Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ba!



Tiếng tát tai vang lên, nhưng chỉ là khúc nhạc dạo, sau đó là một trận quyền đấm cước đá. Hùng Đát cùng Hùng Nhị cấu xé chồng mình phát tiết cơn phẫn nộ. Những người phụ nữ còn lại cũng xông tới ba chân bốn cẳng vây quanh. Thật khó làm người ta tin tưởng hai người Đường Đường cùng Văn Sơn lại bị một nhóm phụ nữ vây công đấm đá.



Tô Mộc nhìn thấy một màn hí kịch này, nhưng không hề có ý tứ can thiệp.



Cặn bã bại hoại như vậy Tô Mộc thật không ngại áp dụng phương thức như thế thu thập bọn hắn một chút. Dù sao đánh người cũng không phải ai khác mà chính là vợ của bọn hắn, chẳng lẽ bọn hắn còn nói được gì sao? Bọn họ làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ không cho Hùng Đát cùng Hùng Nhị phát tiết một trận sao?



Tô Mộc không phản ứng, Mạnh Vi Khiêm cũng không động, mà các nhân viên công an cũng không can thiệp vào.



Nhưng nhóm bảo an câu lạc bộ Hoa Khôi dù muốn can ngăn cũng không dám nhúng tay.



Chỉ trong chớp mắt Đường Đường cùng Văn Sơn bị đánh sưng thành đầu heo, vô cùng chật vật, không còn chút bộ dạng của cán bộ lãnh đạo. Nhìn hình dáng của họ lúc này đi ngoài đường sẽ bị người xem là kẻ điên bắt trở lại.



Đường Đường, ông chờ xem, tôi muốn ly hôn với ông!



Văn Sơn, không sống nổi nữa, ly hôn!



Dám khi dễ người của Hùng Trang chúng ta, không thể buông tha bọn hắn!



Cảm thấy cũng hả giận, Tô Mộc đưa mắt ra dấu cho Mạnh Vi Khiêm, lúc này mới có nhân viên công an đi tới đem đôi bên tách ra. Nhưng những người phụ nữ của Hùng Trang thật sự bị khi dễ sắp nổi điên, đâu có nhiều băn khoăn như vậy, vẫn nhào lên. Lúc này không ai nói với họ có chủ tịch huyện ở đây, mà họ cũng không hỏi, đem khí độ người đàn bà nông thôn chanh chua hoàn toàn triển lãm đi ra, mỗi câu mắng cũng không hề lặp lại!



Quân ca, nếu tầng hầm của chúng ta bị hấp thụ ánh sáng, xong cả rồi! Anh mau chóng nghĩ biện pháp đi!



Hàn Dĩnh thấp giọng nói.



Anh còn có biện pháp nào?



Lý Thiếu Quân buồn bực hô lên.



Lúc trước hắn nên nghe theo lời Hàn Dĩnh, không nên đem công việc kia đặt trong này, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Hiện tại nếu bị điều tra ra đồ vật trong tầng hầm, Lý Thiếu Quân dù có mười cái mạng cũng không đủ bắn chết.



Tô chủ tịch, Mạnh bí thư, tìm được rồi!



Vừa lúc đó Chương Duệ hưng phấn chạy tới, hắn không mừng rỡ cũng không được, bởi vì trong tầng hầm chính là nhà xưởng chế tạo ma túy. Nếu phá được vụ án này, phần chiến tích như thế đủ cho hắn ngồi yên trên vị trí hiện tại không nói, nếu còn làm tốt quan hệ với Tô Mộc, nói không chuẩn còn có thể hỗn được chức vị phó bí thư chính pháp ủy hoặc phó chủ tịch huyện, Chương Duệ còn không thấy kích động sao?



Là cái gì?



Mạnh Vi Khiêm hỏi.



Là một nhà xưởng chế độc!



Chương Duệ gấp giọng đáp.



Cái gì?



Mạnh Vi Khiêm giật mình.



Thật là nhà xưởng chế độc, thật không ngờ câu lạc bộ Hoa Khôi lại tự sản xuất ra vật này. Mặc dù còn chưa kịp điều tra rõ sản lượng, nhưng đúng là nhà xưởng chế độc! Tô chủ tịch, Mạnh bí thư, nếu không tin mời đi theo tôi!



Chương Duệ nói.



Bùm!



Vừa nghe lời nói của Chương Duệ, thân hình Lý Thiếu Quân ngã nhào dưới đất, dựa vào vách tường, trong mắt tràn đầy thất vọng. Chẳng những là hắn, vẻ mặt của Hàn Dĩnh cùng nhóm người Quang đầu cường như tro tàn. Người nào cũng biết trong quốc nội hiện giờ, chỉ cần dính vào ma túy đừng mong có kết cục tốt. Càng khỏi nói nơi này còn có một nhà xưởng chế độc, chỉ một vấn đề này đã đủ tử hình bọn họ.



Có thể tưởng tượng một khi vụ án này bị vạch trần, sẽ nhấc lên bao nhiêu phong ba.



Dẫn đường!



Tô Mộc nói.



Dạ!



Chương Duệ kích động xoay người đi vào, Mạnh Vi Khiêm đảo mắt nhìn qua:



Cho người trông giữ toàn bộ bọn họ!



Dạ!



Lúc này Lý Thiếu Quân cùng nhóm người Hàn Dĩnh đã không còn cơ hội liên hệ với bên ngoài, hiện tại họ đã là kẻ tình nghi phạm tội chân chính. Mà sau khi việc này phát sinh, rất nhanh liền bị truyền ra ngoài. Nên nhớ trong đội ngũ công an cũng có nhân mạch rất rộng. Có ai không có vài người của mình, mà người nào cũng biết quan hệ với câu lạc bộ Hoa Khôi vốn vô cùng phức tạp. Cho nên tin tức này rất nhanh liền bị truyền ra ngoài.



Dừng xe!



Lý Thiên Thạc vừa nhận được cuộc điện thoại liền kêu lên.



Đồ khốn!



Sắc mặt Lý Thiên Thạc âm trầm đáng sợ, giống như muốn nuốt sống người, tài xế ngồi im không dám nhúc nhích, hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Lý Thiên Thạc, biết đã xảy ra đại sự, bằng không Lý Thiên Thạc sẽ không có vẻ mặt như thế.



Trở về!



Lý Thiên Thạc biết mình tuyệt đối không thể xuất hiện ở câu lạc bộ Hoa Khôi ngay lúc này, cũng may hắn chưa kịp đi tới đó, nếu không sẽ hỏng việc. Hiện tại hắn chỉ hận không thể giết chết Lý Thiếu Quân, tên khốn kia sao có thể đem nhà xưởng chế độc đặt trong tầng hầm câu lạc bộ Hoa Khôi đây? Đây không phải tự đem đầu mình đặt lên đoạn đầu đài đó sao?



Lý Thiên Thạc biết, lần này không ai cứu được Lý Thiếu Quân, nếu còn ra mặt nói chuyện giúp hắn, ngay cả bản thân Lý Thiên Thạc cũng khó tránh.



Như vậy cũng được, mình thích Lý Mộng, nếu vì Lý Thiếu Quân mà mất chức quan, ngược lại là không đáng giá. Hiện tại Lý Thiên Thạc chỉ sợ một việc, không biết Lý Thiếu Quân có biết bí mật của mình hay không, nếu hắn biết mình sẽ gặp nguy hiểm.



Lý Thiên Thạc vừa nghĩ tới đây, sắc mặt càng thêm âm trầm!



Trong văn phòng bí thư huyện ủy.



Hiện tại Lý Tuyển vẫn chưa tan tầm, đã xảy ra chuyện như vậy nàng làm sao có thể về nhà. Nàng không về thì những người khác cũng không dám rời đi. Khi Liễu Linh Lỵ đi vào văn phòng, Lý Tuyển không khỏi cau mày.



Chuyện gì vậy? Hấp ta hấp tấp như thế!



Bí thư, xảy ra chuyện lớn!



Liễu Linh Lỵ vội nói.



Xảy ra chuyện gì?



Lý Tuyển hỏi.



Bên trong câu lạc bộ Hoa Khôi xảy ra chuyện, Tô chủ tịch đã tới đó, đội trưởng bảo an Hoa Khôi chẳng những muốn giết chết Tô chủ tịch, Lý Thiếu Quân còn ngang nhiên quấy nhiễu chấp pháp! Nhưng bị Tô chủ tịch tăng cường thúc đẩy, Chương cục dẫn đội đã lục soát ra vấn đề. Nguyên lai bên dưới tầng hầm câu lạc bộ có một nhà xưởng chế độc!



Liễu Linh Lỵ lời ít ý nhiều nói.



Cái gì?



Lần này Lý Tuyển không còn cách nào bình tĩnh.



Làm sao có thể bình tĩnh?



Ám sát chủ tịch huyện!



Nhà xưởng chế độc!



Chỉ hai tội danh này đã đủ xử lý Lý Thiếu Quân, Lý Tuyển biết Lý Thiếu Quân luôn hung hăng càn quấy, nhưng không nghĩ tới hắn dám làm như vậy, còn dám chế độc không nói, thậm chí xây dựng nhà xưởng ngay bên dưới tầng hầm câu lạc bộ. Chuyện này nên xử lý như thế nào? Việc này chính là vụ án lớn trong huyện Hoa Hải, nếu truyền ra ngoài sẽ gây ra sóng gió ra sao? Nếu làm vậy bí thư huyện ủy như nàng có cần thừa nhận áp lực gì hay không?



Không đúng, không nên nghĩ như vậy!



Hiện tại việc này do Tô Mộc chủ đạo, đã xảy ra chuyện như thế Tô Mộc sẽ làm thế nào mới là điểm mấu chốt. Dựa theo thái độc một quan viên mới nhậm chức, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cũng phải, xã hội này càng che kín cái nắp sẽ càng thêm xui xẻo. Nếu bị vạch trần sẽ không kém gì một quả bom hẹn giờ. Không cần vì Lý Thiên Thạc mà làm cho mình gặp phải phiền toái như thế. Cơ hội trước mắt quả quyết không thể bỏ qua.



Vạch trần ra đi!



Chẳng những cần làm lớn, còn làm lớn quang minh chính đại!



Mình phải làm cho Lý Thiên Thạc không còn chỗ nào che thân, để cho hắn hoàn toàn đi xuống sân khấu!



Lập tức an bài, chúng ta đi qua câu lạc bộ Hoa Khôi!



Lý Tuyển quyết đoán nói.



Dạ!



Liễu Linh Lỵ đáp.



Thông tri ban tuyên truyền huyện ủy, cho họ phái người đi cùng tôi!



Lý Tuyển suy nghĩ nói.



Hiểu được!



Liễu Linh Lỵ hưng phấn nói.



Mãi cho tới hôm nay luôn duy trì cục diện không nóng không lạnh với Lý Thiên Thạc, điều này làm Liễu Linh Lỵ cảm thấy thật bất đắc dĩ. Nếu có thể mượn cơ hội này xử lý Lý Thiên Thạc, để Lý Tuyển kiêm nhiệm chức chủ nhiệm đại biểu nhân dân, trở thành hai lần cán bộ cấp chính xứ, tuyệt đối sẽ thật phong cách. Trong lòng Liễu Linh Lỵ nghĩ tới đây, liền gọi điện ra ngoài. Chỉ sợ chậm trễ một giây phút bên câu lạc bộ Hoa Khôi đều đã kết thúc hết thảy.



Kỳ thật huyện thành Hoa Hải cũng chỉ bao lớn, cho dù chạy bộ chỉ dùng chừng mười mấy phút đã tới. So sánh với việc này, hiện tại đã không còn bao nhiêu người chú ý tới Đường Đường cùng Văn Sơn. Hai quân cờ đã bị vứt bỏ, lúc này chỉ có thể bất lực thống khổ thầm oán hận.



Tin tức lớn như thế rất nhanh truyền khắp cả hội thường ủy cùng các cơ quan ban ngành, mọi người vừa nghe được tin tức này vẻ mặt liền sửng sốt. Người nào cũng biết câu lạc bộ Hoa Khôi là một khối u ác tính, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới khối u ác tính này lại lớn như vậy.



Này tính là gì? Chế độc, đây là tội danh lớn bao nhiêu a!



Người nào cũng biết lần này Lý Thiếu Quân nhất định chạy trời không khỏi nắng, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy mà còn có thể chạy thoát, chẳng phải nói huyện Hoa Hải xem thường uy nghiêm của pháp luật, đả kích lợi ích của quần chúng nhân dân hay sao!



Xem chừng lần này chẳng những Lý Thiệu Quân sẽ xong đời, khẳng định còn liên lụy tới Lý Thiên Thạc. Người nào cũng biết sau lưng Lý Thiệu Quân chính là Lý Thiên Thạc, nếu Lý Thiệu Quân xảy ra chuyện như vậy mà Lý Thiên Thạc còn trong sạch, có thể sao? Hơn nữa không ai kháng cự được sự điều tra, một khi điều tra nhất định sẽ có vấn đề.



Nếu Lý Thiên Thạc rơi đài, bọn họ nên làm sao đây?



Lựa chọn Lý Tuyển?



Hay lựa chọn vị quyền chủ tịch Tô Mộc cao điệu kia?



Nhất thời mạch nước ngầm huyện Hoa Hải bắt đầu khởi động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK