Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong quan trường, muốn người khác móc tim móc phổi nói rõ ngọn ngành cho anh biết, là chuyện rất khó khăn. Cho dù là người bên cạnh anh, cũng đừng mong khiến hắn có hành động như vậy. Nếu thật sự nói như vậy, mối quan hệ này hẳn phải rất vững chắc. Người kia vô cùng tuyệt vọng mới bằng lòng như vậy. Bí mật là một loại động lực sống của mỗi người trên thế giới này. Cho dù người không có bí mật cũng sẽ là có bí mật.



Nhưng ngoài trừ loại móc tim móc phổi này, cái gọi là giao lưu ngắn ngủi thật ra không có bất cứ vấn đề gì. Dường như đó là loại giao lưu thích hợp. Ngược lại nó cũng là một loại thủ đoạn rất tốt có thể tăng cường mối quan hệ lẫn nhau.



Thủ đoạn như vậy ai cũng biết dùng. Nhưng am hiểu hơn là mỗi một người đứng ở trên cao.



Nói ví dụ như Bạch Vi Dân hiện nay.



Sau khi nghi lễ động thổ khởi công của khu Cao Khai kết thúc mỹ mãn, Bạch Vi Dân không nhất thiết phải tiếp tục ở lại thị xã Cổ Lan thêm nữa. Lệnh điều động đã tới. Điều hắn phải làm chính là mau rời khỏi thị xã Cổ Lan. Nhưng chuyện rời khỏi như vậy lại không thể lập tức đi ngay. Bởi vì Bạch Vi Dân còn muốn giao nhận công việc với Triệu Thiên Hoa. Chỉ có thật sự hoàn thành việc giao nhận, Bạch Vi Dân mới có thể xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, coi như là hoàn thành nốt công tác cuối cùng.



Mà buổi tối hôm nay, ngay tại nhà của Bạch Vi Dân, ở trong thư phòng của hắn, Bạch Vi Dân và Tô Mộc mỉm cười trò chuyện với nhau. Trước đây, Bạch Vi Dân thật sự không dám tưởng tượng sẽ gặp phải trường hợp như vậy,. Hắn tuyệt đối sẽ không để Tô Mộc đi tới gia đình hắn. Chỉ có mối quan hệ rất tốt mới có khả năng làm vậy. Nhưng bây giờ hắn đã không còn cố kỵ nhiều như vậy nữa. Tô Mộc vì hắn làm ra chuyện đó, Bạch Vi Dân cũng không cảm thấy có vấn đề gì nữa.



- Biết không? Ngày mai Triệu Thiên Hoa sẽ do Phó bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy tự mình đưa tới.



Bạch Vi Dân nói.



- Đã nghe nói.



Tô Mộc cười nói.



- Vậy cậu có biết hay không? Lần này người đi theo Triệu Thiên Hoa tới đây, ngoại trừ phó bộ trưởng Lương ra, còn có phó tỉnh trưởng Tôn.



Mí mắt Bạch Vi Dân thoáng động, nói.



Tin tức này đối với Tô Mộc căn bản không phải là bí mật gì. Hướng đi của tỉnh, hắn chung quy có thể biết trước. Hắn cũng hiểu rõ lần này Tôn Mộ Bạch xuống, chính là làm chỗ dựa cho Triệu Thiên Hoa. Ý tứ là để cho người của thị xã Cổ Lan đều biết, Triệu Thiên Hoa không phải là người không có căn cơ, là do tôi bảo bọc. Các người nếu có tâm tư gì, nhanh chóng hành động, đứng vào đội của Triệu Thiên Hoa.



Mà so với tin tức đáng sợ này, thật ra Tô Mộc thấy có điều đáng tò mò hơn. Bạch Vi Dân làm sao biết được va chạm giữa mình và Tôn Mộ Bạch. Hắn cũng không nhận ra Bạch Vi Dân chỉ vì hiếu kỳ cho nên mới nói ra những lời như vậy. Nếu thật sự nói như vậy, Bạch Vi Dân khó tránh khỏi quá nhún nhường đi.



- Phó tỉnh trưởng Tôn, tôi cũng không phải quen biết lắm. Chỉ có điều như vậy cũng có thể nhìn ra được, tỉnh rất coi trọng đối với Triệu thị trưởng.



Tô Mộc không nóng không lạnh nói.



Thật láu cá!



Thật ra hiện tại Bạch Vi Dân đối với con đường quan trường của Tô Mộc đã có nhận thức hoàn toàn mới. Khi hắn không ở nơi này chấp chính, sau khi nhảy ra khỏi cái vòng này, hắn mới thật sự ý thức được điểm ấy. Trước đây, mình thật sự hiếm khi nhìn Tô Mộc. Thật không ngờ hắn so với một vài kẻ lõi đời trong quan trường còn quen thuộc với đạo quan trường hơn. Đối đáp như thế, quả thực chính là trơn trượt không để lại dấu tay, khiến cho anh không có cách nào nói bất cứ chuyện gì.



- Được rồi. Trong lòng cậu biết là được. Đêm nay tôi bảo cậu qua đây, một là muốn nói tiếng cám ơn với cậu. Dù sao nhờ có cậu, tôi mới có thể lấy tư thế như vậy rời khỏi thị xã Cổ Lan, rời khỏi nơi tôi đã trút xuống rất nhiều tâm huyết. Hai là muốn nói với cậu một chút. Không phải là nói về chuyện công, mà chỉ thuần túy là nói chuyện phiếm. Nếu thật sự phải nói về tuổi tác, thật ra tôi vẫn chưa chịu nhận mình đã già. Cho nên trao đổi nhiều hơn với người trẻ tuổi như cậu, tôi rất vui lòng.



Bạch Vi Dân nói.



Tư thái thấp như vậy, còn thật sự muốn từ từ tâm sự.



Tô Mộc biết tâm tình của Bạch Vi Dân lúc này thế nào, cho nên hắn thật ra cũng không mấy câu nệ. Phải biết rằng hắn ở trước mặt người có cấp bậc như Chu Phụng Tiền, còn có thể thản nhiên trấn tĩnh. Nên khi ở trước mặt Bạch Vi Dân, hắn làm sao có thể thực sự khẩn trương được.



- Thị trưởng, ngài thật sự coi trọng tôi rồi.



Tô Mộc nói.



- Có thuốc lá không?



Bạch Vi Dân cười híp mắt, nhìn thoáng về phía cửa một chút, giống như làm kẻ trộm hỏi:



- Cậu không biết chứ, ở nhà tôi không được pháp hút thuốc lá. Nếu thật sự muốn hút, mỗi ngày tối đa chỉ có thể hút ba điếu. Chà chà, cậu nói không hút thuốc lá thì còn có ý nghĩa gì chứ?



Khụ khụ!



Tô Mộc thầm ho khan hai tiếng, nhìn Bạch Vi Dân, trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ. Lúc này, Bạch Vi Dân thật sự đã lật đổ ấn tượng của hắn trước đó. Hiện tại Bạch Vi Dân càng thân thiết, cũng càng thêm chân sự hóa hơn. Chỉ có điều trong người Tô Mộc thật sự không có thuốc lá khác. Nghĩ đến buổi chiều trước khi đi, tùy tiện nhét vào hai gói thuốc lá Đặc Cung, hắn thật ra không mấy do dự, trực tiếp lấy ra một gói.



- Thị trưởng, vậy ngài không phải chỉ có thể hút một điếu chứ?



Tô Mộc cười hỏi.



- Hút một điếu... A!



Ánh mắt Bạch Vi Dân đột nhiên sáng ngời, liếc nhìn về phía điếu thuốc lá trong tay Tô Mộc, từ từ đưa tay qua đoạt lấy. Loại thuốc lá Đặc Cung này, hắn đã từng có cơ hội gặp qua. Cho dù là cấp tỉnh bộ cũng không có thuốc lá Đặc Cung. Nhưng hiện tại thì sao? Loại thuốc lá như vậy lại được Tô Mộc tùy ý lấy ra. Xem ra bản thân mình lúc đó thật sự không có nhìn nhầm. Tô Mộc và Chu Phụng Tiền tuyệt đối có quan hệ. Nếu không hắn lấy từ đâu ra loại thuốc lá Đặc Cung này.



- Cái gì mà hút một điếu. Cơ hội như vậy làm sao có thể bỏ qua được. Tới đây, cho tôi tất cả đi. Còn nữa, tôi thấy trong túi cậu còn có một gói. Gói đó cũng lấy ra cho tôi.



Bạch Vi Dân lớn tiếng nói.



- Thị trưởng, cái này...



- Thế nào? Tôi cũng đã sắp phải đi. Chẳng lẽ cậu cho tôi hai gói thuốc lá mà còn luyến tiếc sao?



Bạch Vi Dân thổi râu mép trừng mắt đứng lên.



Trời ạ. Đây là chuyện hai gói thuốc lá sao? Hai gói thuốc lá như vậy, có bao nhiêu người phí hết tâm tư cũng không tìm được. Thôi đi, thôi đi. Dù sao chỗ tôi vẫn còn. Nếu anh thích, để anh nhìn thấy rồi, chỉ đành phải đưa cho anh.



- Thế này còn được. Đi, đi ăn cơm!



Sau khi Bạch Vi Dân nhận lấy hai gói thuốc lá, cười híp mắt lại. Không ngờ hắn nhịn xuống không hút một điếu, mà đứng lên cùng Tô Mộc đi ra khỏi thư phòng, đi ra nhà ăn.



Bữa cơm này ăn thật ra rất thoải mái.



Sau khi Tô Mộc từ trong nhà Bạch Vi Dân đi ra, bị gió đêm bên ngoài thổi qua, suy nghĩ mới xem như có chút tỉnh táo. Trong lòng Bạch Vi Dân suy nghĩ cái gì, Tô Mộc hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác. Đơn giản là muốn tạo quan hệ tốt với mình, sau đó thông qua mình có thể liên kết với đám lão đại đứng sau lưng. Chỉ cần có thể tiến vào phạm vi tầm nhìn của một người, vậy tiền đồ của Bạch Vi Dân xem như thật sự sáng ngời.



Tâm tư như thế, Tô Mộc cũng không cảm thấy có bất kỳ mâu thuẫn nào. Điều này rất bình thường.



Thật ra Tô Mộc đã suy nghĩ rất lâu về chuyện này. Dù sao thân ở trong quan trường, quan hệ nhân mạch là chuyện nhất định phải nắm giữ. Nhưng vào giờ phút này hắn lại không giống như lúc mới vừa tới thị xã Cổ Lan. Thời điểm đó Tô Mộc là hai bàn tay trắng. Hắn thật sự dựa vào hai bàn tay ở khu Cao Khai đánh ra một mảnh bầu trời, khiến nơi này trở thành thời đại của Tô thị. Mà ở trong thời đại như vậy, Tô Mộc cũng thật sự không hổ danh với tên gọi như vậy.



Hôm nay khu Cao Khai đã trở thành một danh hiệu nổi tiếng ở thị xã Cổ Lan, trở thành một loại quảng cáo của thị xã Cổ Lan đối với bên ngoài. Đợi đến khi trung tâm truyền hình và điện ảnh khu Cao Khai thật sự được dựng lên, kết hợp với văn hóa vốn có của thị xã Cổ Lan, Tô Mộc tin tưởng, sự huy hoàng mà Chu Phụng Tiền đã từng tạo ra năm đó, ở thời đại này cũng có thể lại bạo phát ra.



Hiện nay, trước khi Bạch Vi Dân rời đi, đã quyết định ra ban lãnh đạo khu Cao Khai. Không có gì ngoài Tô Mộc là chủ nhiệm ủy ban quản lý, Vũ Phượng và Đỗ Liêm lần lượt trở thành Phó chủ nhiệm. Còn có hai người còn lại do thành phố an bài. Nội tình của hai người này, Tô Mộc đều biết. Không phải là người của Lý Hưng Hoa. Nhưng có một người là quân của Bạch Vi Dân. Điều này có nghĩa là trước khi Bạch Vi Dân rời đi đã an bài một người như vậy qua làm Phó chủ nhiệm, dụng ý rất rõ ràng. Chính là sau này hắn trở thành Thiên Lôi cho một mình Tô Mộc, sai đâu đánh đó.



Ở dưới tình huống như vậy, Tô Mộc ở khu Cao Khai có thể nói là kỷ luật nghiêm minh.



Nắm quyền, mới có thể bày mưu tính kế.



- Ngày mai, Triệu Thiên Hoa, chúng ta lại phải gặp mặt. Chỉ là không biết, sau này anh sẽ làm như thế nào.



Tô Mộc ngẩng đầu, ngước lên nhìn bầu trời buồn bã nói.



Suốt một đêm yên tĩnh.



Khi ánh nắng buổi sáng sớm bao phủ cả thị xã Cổ Lan, đám người Lý Hưng Hoa đã dẫn người xuất hiện ở chỗ ranh giới thành phố. Đội hình và quy mô như vậy cũng không nhỏ. Chỉ có điều như vậy cũng rất bình thường. Bởi vì lần này xuống đây chẳng những có Lương Chế Hổ Phó bộ trưởng thực quyền của bộ tổ chức Tỉnh ủy. Quan trọng hơn chính là còn có Phó tỉnh trưởng thường vụ Tôn Mộ Bạch. Phải biết rằng quyền uy của Tôn Mộ Bạch ở toàn bộ tỉnh Giang Nam vẫn rất nặng.



Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác. Lần này, người xuống đây, nói như thế nào cũng là thị trưởng thị xã Cổ Lan. Mặc dù hiện nay chỉ là đại diện thị trưởng, nhưng đại diện cũng là Thị trưởng thành phố. Đưa tiễn dưới quy mô như vậy, nếu như Triệu Thiên Hoa vẫn không có cách nào phù chính, như vậy Lý Hưng Hoa cũng không có cách nào thừa nhận được hậu quả.



- Thiên Hoa, lần này đi vào thị xã Cổ Lan nhậm chức đại diện thị trưởng, trong lòng cậu phải tính toán cho kỹ.



Tôn Mộ Bạch thản nhiên nói.



- Vâng, Tôn tỉnh trưởng, tôi hiểu rõ.



Triệu Thiên Hoa cung kính nói.



- Hiểu được là tốt rồi.



Tôn Mộ Bạch gật đầu.



- Trong công tác có bất cứ chuyện gì, đều có thể báo cáo với tôi. Cậu chỉ cần nhớ kỹ một điểm. Lần này nhậm chức là đi làm việc. Chỉ cần là mục đích này, làm bất cứ chuyện gì cũng không cần phải sợ đầu sợ đuôi.



- Vâng!



Triệu Thiên Hoa đáp một tiếng nói.



Khi toàn bộ đoàn xe xuất hiện ở chỗ ranh giới, cũng không dừng lại nhiều. Sau khi Lương Chế Hổ nói mấy câu, đoàn xe liền bắt đầu chậm rãi tiến về phía khu vực thành thị của thị xã Cổ Lan.



Tại phòng hội nghị của thị ủy thị xã Cổ Lan.



Trải qua trình tự đơn giản, giọng nói cao vút của Lương Chế Hổ trong nháy mắt đã truyền khắp hội trường, vang lên ở bên tai của mỗi người.



- Trải qua nghiên cứu Tỉnh ủy quyết định, miễn đi chức vụ thị ủy thường ủy thị xã Cổ Lan của đồng chí Bạch Vi Dân, uỷ viên, đồng thời miễn đi chức vụ phó bi thư thị ủy, thị trưởng chính phủ nhân dân thị xã Cổ Lan của đồng chí Bạch Vi Dân. Sẽ có phân công khác.



- Trải qua nghiên cứu Tỉnh ủy quyết định, bổ nhiệm đồng chí Triệu Thiên Hoa làm uỷ viên thị ủy, thường ủy, Phó bí thư thị xã Cổ Lan, đệ trình đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc bổ nhiệm đồng chí Triệu Thiên Hoa làm đại diện thị trưởng thị xã Cổ Lan!



Giọng nói mười phần trung khí dừng lại. Toàn trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK