Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có chuyện gì vậy?



Tô Mộc có chút bất ngờ hỏi.



Mặc dù biết tính cách của Lý Nhạc Thiên có đôi khi vọng động, nhưng phải biết rằng nơi này không phải ở kinh thành, cho dù hắn thật sự có chuyện gì, cũng không cần lộ ra vẻ mặt tức giận như vậy, chẳng lẽ chuyện xảy ra không nhỏ?



- Đừng nói nữa, các huynh đệ đi theo tôi cứu người.



Lý Nhạc Thiên lớn tiếng nói.



- Cứu người? Có ý gì?



Trịnh Mục hỏi.



- Đúng vậy, ở đây cứu người nào?



Tô Mộc nghi ngờ nói.



- Nhạc Thiên, cậu không phải say rượu rồi chứ, nơi này là thành phố Cổ Lan, không phải kinh thành, cậu muốn cứu ai?



Lê Vân Triều cười lớn nói.



- Nói nhảm, tôi không có uống say, dĩ nhiên biết nơi này là nơi nào. Được rồi đừng nói nhiều nữa, mau đi theo tôi, nếu tới trễ, sợ rằng Diệp Mộng Á sẽ gặp phải tai ương.



Lý Nhạc Thiên vừa nói vừa đứng dậy rời đi, thuận tay còn cầm theo một vỏ chai rượu.



Nghe thấy tên của Diệp Mộng Á, Lê Vân Triều có chút ít bất ngờ, Diệp Mộng Á, nếu thật sự là Diệp Mộng Á..., vậy có thể lý giải rồi. Bởi vì bọn họ cũng biết rõ, cô nghệ sĩ dưới cờ của công ty giải trí Lý thị, gần đây hình như đang quay phim trong một kiến trúc cổ trang của thành phố Cổ Lan. Lẽ nào trong lúc Diệp Mộng Á quay phim ở đây, bị người nào theo dõi?



Không phải chứ? Kẻ nào có mắt không tròng như vậy? Không biết Diệp Mộng Á là người của công ty giải trí Lý thị, còn dám động đến nàng?



- Má ơi, đây không phải là không nể mặt huynh đệ chúng ta sao? Không biết Diệp Mộng Á là ai bao phủ sao?



Hoàng Duy Nhân cũng cầm lấy một chai rượu trên bàn, trực tiếp đi theo Lý Nhạc Thiên.



Tô Mộc và Trịnh Mục liếc nhìn nhau, không nói thêm gì, nếu thật sự như vậy, cần phải cứu người ra trước rồi hãy nói. Nhưng nhìn tư thế của Lý Nhạc Thiên, chẳng lẽ nói Diệp Mộng Á đang ở trong hội sở Cẩm Tú sao?



Quả nhiên, sau khi Lý Nhạc Thiên lao ra khỏi phòng, trực tiếp ngăn cản một người phục vụ, lớn tiếng hỏi:



- Phòng Hoa Nở Phú Quý ở đâu?



Người phục vụ chưa bao giờ gặp qua trường hợp như vậy, Lý Nhạc Thiên ở phía trước giơ chai rượu, tất cả những người đi theo phía sau hắn, đều có chút men say, gương mặt đỏ bừng, vẻ mặt giống như muốn giết người, ánh mắt hung ác, tựa hồ theo bản năng chỉ về phía trước.



- Phòng Hoa Nở Phú Quý ở khúc quanh phía trước!



Hắn vừa dứt lời, Lý Nhạc Thiên liền vọt tới nơi đó, những huynh đệ phía sau cũng theo đuôi. Bây giờ Tô Mộc thật sự có chút không yên lòng, phải biết rằng vừa rồi mọi người đều uống không ít, người nào cũng có chút men say. Dưới trạng thái say khướt như vậy, nếu thật sự phát sinh chuyện gì..., sợ rằng sự việc sẽ khó lòng khống chế.



Thật là đáng chết, rốt cuộc là người nào làm ra loại chuyện hèn hạ này.



- Trịnh Mục. Một lát nữa nếu xuất hiện chuyện gì bất ngờ..., phải ổn định đám người bọn họ trước, còn Đường Quân, đến lúc đó cậu cũng phải chiếu cố một chút, đừng làm cho sự việc không thể thu thập, chủ yếu nhất chính là không được phép để xảy ra tai nạn chết người.



Tô Mộc phân phó nói.



- Tôi hiểu!



Hai người gật đầu nói.



Trịnh Mục là bởi vì không uống bao nhiêu rượu, còn Đường Quân vốn là lính, tửu lượng tương đối cao. Cho nên ngoại trừ Tô Mộc, hai người bọn họ vẫn duy trì tỉnh táo tương đối.



Phòng Hoa Nở Phú Quý.



Hạ Kiếm Đường sắc mặt dữ tợn hét lên một tiếng, dùng chân ra sức đá vào cửa phòng vệ sinh, bây giờ hắn thật sự bị lửa giận thiêu đốt, phải biết rằng tất cả đám nữ nhân vừa rồi đều được hắn đưa đến phòng Độc Nhất Vô Nhị. Những nữ nhân kia vốn chính là chuẩn bị cho bọn người Đậu Long, Hạ Kiếm Đường là ai? Từ khi hắn kết phường với Đậu Long đã biết Đậu Long là hạng người gì, cũng rất rõ ràng vì sao hắn lựa chọn tiến hành giao dịch ở chỗ này.



Nhưng Hạ Kiếm Đường không để ý. Không phải buôn lậu thuốc phiện sao? Đậu Long không buôn lậu thuốc phiện, người khác cũng sẽ buôn lậu thuốc phiện. Mà người khác buôn lậu thuốc phiện lại không có phần của Hạ Kiếm Đường, nếu Đậu Long buôn lậu thuốc phiện..., tối thiểu có thể bảo đảm nguồn hàng của hắn sẽ không bị dứt. Phải biết rằng Hạ Kiếm Đường từ lâu đã hút thuốc phiện, là một kẻ nghiện chân chính. Vì vậy Hạ Kiếm Đường hoàn toàn không phản đối khi Đậu Long muốn tiến hành giao dịch ở chỗ này....



Xác thực mà nói, mặc dù hai người đều không chọc thủng lớp màng buôn lậu thuốc phiện, nhưng tồn tại sự thật lợi dụng lẫn nhau, biết đến lẫn nhau.



Còn Đậu Long thì sao? Nếu hắn và Ichiro Hashimoto đã giao dịch xong, dĩ nhiên không thể để người ta rời đi như vậy, hàng mình đã lấy, tiền trực tiếp giao cho Ichiro Hashimoto, chuyện còn lại chính là buông lỏng. Mà Ichiro Hashimoto bản chất là một tên háo sắc, có cơ hội như vậy, dĩ nhiên không thể bỏ qua. Dù sao chính sự cũng đã xong xuôi, chuyện còn dư chính là hưởng thụ.



Vừa rồi Hạ Kiếm Đường nhận được cú điện thoại, chính là Đậu Long kêu hắn đưa tất cả nữ nhân đến đây, cũng bởi vì như vậy, cho nên Hạ Kiếm Đường nhất thời vô ý, để cho Diệp Mộng Á chạy tới phòng vệ sinh khóa trái cửa như vậy.



- Tiện nhân, nếu tối nay cô không ra..., tôi nói cho cô biết, chờ tôi phá vỡ cửa, còn không hung hăng thu thập cô, cô không phải là minh tinh sao? Wow, đến lúc đó tôi sẽ tìm mười mấy người hầu hạ cô, sau đó chụp ảnh, phát lên trên mạng, tuyệt đối sẽ làm cô vô cùng nổi tiếng.



Hạ Kiếm Đường điên cuồng kêu lên, dưới sự kích thích của rượu cồn và xuân dược, bây giờ hắn thật sự có chút điên cuồng.



Không có cách nào, ai bảo Hạ Kiếm Đường cho rằng giành được Diệp Mộng Á dễ như trở bàn tay, cho nên hắn đã sớm nuốt trọn hai viên xuân dược, hiện tại xuân dược đã phát tác, nếu không làm gì được Diệp Mộng Á..., hắn sẽ điên mất.



- An Lộ, cô lập tức kêu cô ta ra đây cho tôi. Nói thiệt cho cô biết, nếu tối nay cô không lôi được con tiện nhân này ra ngoài..., cô cũng đừng hòng rời khỏi nơi này nửa bước. Tôi sẽ cho cô biết, Hoa nhi tại sao đỏ như thế!



Hạ Kiếm Đường lạnh lùng nói.



Nghe Hạ Kiếm Đường uy hiếp, nhìn khuôn mặt gần như điên cuồng, An Lộ nào dám chần chờ, vội vàng la lớn:



- Mộng Á, tiểu tổ tông của tôi cô có nghe hay không? Mau chạy ra đây đi, không có chuyện gì đâu, chỉ cần cô hầu hạ Hạ thiếu thật tốt, bảo đảm cô sẽ bình yên vô sự. Tôi nói này tiểu tổ tông, chẳng lẽ cô muốn giữ tấm thân xử nữ cả đời hay sao? Muốn làm lão xử nữ sao?



- An Lộ, chị cút đi cho tôi!



Diệp Mộng Á tức giận hô, mặc dù hiện tại tâm tình rất khẩn trương, mặc dù thân thể liều mạng đẩy cánh cửa kia, nàng cũng không có ý tứ thỏa hiệp, nếu trốn không thoát, cũng chỉ có thể chờ đợi, hi vọng có người có thể tới đây.



Chỉ có điều hi vọng như vậy, Diệp Mộng Á biết rất xa vời.



Vừa rồi điện thoại, Diệp Mộng Á nghe Lý Mộng nói, Lý Nhạc Thiên hiện tại đang ở thành phố Cổ Lan, nhưng có tác dụng sao? Cho dù Lý tổng ở chỗ này, cũng chưa chắc ở trong hội sở này. Cho dù lúc này chạy tới, chỉ sợ cũng chậm. Về phần Lý Mộng nói đã thay mình báo cảnh sát, Diệp Mộng Á càng không tin tưởng. Phải biết rằng nàng biết rất rõ thân phận của Hạ thiếu.



Cảnh sát tới hữu dụng không?



Hội sở Cẩm Tú có thể đặt chân ở thành phố Cổ Lan nhiều năm như vậy không ngã, cái này còn không nói rõ vấn đề sao? Những chiếc xe công đậu ngoài kia, đã có thể nói rõ vấn đề, hội sở này không đơn giản, cảnh sát bình thường thật sự không dám tới đây.



Chẳng lẽ nói tối nay mình thật sự gặp xui xẻo sao?



Mạng của mình khổ vậy sao?



- Diệp Mộng Á, cô đừng ở trong đó trốn tránh nữa, cô phải biết rằng Hạ thiếu chọn trúng cô, là phúc khí của cô. Người như cô, sớm muộn cũng sẽ bị giới này nhuộm đen, nếu cô muốn nên người, thì hãy hầu hạ Hạ thiếu cho tốt. Phải biết rằng nếu cô đi theo Hạ thiếu, sẽ có trợ giúp rất lớn đến phát triển sự nghiệp diễn xuất tương lai của cô. Cô có nghe hay không?



An Lộ lớn tiếng nói.



- An Lộ, tôi thật không ngờ chị lại hèn hạ như vậy! Chẳng lẽ chị không biết công ty sẽ xử lý chị sao? Chẳng lẽ chị không biết ai là lão tổng của công ty giải trí Lý thị sao? Chị thật sự không muốn lăn lộn nữa sao.



Diệp Mộng Á hô.



Những lời này đến tai An Lộ khiến trong lòng nàng chợt run lên, đúng vậy, lão tổng công ty giải trí Lý thị là ai nàng biết, danh tiếng của Lý Nhạc Thiên trong kinh thành nàng cũng rõ ràng. Nhưng không có cách nào, ai kêu bắt đầu từ ngày nàng bước vào thành phố Cổ Lan đã bị Hạ Kiếm Đường theo dõi. Quan huyện còn không bằng hiện quản, mình đắc tội với công ty, cùng lắm thì sau này bị khai trừ, nếu đắc tội với Hạ Kiếm Đường, chỉ sợ thật sự sẽ thân bại danh liệt....



- Bớt om sòm đi, kêu cô làm ít chuyện cũng làm không xong, xéo ngay cho tôi! Mấy người đạp cho tôi, đạp hết sức, nhất định phải đá văng cánh cửa này cho tôi!



Hạ Kiếm Đường kêu lên với mấy tên an ninh.



- Vâng!



Rầm!



Cánh cửa này nói thế nào cũng không phải trải qua chế định đặc biệt, sau khi mấy tên an ninh thân thể khoẻ mạnh không ngừng đạp mãnh liệt, rất nhanh bị đá văng ra, lúc này Diệp Mộng Á trốn bên trong không cẩn thận liền bị lực đạo bên ngoài cánh cửa đánh bay, ngã nhào xuống góc tường bên cạnh, đồng thời trán đập vào tường, chảy ra máu tươi.



- Hắc hắc, gái điếm thúi, cô trốn đi, bây giờ tôi xem cô trốn đi đâu, lôi cô ta ra đây cho tôi!



Hạ Kiếm Đường hung dữ hét lên.



- A, các người muốn làm gì? Buông tay ra! Cẩn thận tôi kiện các người tội vô lễ!



Diệp Mộng Á không ngừng lớn tiếng hét lên.



Bốp!



Lại thêm một tiếng tát tai thanh thúy vang lên, Hạ Kiếm Đường hung hăng tát lên mặt Diệp Mộng Á, nghĩ đến loại hành hạ vừa rồi, hắn lại muốn giơ chân hung hăng đạp tới.



Rầm!



Đột nhiên khi chân Hạ Kiếm Đường mới vừa giơ lên, còn chưa kịp đá ra, cánh cửa phòng đã bị một cước đá văng, Lý Nhạc Thiên cầm chai rượu, đằng đằng sát khí vọt vào, nhìn cảnh tượng trước mắt, lửa giận trong mắt hắn càng phát ra bén nhọn.



- Khốn kiếp, dám đánh người của ta, ngươi đúng là ăn tim gấu gan báo rồi!



Lý Nhạc Thiên vừa nói vừa xông lên phía trước, khi mấy tên bảo vệ còn chưa kịp phản ứng, trong tay hắn vung lên chai rượu thoáng cái nện lên đầu Hạ Kiếm Đường, cùng với mảnh vụn chai rượu bay tứ tán, Hạ Kiếm Đường bị nện ngất tại chỗ, trên đầu nhất thời chảy ra một dòng máu tươi, gương mặt càng trở nên kinh khủng.



- Ngươi là ai? Ngươi dám đánh ta?



Hạ Kiếm Đường mặc cho máu tươi chảy xuống, trong ánh mắt toát ra vẻ tàn nhẫn, giống như một con độc xà nhìn Lý Nhạc Thiên, chỉ hận không thể đối phương vào lúc này.



- Ta là ai?



Lý Nhạc Thiên giận quá thành cười, chỉ vàogương mặt xấu xí của Hạ Kiếm Đường, la lớn:



- Cháu trai, ta là ông ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK