Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào thời điểm mấu chốt này, người xuất hiện ở chỗ này không phải là ai khác, hắn chính là cục trưởng cục công an huyện Từ Tranh Thành!



- Tô Huyện trưởng!



Từ Tranh Thành chào hỏi.



- Từ cục trưởng, không cần khách khí, bắt đầu đi!



Tô Mộc lạnh lùng nói.



- Được!



Từ Tranh Thành không có bất kỳ ý tứ trì hoãn, xoay người nhìn quét qua toàn trường, giọng nói mạnh mẽ nhất thời vang lên trong hội trường.



- Đầu tiên xin tự giới thiệu, tôi là cục trưởng cục công an huyện Hình Đường Từ Tranh Thành, lần này đến buổi công bố truyền thông, chính là để tuyên bố cho các vị nhà báo bằng hữu kết quả điều tra có liên quan đến cha con Diêm Xuân Diêm Vọng. Tin tưởng sau khi tôi đưa ra chứng cớ tương quan, các vị cũng biết rõ, bài viết thứ hai đăng trên « Nhật báo Hoa Lâm », nói Tô Huyện trưởng là quan báo tư thù, quả thực có nhiều buồn cười.



Sau khi Từ Tranh Thành thành công thu hút sự chú ý của tất cả nhà báo, liền gật đầu ra hiệu cho Đỗ Liêm, tiếp tục thao tác.



Rất nhanh trên màn hình lớn sau lưng, liền xuất hiện lần lượt từng hình ảnh. Bên cạnh mỗi hình ảnh đều có một phần ghi chép tra hỏi, toàn bộ ghi chép đều có chữ ký, dấu tay đỏ bắt mắt làm cho người ta vừa nhìn thấy mà giật mình.



Tổ hình ảnh số một là hình ảnh ẩu đả đánh nhau, trên tấm hình có thể thấy rõ người nằm vật xuống trên mặt đất, toàn thân những người đó đều máu tươi loang lổ, thậm chí ngay cả gương mặt cũng bị đánh nát, cái này còn chưa tính, ở bên cạnh còn có mấy ngón tay bị gãy. Điều khiến mọi người ồ lên chính là, trên những tấm hình này không ngừng xuất hiện một người chính là Diêm Vọng, hắn ngậm một điếu thuốc, dáng vẻ hết sức ngạo mạn, khiến cho trong lòng mọi người run lên.



Tổ hình ảnh số hai là hình ảnh nhà cửa bị tàn phá, xô đổ. Một ngôi nhà mái ngói sau khi bị máy ủi đất đẩy mạnh, trong nháy mắt biến thành một mảnh phế tích. Một lão nhân hơn 70 tuổi vừa rồi còn đứng trước ngôi nhà, giờ phút này ngã ngồi phía trên gạch ngói, trên khuôn mặt già nua, chảy xuống dòng nước mắt thống khổ. Lớp da khô quắt, ngón tay khô gầy, nước mắt bất lực, đều giống như đang lên án thế đạo bất công.



Ở trong tấm hình này Diêm Vọng đồng dạng ngậm xì gà, ánh mắt khinh thường nhìn lão nhân. Thỉnh thoảng hét lên, trong đoạn phim bị dừng lại, nhìn giống như đang châm chọc.



Tổ hình ảnh số ba là một mảnh thổ địa hoang vu của khu đang quy hoạch...



Tổ hình ảnh số bốn là trong một tiệm cơm bên trong huyện thành Hình Đường….



Tổ hình ảnh số năm là...



- A!



Mỗi một tổ tranh ảnh đều giống như một tổ hình ảnh luyện ngục giữa nhân gian, ghi chép rõ ràng từng vụ thảm án. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, rất khó có người tin tưởng, ở bên trong huyện thành nhỏ bé như huyện Hình Đường còn có chuyện như vậy. Hơn nữa điều khiến tất cả nhà báo phát ra tiếng hô tức giận chính là, những tấm hình này tựa hồ giống như triển lãm cá nhân của Diêm Vọng, tấm ảnh nào cũng có thân ảnh của hắn, tấm ảnh nào cũng có nụ cười ngạo mạn đó.



Người như vậy quả thực chính là một kẻ bại hoại!



Bại hoại như vậy thậm chí còn không bằng người cặn bã, không bằng đồ cầm thú, thiên đao vạn quả chết cũng không có gì đáng tiếc!



- Người đó chính là Diêm Vọng sao? Chính là Diêm Vọng nói Tô Huyện trưởng quan báo tư thù bắt giữ?



- Chính là hắn, hắn chính là Diêm Vọng!



- Người như vậy chẳng lẽ không nên bắt sao? Người như vậy chẳng lẽ không nên tiếp nhận thẩm phán của luật pháp sao?



Nhà báo bên trong hội trường, có một số người vành mắt ửng đỏ. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng Trương lão nhân ngồi liệt trên phế tích, tất cả đều vô cùng chua xót. Phấn đấu cả đời, kết quả ngay cả một chỗ ở cũng không có. Nhà mình cũng không giữ được, kết quả cũng bị người ta xô ngã. Thế đạo này có còn thiên lý hay không? Người cặn bã như vậy, chẳng lẽ không có ai đứng ra thu thập sao?



- Các vị nhà báo bằng hữu, những tài liệu các vị vừa nhìn thấy, đều đã trải qua sàng lọc chọn lựa, trong đó có rất nhiều tấm hình không cách nào lấy ra, bởi vì nếu lấy ra, tôi thật sự sợ rằng có người không chịu nổi. Tôi không biết những nhà báo của « Nhật báo Hoa Lâm » nghĩ thế nào. Chính là người bại hoại như vậy, phần tử xã hội nguy hiểm như vậy, nhưng bọn họ dám nói là người tốt.



- Các vị, Diêm Vọng đã nhận tội, tất cả những hành vi phạm tôi của hắn đã được xử lý quy án. Chúng tôi sẽ rất nhanh chuyển giao cho cơ quan kiểm sát, đến lúc đó sẽ đưa ra xét xử. Ngoài ra liên quan đến bố của Diêm Vọng, cũng chính là nguyên trưởng xưởng nhà máy xi măng Hoàng Vân Diêm Xuân, cũng bởi vì nghi ngờ có dính líu đến đầu cơ trục lợi tài sản quốc hữu, đút lót và bao che đang tiếp nhận điều tra. Chúng tôi đã nắm giữ rất đầy đủ chứng cớ, chứng minh hai cha con bọn họ là một đôi phần tử tội phạm trái pháp luật.



- Mỗi câu nói, mỗi bản chứng cớ tôi đưa ra ở đây, đều đã trải qua điều tra. Các vị nhà báo bằng hữu, nếu như không tin..., sau khi hội nghị kết thúc hãy đến cục công an huyện, đến lúc đó tôi sẽ đưa ra tài liệu chứng cớ cụ thể. Cuối cùng nói một câu, tôi không biết nhà báo « Nhật báo Hoa Lâm » viết bài như thế nào, nhưng Tô Mộc huyện trưởng chắc chắn không phải là người quan báo tư thù, đây là vụ án điều tra của cơ quan công an chúng tôi.



Từ Tranh Thành nói xông những thứ này, liền xoay người chào Tô Mộc, sau đó rời khỏi sân khấu.



Phát pháo thứ hai!



Tô Mộc một lần nữa đứng trên sân khấu, quét mắt nhìn các nhà báo đã bắt đầu tức giận, vẻ mặt càng tỏ ra ngưng trọng nghiêm túc:



- Điền Dung, đến bây giờ cô còn có thể nói cái gì? Cô thật sự cho là chồng của cô, nhi tử của cô là người tốt lành sao? Cô thật sự cho rằng cô làm như vậy, là bất bình dùm bọn họ sao? Cô cũng là một vợ, một mẹ, chẳng lẽ cô không nhìn thấy nước mắt trên mặt những người phụ nữ có thân phận giống như cô trong những hình ảnh vừa rồi sao?



- Cô có thể đứng ở chỗ này kêu oan cho Diêm Xuân và Diêm Vọng, còn nói lấy tiền chuộc người gì tới. Cô có nghĩ tới không? Bọn họ thật sự oan uổng sao? Cơ quan công an chúng ta thực sự bắt oan người tốt sao? Cô còn có thể đứng ở chỗ này, còn những người bị Diêm Vọng khi dễ, rất nhiều người đã không có cách nào đứng ở chỗ này, cả đời bọn họ chỉ còn biết nằm trên giường bệnh, cô có nghĩ tới bọn họ không?



- Tôi...



Thân thể Điền Dung run rẩy, mặc dù nàng biết chuyện của Diêm Vọng, nhưng chưa từng nghĩ tới, Diêm Vọng lại làm ra nhiều chuyện táng tận thiên lương như vậy. Những tấm hình chân thật bày ra trước mắt, nhiều người ấn dấu tay đỏ lên chứng nhận, chẳng lẽ còn có thể nói sạo được sao?



Điền Dung hiện tại ngoại trừ hối hận chính là sợ hãi, cả người giống như bị mất hết tất cả khí lực, không còn sức đứng vững, buông mình ngồi trên mặt đất, hai mắt thất thần.



- Còn các người nữa, đừng tưởng tôi không biết các người làm cái gì? Có biết nơi này là chỗ nào hay không? Dám ở chỗ này gây chuyện! Đợi lát nữa các người hãy theo Từ cục trưởng trở về, khai báo rõ ràng chuyện hôm nay. Đừng cố gắng chạy trốn, nhìn thấy không, nơi này có nhiều nhà báo như vậy, dung mạo của các người sớm đã bị chụp lại, muốn cả đời bị truy nã..., các người cứ bỏ chạy đi!



Tô Mộc lạnh giọng quát lên.



Tuyệt vọng!



Mấy người đi theo Điền Dung đến đây, đụng chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Tô Mộc, thân thể cũng không nhịn được lạnh run. Trong lòng bọn họ đều dâng lên một loại cảm xúc tuyệt vọng, tại sao có thể như vậy? Tại sao lại trở nên thảm như vậy! Không phải nói Tô Mộc không chịu được đe dọa sao? Làm sao chuyện lại biến thành như vậy?



Trốn? Giống như Tô Mộc đã nói, bọn họ không có ai dám trốn, trừ phi muốn cả đời bị truy nã.



Nhưng nghĩ tới vì mấy đồng tiền, lại bị kéo vào chuyện phiền phức như vậy.



Đợi đã, không phải nói thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị sao? Nếu như nói ra tất cả những chuyện mà mình biết, thí dụ như lần này tại sao Điền Dung phải tới đây gây chuyện, nàng là bị người nào cổ động cho Từ Tranh Thành, vậy bọn họ có xem như tự thú hay không? Nghĩ tới đây, mấy tên lưu manh liếc nhìn nhau, nói muốn đi ra ngoài. Lúc này bọn họ không có người nào còn muốn nghĩ đến Diêm Vọng, nếu phát sinh chuyện như vậy, Diêm Vọng còn có thể sống rời khỏi nhà giam, đó mới là kỳ quái.



Một người đã bị tuyên bố tù chung thân, bọn họ không cần sợ gì nữa.



- Đợi đã, đưa cô ta về nhà đi!



Tô Mộc quát lên.



Mấy tên lưu manh đi nhanh tới, đỡ Điền Dung nhanh chóng biến mất trong hội trường. Trong nháy mắt thân ảnh của mấy người này biến mất khỏi hội trường, nơi này lại trở nên náo nhiệt. Mỗi nhà báo đều giống như đánh máu gà, liên tiếp muốn đặt câu hỏi.



- Tô Huyện trưởng, tôi muốn hỏi, sự kiện cha con Diêm Xuân Diêm Vọng rõ ràng có người ở sau lưng âm mưu gài tang vật hãm hại, đối với loại hành vi này của « Nhật báo Hoa Lâm », anh chuẩn bị làm thế nào?



Tô Tẩm thanh thúy hỏi.



Loại vấn đề này cũng chỉ có Tô Tẩm mới có thể dám hỏi, tất cả nhà báo khác cho dù muốn hỏi cũng cân nhắc phân lượng không đủ. Nói thế nào bọn họ cũng không bằng Tô Tẩm, ai kêu người ta thuộc đài truyền hình tỉnh, từ đầu đã không đặt một tòa soạn báo cấp huyện vào trong mắt.



Chẳng qua tại sao hôm nay vấn đề Tô Tẩm hỏi đến lại mang tính châm chích mạnh như vậy? Chuyện này rốt cuộc có chút kỳ quái. Nhưng nghi vấn như vậy cũng chỉ thoáng hiện trong đầu các nhà báo, sau đó liền trực tiếp biến mất. Bởi vì trực giác của mọi người nói cho bọn hắn biết, vấn đề bọn họ có thể nghĩ đến, Tô Tẩm làm sao không nghĩ tới? Nhưng có thể nghĩ đến là một chuyện, có dám đặt câu hỏi hay không lại là một chuyện khác.



Hỏi rất hay!



Tô Mộc mỉm cười nhìn về phía Tô Tẩm, sau khi thấy gương mặt nàng hơi có chút đỏ bừng, bình tĩnh nói:



- Các vị nhà báo bằng hữu, tin tưởng các vị cũng đã thấy, so với sự kiện dư luận thứ nhất, sự kiện thứ hai hoang đường đến cỡ nào, tính chất ác liệt đến cỡ nào. Tôi không biết nhà báo của « Nhật báo Hoa Lâm » làm thế nào lấy được tin tức, nhưng khi huyện Hình Đường lập án điều tra, lại công khai giúp đỡ cha con Diêm Xuân Diêm Vọng, tôi là quả quyết sẽ không bỏ qua, tôi sẽ giữ lại các loại phương tiện, yêu cầu « Nhật báo Hoa Lâm » đưa ra giải thích rõ ràng!



Các loại phương tiện, yêu cầu giải thích, thái độ của Tô Mộc hoàn toàn kiên định!



- Bây giờ phải làm sao? Bây giờ phải làm sao?



Lương Thiên núp trong góc, lúc này giống như kiến bò trên chảo nóng, hắn thật sự sợ. Chuyện phát triển đến hiện tại, đã hoàn toàn vượt ra khỏi khống chế của hắn, hắn căn bản không biết kế tiếp mình nên làm cái gì. Tất cả thủ đoạn mình đã an bài, hôm nay chẳng những không đưa đến hiệu quả, ngược lại còn khiến cho Tô Mộc nắm lấy cơ hội, liên tiếp đánh xuống, hoàn toàn phá huỷ kế hoạch của hắn.



Không được, phải nhanh báo cho cha, nếu cha không cứu mạng..., sợ rằng lần này mình thật sự chạy trời không khỏi nắng!



Không biết khi Lương Thiên đang lo sợ bất an, ở cánh cửa nhà khách huyện, xuất hiện một màn làm cho người ta khiếp sợ không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK