Lộ Minh cười nham hiểm:
- Hấp dẫn, thật là rất hấp dẫn. Không ngờ Tô đại tài tử của chúng ta lưu lạc đến nông nỗi cần nữ nhân bảo vệ, ăn cơm trắng cũng nên có trình độ. Sao, tôi nói không đúng? Tô Mộc, ngươi rất lợi hại, cua được hoàng khoa khuê nữ như Lạc Lâm, còn khiến phụ nữ có chồng như Dương Tiểu Thúy tự dâng hiến. Phục, quá phục ngươi. Anh Ngưu, đừng lo lắng gì nữa, nhanh chóng làm việc đi.
Ngưu Đức Trụ nói:
- Bà nội nó, ai dám nhiễu loạn chấp pháp thì bắt về hết!
Ngưu Đức Trụ bước lên trước đẩy Lạc Lâm, Dương Tiểu Thúy ra, bàn tay to chộp Tô Mộc.
Lúc này một thanh âm sốt ruột vang lên bên ngoài phòng riêng:
- Dừng tay!
Một nam nhân biểu tình tức giận đi vào trong phòng, mấy đội viên đội chấp pháp cục công thương đi theo nam nhân. Mới rồi đám đội viên chấp pháp còn hùng hổ nhưng bây giờ gục đầu, mặt ủ rũ không dám hó hé.
Tiếc rằng nam nhân hét lên quá muộn, tay Ngưu Đức Trụ đã chộp cổ áo Tô Mộc, sắp kéo hắn lại. Khiến người bất ngờ là Ngưu Đức Trụ không kéo Tô Mộc được ngược lại bị hắn đẩy ra sau, trượt dài ra sau tình cờ dừng lại trước mặt nam nhân mới chạy vào phòng.
Bịch!
Ngưu Đức Trụ ngồi bệt xuống đất.
Ngưu Đức Trụ ngước mặt lên vừa lúc thấy bộ dạng nam nhân. Vẻ mặt Ngưu Đức Trụ giật mình, khó tin dụi mắt, xác định không nhìn lầm thì vội vàng đứng dậy.
- Cục trưởng, sao cục trưởng đến đây?
Nam nhân xuất hiện trong phòng đúng là cấp trên của Ngưu Đức Trụ, cục trưởng cục công thương huyện Hình Đường, Cao Chấn Sơn.
Cao Chấn Sơn đến đây toàn do trùng hợp, vì người mời Lâm Song đêm nay chính là gã. Nói đến Cao Chấn Sơn có thể ngồi trên ghế cục trưởng là nhờ đứng về phe Triệu Thụy An.
Triệu Thụy An ra tay nâng Cao Chấn Sơn làm cục trưởng, nên đêm nay gã mời Lâm Song đến để liên lạc tình cảm. Cao Chấn Sơn không muốn để nhiều người biết nên mới chọn Kim Bích Huy Hoàng, ai ngờ người tính không bằng trời tính, gã đang chờ Lâm Song thì cửa phòng bị đá mở, người xộc vào kêu gã cút xéo.
Khi các đội viên chấp pháp nhìn rõ người trong phòng là ai thì ngây người, sợ hết hồn đứng yên tại chỗ.
Cao Chấn Sơn tức giận gặng hỏi đám đội viên. Cao Chấn Sơn đang suy nghĩ xử Ngưu Đức Trụ như thế nào thì di động vang lên, gã bắt máy nghe Lâm Song bình tĩnh nói vài câu. Lâm Song không nói nhiều, chỉ thuật lại lời Tô Mộc.
Cuối cùng Lâm Song bỏ lại câu nếu Tô Mộc bị gì thì Cao Chấn Sơn khỏi làm cục trưởng cục công thương nữa. Người ta không biết Tô Mộc là ai chứ Cao Chấn Sơn phe Triệu Thụy An thì biết rất rõ. Cao Chấn Sơn có nghe nói sự kiện Trấn Hắc Sơn ẩn giấu sóng gió gì.
Cao Chấn Sơn không ngờ gã tìm cách nịnh bợ Lâm Song, bên kia Ngưu Đức Trụ làm ra chuyện như vậy, rõ ràng là tính chặt đứt đường thăng quan của gã.
Ai dám chặn đường ta thì a lấp đường của kẻ đó!
Cao Chấn Sơn tức giận trừng Ngưu Đức Trụ, lạnh lùng nói:
- Ngưu Đức Trụ, lát nữa tính sổ với ngươi sau.
Cao Chấn Sơn vội vàng tiến lên, làm ra hành động khiến mọi người giật mình.
Một hành động khiến Ngưu Đức Trụ tuyệt vọng, ánh mắt giận dữ trừng Lộ Minh, hận không thể ăn thịt gã tại chỗ.
Cao Chấn Sơn thay khuôn mặt lạnh băng đầy sát khí, gã sải bước cười tươi hỏi thăm Tô Mộc:
- Tô trưởng trấn có bị thương gì không?
Trưởng trấn? Tô Mộc làm trưởng trấn?
Đám bạn học của Tô Mộc lộ vẻ mặt kỳ lạ. Bọn họ không ngờ mới rồi Tô Mộc cười đùa với mình lại có thân phận trưởng một trấn. Tô Mộc mới bao nhiêu tuổi? Bằng tuổi bọn họ mà đã là trưởng trấn nắm quyền lớn, quá khó tin.
Dương Tiểu Thúy kinh ngạc hỏi:
- Trưởng trấn? Hắn làm trưởng trấn!?
- Trưởng trấn...
Người Ngưu Đức Trụ mềm nhũn như bún, nếu không nhờ vào hy vọng cuối cùng chống đỡ thì gã đã té dưới đất.
Lộ Minh chó chết, ngươi gài bẫy ta, muốn kéo ta xuống nước?
Một trưởng trấn ở trước mặt Ngưu Đức Trụ không là gì, nhưng phải xem đó là ai. Trẻ tuổi như Tô Mộc lại khiến Cao Chấn Sơn không để ý mặt mũi nịnh nọt, trưởng trấn như vậy nói không có hậu đài thì ai tin?
Trong cục công thương, Cao Chấn Sơn là trời, lời gã nói là thánh chỉ. Người kiêu ngạo như Cao Chấn Sơn làm ra chuyện này, ngươi kêu lão tử đi bắt người ta? Lão tử bắt nổi sao?
Lộ Minh không muốn tin, gào thét:
- Trưởng trấn... Tô Mộc, ngươi là trưởng trấn? Ngươi là trưởng trấn của trấn nào? Xạo đúng không? Ngươi dám giả mạo nhân viên công vụ quốc gia?
Nói thật là Lộ Minh không sợ Cao Chấn Sơn, lý do rất đơn giản, bố của gã là đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông, người của Tiết Phong. Tiết Phong là ai? Trong huyện Hình Đường ai không biết Tiết Phong thuộc phe Tạ Văn, có núi dựa đó Lộ Minh sợ gì Cao Chấn Sơn?
Ngu xuẩn!
Cao Chấn Sơn chửi thầm trong bụng, nếu không nể mặt Lộ Dịch Ninh bố của ngươi, lão tử sẽ cho ngươi treo chức nhàn trong địa bàn của lão tử sao? Nhưng ngươi chán sống rồi, dám đối đầu với Tô Mộc. Đừng nói là ngươi, dù là bố của ngươi, hậu đài của Lộ Dịch Ninh cũng đừng hòng đụng vào Tô Mộc một ngón tay. Lúc này nếu không biểu hiện gì, về sau muốn dựa vào cây to Tô Mộc sẽ khó hơn.
- Câm miệng!
Cao Chấn Sơn xoay người, lạnh lùng quát Lộ Minh:
- Ngươi nghe kỹ đây, đứng trước mặt ngươi là trưởng trấn Trấn Hắc Sơn huyện Hình Đường, Tô Mộc. Lộ Minh, từ giờ trở đi ngươi bị tạm thời cách chức, chờ đợi điều tra nội bộ trong cục. Ngưu Đức Trụ, ngươi bị ngừng chức đội trưởng đội chấp pháp. Dẫn người của ngươi ra khỏi đây, ngày mai tự mình đi trong cục giải thích.
Đây là món quà Cao Chấn Sơn tặng.
Lộ Minh, Ngưu Đức Trụ đừng mơ liên tục ở lại cục công thương, qua đêm nay hai người sẽ bị đá đít. Miễn Tô Mộc vừa lòng, Cao Chấn Sơn có thể không chớp mắt cái nào ra quyết định trừng phạt nặng hơn. Ai kêu bây giờ Cao Chấn Sơn là người của Triệu Thụy An, không có lý nào không giúp Tô Mộc.
Ngưu Đức Trụ muốn giải thích:
- Cục trưởng, tôi...
Nhưng bị Cao Chấn Sơn lạnh lùng trừng mắt, cao giọng quát:
- Câm miệng, không nghe tôi nói gì sao?
Rầm bịch!
Ngưu Đức Trụ bị Cao Chấn Sơn quát, chân mềm nhũn quỳ xuống đất, chảy nước mắt nước mũi gào khóc:
- Tô trưởng trấn, ngài là đại nhân xin đừng so đo với tiểu nhân tôi đây. Chuyện đêm nay toàn do ý của Lộ Minh, là hắn muốn chiếm Kim Bích Huy Hoàng nên kêu chúng ta tới gây sự. Oan có đầu nợ có chủ, Tô trưởng trấn muốn trút giận hãy tìm Lộ Minh, tha cho tôi đi. Miễn Tô trưởng trấn tha cho tôi, sau này Ngưu Đức Trụ làm trâu làm ngựa cho Tô trưởng trấn!
Hết hồn!
Đường đường là đội trưởng đội chấp pháp cục công thương vậy mà Ngưu Đức Trụ không để ý sĩ diện làm ra chuyện khiến người khó thể tưởng tượng, còn ngay trước mặt mọi người. Nếu đồn ra ngoài thì Ngưu Đức Trụ biết đút mặt vào đâu? Đây là cán bộ quốc gia sao? Tựa như du côn.
Tô Mộc nhìn Ngưu Đức Trụ, nhếch mép cười nhạt. Xem ra tiểu tử này làm nhiều chuyện thẹn với lòng, nếu không chẳng đến nỗi hạ tiện như vậy.
Đúng như Tô Mộc phỏng đoán, Ngưu Đức Trụ ngồi trên ghế đội trưởng đội chấp pháp cục công thương không biết đắc tội bao nhiêu thương gia.