Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là Tô Mộc!

Ở thời điểm mấu chốt nhất, Tô Mộc cuối cùng đúng lúc chạy tới. Nhanh chóng. Nếu như hắn tiếp tục không tới, Đoạn Bằng thật sự không biết giải quyết chuyện này như thế nào. Chẳng lẽ thật sự phải đánh ngã tất cả mọi người xuống mặt đất sao? Nói vậy, mình chỉ sợ thật sự đừng mong rời khỏi nơi này.

Cho dù là như vậy, chỉ sợ muốn rời khỏi cũng là chuyện không dễ dàng như vậy.

Khi giọng nói Tô Mộc vang lên, trong lòng đám người Đoạn Bằng đang căng thẳng, lặng lẽ thả lỏng. Bọn họ biết, chỉ cần có Tô Mộc ở đây, thật sự không có bất cứ vấn đề gì.

Cao Phù Soái thật ra ngây ngẩn cả người. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, sẽ có người ở chỗ này, còn dám quản chuyện của mình như vậy. Khi xoay người nhìn qua, phát hiện Tô Mộc là một người trẻ tuổi như vậy, vẻ xem thường càng lộ rõ.

- Người từ đâu tới xen vào việc của người khác, bây giờ lập tức trở lại phòng của anh cho tôi. Nếu không tôi sẽ thu thập cả anh!

Thật sự là đe dọa trắng trợn!

Chỉ có điều anh khoan hãy nói, hiệu quả đe dọa như vậy là tốt nhất. Không nhìn thấy sao? Ngay thời điểm như vậy, trong hành lang đã không có người nào dám đứng ra xem náo nhiệt.

Nhưng Tô Mộc nhất định khiến Cao Phù Soái thất vọng.

- Các người là ai? Có biết hành vi của các người hiện tại là thế nào hay không? Hành vi của các người hành vi vi phạm pháp luật!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Vi phạm pháp luật sao?

Cao Phù Soái cười lớn.

- Tôi thật sự không biết hành vi của tôi bị xem như là vi phạm pháp luật. Hành vi của tôi xem như vi phạm pháp luật cái gì chứ? Tôi chỉ biết, nếu như anh còn dám chõ mõm vào, tôi bảo đảm anh tuyệt đối sẽ nằm ở chỗ này. Nhanh cút xéo cho tôi!

- Ông chủ.

Đoạn Bằng lúc này nhỏ giọng nói.

- Đám người Mộ Bạch không có sao chứ?

Tô Mộc hỏi.

- Tạm thời không có chuyện gì. Chỉ có điều vừa rồi đều đã bị thương.

Đoạn Bằng nói.

Bị thương?

Thần sắc Tô Mộc vốn rất bình tĩnh thản nhiên, vừa nghe nói như vậy trong nháy mắt, liền trầm xuống. Khi hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Cao Phù Soái, đã mang theo sự xem thường nồng đậm.

- Là bọn họ làm sao?

- Đúng vậy!

- Hiện tại tất cả đều đứng yên ở chỗ này cho tôi đừng nhúc nhích. Đoạn Bằng, báo cảnh sát!

- Đã báo cảnh sát!

- Vậy là tốt rồi. Ở chỗ này chờ cảnh sát qua xử lý là được. Hiện tại tất cả đều nhường đường cho tôi, bằng không tôi sẽ tự mình dẹp ra một con đường.

Tô Mộc tùy ý nói chuyện phiếm với Đoạn Bằng như vậy, hoàn toàn không để ý với đám người đang đứng trong hành lang. Thái độ như vậy hoàn toàn khiến Cao Phù Soái cảm thấy lòng tự trọng bị khiêu khích. Hắn tức giận thở hổn hển.

- Đứng ngây ra đó làm cái gì? Không nhìn thấy người ta nói chuyện thế nào sao? Không nghe được người ta nói các người như thế nào sao? Nhanh động thủ cho tôi, ném gia hỏa này ra ngoài!

- Vâng!

Nhận tiền tài của người ta phải thay người ta tiêu tai. Đây là chuyện thường tình của con người. Anh ăn cơm của người ta, cầm tiền của người ta, anh không thay người ta làm việc là không được. Lại nói vị trước mắt này là Cao Phù Soái, lại là cao phú soái chân chính. Nếu ai dám đắc tội hắn, thật sự không có được trái cây ăn.

Nghĩ tới đây, bốn người xông về phía Tô Mộc. Theo bọn họ, Tô Mộc là dạng tiểu bạch kiểm, không có bất cứ uy hiếp gì.

Ai ngờ được ngay khi bọn họ vừa định động thủ, khóe miệng Tô Mộc lộ vẻ xem thường. Hắn không do dự chút nào, quả quyết giơ chân phải lên, nhanh như tia chớp đá ra.

So với cách đánh bại của Đoạn Bằng, Tô Mộc rõ ràng càng thêm quyết đoán, căn bản không cho đám người kia có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.

Tô Mộc như vậy, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Cao Phù Soái, xuất hiện ở trong phòng. Khi hắn thấy vết thương trên mặt Mộ Bạch, thần sắc thêm tối tăm.

- Đoạn Bằng, động thủ cho tôi, ném tất cả bọn họ đi!

- Vâng!

Có Tô Mộc ở đó, Đoạn Bằng động thủ càng thêm lưu loát. Còn lại bốn người, Đoạn Bằng trực tiếp tấn công, tất cả đều kêu lên thảm thiết, ngã nhào trên mặt đất. Từ đầu đến bây giờ, hai người Đoạn Bằng và Tô Mộc đã đánh ngã mười mấy gia hỏa.

Cao Phù Soái thật sự bối rối!

Làm một trong những cổ đông của khách sạn Hào Diệp này, hắn dựa vào sự chiếu cố của cha, mới có thể ở chỗ này làm mưa làm gió. Vốn nghĩ chuyện như thế có thể dễ như trở bàn tay. Ai ngờ được lại gặp phải ngã rẽ như vậy.

Nếu như lại không có cách nào thu hồi được đồ, chuyện lại thành ra như vậy, bị cha biết, không bị mắng chết không được.

- Đoạn Bằng, ở lại nơi đó. Nếu có ai dám xông vào, anh biết phải làm sao đấy.

Tô Mộc phân phó, sau đó nhìn về phía đám người Mộ Bạch.

- Nói xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

- Bí thư, là như vậy. Khi chúng tôi ở nhà hàng, gặp phải đám người Cao thiếu này. Hắn dẫn theo người, không ngừng nói chúng tôi cầm đồ của hắn. Nhưng tôi thật sự không biết, đồ của hắn tại sao lại ở trên người chúng tôi. Chính vì điều này, hắn liền hạ lệnh động thủ. Bởi vì bên hắn nhiều người, cho nên không đề phòng, chúng tôi liền bị đánh trúng. May là Đoạn Bằng nhanh chóng qua, nếu không thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa.

Mộ Bạch nói.

Thật sự chỉ là như vậy sao?

Nếu chỉ là như vậy, Cao thiếu này chẳng lẽ bị điên? Tại sao phải tìm phiền phức cho đám người Mộ Bạch? Về phần đánh đám người Cao thiếu kia, Tô Mộc lại hoàn toàn không để tâm tới.

Phải biết rằng bọn họ tất cả đều là nhân viên chính quyền nhà nước. Với thân phận như vậy, Cao Phù Soái làm ra loại hành động này, cũng chịu không nổi.

- Thật không có cầm đồ của hắn sao? Tìm kỹ lại xem!

Tô Mộc nói.

- Đúng vậy! Tôi còn không biết hắn là ai, tôi làm sao lại cầm đồ của hắn. Tôi. . . A!

Đúng lúc này, giọng nói Mộ Bạch của đột nhiên dừng lại. Sau đó có chút bất ngờ móc từ trong túi quần ra một cái đĩa màu đen.

- Đây không phải là đồ của tôi!

- Chẳng lẽ chính là lúc chúng ta ăn cơm, bị người đàn ông tới nói chuyện kia, nhét vào trong túi quần của anh?

Thường Vân ngạc nhiên nói.

- Tay kia làm thật nhanh. Chỉ có điều nói như vậy, thật ra chúng ta đã oan uổng cho Cao thiếu.

Mộ Bạch nói.

- Cái gì mà oan uổng với không oan uổng. Hắn là người như vậy, dám làm ra chuyện như vậy, còn nói oan uổng cái gì. Chỉ có điều nói như vậy, thật ra thứ này hẳn rất quan trọng với tiểu tử đó. Bằng không cũng sẽ không khiến hắn phải huy động tới nhiều người như vậy. Đồ giao cho tôi. Các người ở lại chỗ này đi!

Tô Mộc nói xong liền cầm cái đĩa lên, trực tiếp đi tới gian phòng bên cạnh. Không phải nói Tô Mộc không tin đám người Mộ Bạch. Thật sự bởi vì có một số việc, người biết càng ít càng tốt.

Tô Mộc muốn xem thử. Bởi vì hắn thật sự có chút hiếu kỳ. Rốt cuộc là thứ gì, có thể làm cho người bên ngoài khẩn trương như vậy.

Dù sao hiện tại có thời gian, tranh thủ lúc này, xem đồ vật bên trong là cái gì. Ngược lại cũng không tính là quan trọng.

Cao Phù Soái lúc này ở bên ngoài, không nhìn thấy chuyện xảy ra trong phòng. Nhưng hiện tại hắn thật sự rất lo lắng. Nếu như vật kia thật sự truyền ra ngoài, khách sạn Hào Diệp thật sự sẽ rơi vào trong phiền toái lớn.

Không quan tâm phải bỏ ra cái giá lớn thế nào, đều phải lấy được đồ vào trong tay. Đây là mệnh lệnh của cha Cao Phù Soái dành cho hắn.

Hiện tại ký giả kia đã bị Cao Phù Soái nhốt ở trong phòng. Hiện tại chỉ cần lấy được đồ vào trong tay, chuyện này tuyệt đối sẽ không bị chọc ra. Vấn đề quan trọng này, hắn tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Dưới suy nghĩ gấp gáp thúc đẩy, Cao Phù Soái không dám do dự, quả quyết bắt đầu cầm điện thoại di động lên, gọi ra ngoài.

- Phùng đội trưởng, là tôi, Tiểu Cao ở Hào Diệp. . .

Chuột có đường của chuột. Nếu Cao Phù Soái ở đất kinh thành này dám lớn lối ương ngạnh như vậy, khẳng định có chỗ để dựa vào. Người như vậy, mọi người đều biết, tất nhiên phải làm tốt quan hệ với cục công an.

Trưởng cục công an tuy rằng dựa theo quy định, giống như cục trưởng của các cơ quan khác, nhưng bởi vì tính đặc biệt của họ, thật ra lại không giống.

- Chờ xem, một lát nữa sẽ cho các người đẹp mặt.

Cao Phù Soái cười gằn.

...

Bên trong căn phòng.

Tô Mộc để ý tới động tĩnh bên ngoài. Lúc này hắn cầm cái đĩa kia, đang ở bên trong tùy ý lật xem. Mà khi cái đĩa này mở ra trong nháy mắt, hình vẽ xuất hiện ở trước mắt liền khiến thần sắc Tô Mộc lộ vẻ chấn động.

Thảo nào Cao Phù Soái lại khẩn trương như thế!

Thảo nào Cao Phù Soái sẽ không tiếc vung tay như thế!

Cái này nếu như đổi lại thành mình, cho dù có bỏ ra lực lớn hơn nữa, cũng sẽ đoạt vào trong tay. Không có cách nào. Thật sự vì tư liệu bên trong cái đĩa này vô cùng kinh người. Tô Mộc cũng hoài nghi, đây thật sự là thứ ký giả lấy được sao?

Chỉ có điều không quan tâm bên trong này ghi lại thứ kinh người như thế nào, đối với Tô Mộc hiện nay mà nói, không thể nghi ngờ chính là một củ khoai nóng bỏng tay. Hắn thật sự không ngờ được mình sẽ gặp phải chuyện như vậy. Nếu như thật sự để củ khoai nóng bỏng tay này ở trong tay, không chừng ngày nào đó sẽ nổ tung.

Không. Thậm chí cũng không nhất định phải chờ tới ngày nào đó. Bên ngoài bây giờ Cao Phù Soái đang bao vây chặn đường. Nếu như hắn thật sự muốn đập nồi dìm thuyền, vậy chuyện sẽ thật sự trở nên khó khăn.

Chuyện này đã không có khả năng giải quyết dễ dàng được nữa!

Tô Mộc sau khi cất đồ đi, suy nghĩ một chút, trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Trung Nguyên. Sở dĩ không có gọi điện thoại cho người khác, hoàn toàn bởi vì chuyện này dính dáng rất rộng. Nếu như chỗ Từ Trung Nguyên có người có thể sử dụng, vậy trực tiếp giúp người đó dùng. Nếu Từ Trung Nguyên muốn thì cho hắn. Không muốn, còn phải vận dụng quan hệ của Lý Nhạc Thiên.

Phải biết rằng đồ chơi này phân lượng thật sự rất nặng.

Bây giờ nhìn lại, ký giả kia, cũng sẽ trở thành nhân vật then chốt. Có khả năng, nhất định phải cứu ra.

- Gia gia!

Tô Mộc cung kính nói.

- Thế nào? Có chuyện gì sao?

Từ Trung Nguyên cười nói.

- Cháu không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho gia gia để thăm hỏi sao?

Tô Mộc nói.

- Nói đi. Cháu không có việc gì sẽ không gọi điện thoại vào giờ này.

Rõ ràng bên cạnh Từ Trung Nguyên còn có một người khác. Nghe giọng nói, Tô Mộc cũng biết là Phương Thạc.

- Gia gia, có chuyện thế này. . .

Sau khi Tô Mộc giải thích sơ qua sự việc, thần sắc Từ Trung Nguyên đã là nghiêm túc.

Chuyện như vậy nói lớn cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ. Nhưng nếu như lợi dụng tốt, tuyệt đối có thể phát huy công dụng. Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, trong phe phái Từ gia của Từ Trung Nguyên, thật sự có người theo con đường chính trị.

Mà người này chính là con trai thứ hai của Từ Trung Nguyên, Từ Xuân Đình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK