kết với cơ cấu chấp pháp quốc gia bị tội gì?



- Nhiều tội danh cộng lại, ta muốn biết ngươi có đủ bị phán tội không? Phán mấy năm?



Tô Mộc nói mỗi câu nghiêm nghị chính nghĩa mắng Lộ Minh, chấn nhiếp toàn trường. Lạc Lâm, Dương Tiểu Thúy nhìn Tô Mộc đăm đăm, mắt bắn ra tia sáng. So với Tô Mộc thì Lộ Minh chỉ là cặn bã.



Lộ Minh cuồng cười:



- Ha ha ha ha ha ha! Tô Mộc, ngươi bị khùng sao? Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Ta làm những chuyện đó bao giờ? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có thể phán ta sao?



Lộ Minh chưa cười xong thì một thanh âm lạnh băng vang lên:



- Hắn không phán được thì để ta phán.



Hai bóng người xuất hiện trước cửa, người lên tiếng là phó cục cục trưởng công an huyện Hình Đường, Từ Tranh Thành hiện đang rất nổi. Đứng bên cạnh Từ Tranh Thành là thư ký của huyện trưởng, Lâm Song mặt lạnh băng.



Tới đúng lúc!



Tô Mộc mỉm cười, âm thầm giao tình huống cho hai người giải quyết. Đây là cơ hội tốt, chờ chút nữa vắng người Tô Mộc sẽ tâm sự với Từ Tranh Thành.



- Từ cục trưởng!



Hàn Khuê ngạc nhiên nhìn Từ Tranh Thành đột nhiên xuất hiện tại đây, gã không ngờ sẽ gặp nhân vật hiện nổi bật trong cục công an ở Kim Bích Huy Hoàng.



Từ Tranh Thành liếc mắt Hàn Khuê, lạnh nhạt nói:



- Hàn Khuê, ngươi giỏi thật, từ khi nào chuyện của đội hình cảnh do đội cảnh sát giao thông các người quản lý? Xem ra đội cảnh sát giao thông cần được chỉnh đốn, lại, nếu không sẽ nhanh chóng biến thành lộn xộn.



Từ Tranh Thành nói mấy câu đã làm Hàn Khuê tim đập chân run. Hàn Khuê không dám chống đối Từ Tranh Thành, hơn nữa người đứng bên cạnh gã là ai? Đường đường thư ký của huyện trưởng, cỡ như Hàn Khuê người ta giơ tay bóp chết nhẹ như không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK