Tô Mộc đứng ở trước mặt Vương Huy lạnh lùng nói.
– Anh là ai?
Vương Huy lạnh lùng nói.
– Tôi là ai, rất nhanh anh sẽ biết thôi. Chỉ có điều tôi nghĩ, anh sẽ biết nhanh hơn cái gì gọi là cái giá của không bằng cầm thú.
Sau khi Tô Mộc nói xong, không do dự, trực tiếp cầm lấy cánh tay Vương Huy, ném qua vai, khiến Vương Huy lập tức ngã xuống.
Ầm!
Sau khi Vương Huy rơi xuống đất, liền đụng vỡ đồ trong phòng Vip, người rơi vào góc tường. Những thứ Vương Huy đã ăn trong tối hôm đó, thiếu chút nữa thì phun ra ngoài. Động tác của Tô Mộc tương đương lưu loát quyết đoán, lại rất nhanh. Ngay cả Khương Mộ Chi cũng không nghĩ tới Tô Mộc sẽ kích động như vậy.
Mà lần này, ấn tượng của Khương Mộ Chi đối với Tô Mộc đã hoàn toàn thay đổi!
Nhưng tâm tình Khương Mộ Chi hiện tại đang kích động, cũng vì lo lắng cho Tô Mộc. Tuy rằng cô không biết cặn kẽ về nội tình của Tô Mộc, nhưng giống như lời Tô Mộc nói trước đó, trừ khi Tô Mộc lăn lộn ở đây, nếu không gặp phải đám côn đồ ở đây, nhất định sẽ phải bị thua thiệt.
Bất kể thế nào, hắn bị thua thiệt thật sự là vì mình. Cùng lắm thì mình vận dụng quan hệ bảo vệ Tô Mộc!
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới Tô Mộc sẽ làm như vậy. Sau khi Tô Mộc hành động xong, chẳng những không có bất kỳ ý tứ hối hận nào, tâm tình ngược lại càng thoải mái hơn. Chuyện như vậy, Tô Mộc làm thật sự không nháy mắt. Cho dù sau lưng không có một Từ Trung Nguyên là chiến sĩ lão thành đã đánh với người Đảo quốc nhiều năm chống đỡ, Tô Mộc cũng sẽ ra tay không chút do dự. Đối mặt với những người này, từ trước đến nay Tô Mộc chắc chắn sẽ không nhân từ nương tay.
Không có người nào biết, năm đó Tô Mộc ở Thịnh Kinh lái taxi, đã từng gặp phải quân bán nước như vậy. Khi đó Tô Mộc dùng cách trực tiếp nhất kéo người xuống xe, sau đó hung hăng đập cho một trận!
– Thật là buồn cười. Anh là ai? Anh lại dám ở Đông Anh Thực Phủ động thủ đánh người. Chẳng lẽ anh không biết nơi này được pháp luật nước anh bảo vệ hay sao? Lẽ nào anh không biết chúng tôi là thương nhân nước ngoài sao? Lẽ nào anh thật sự muốn chết sao?
Liễu Sinh Nhất Hối hung tợn kêu.
– Anh rốt cuộc là ai? Biết hành vi của anh bây giờ là gì không? Tôi sẽ báo cảnh sát, đợi cảnh sát tới sẽ thu thập anh.
Một người khác hét to.
Hắn là phiên dịch!
Tô Mộc xem thường nhìn lướt qua người phiên dịch này, căn bản không định nói nhiều. Đợi tới khi đi tới, tên đó run lên, Tô Mộc thoáng cái nắm lấy đối phương, lặp lại động tác như đối với Vương Huy vừa rồi.
Ầm!
Tên đó bị Tô Mộc ném qua vai trực tiếp ngã xuống đất!
Đến lúc này thật sự không có ai còn dám nói thêm gì nữa. Biểu hiện của Tô Mộc lúc này đã hoàn toàn trấn áp bọn họ, khiến cho bọn họ không dám nói thêm gì nữa. Gia hỏa này quả thực chính là một người hành động không theo lẽ thường. Ban đầu chính là trực tiếp động thủ đánh người. Với người như vậy, anh có nói cái gì cũng không tốt.
Nhưng vẫn có người thật sự không sợ chết. Đó chính là Liễu Sinh Nhất Hối.
Liễu Sinh Nhất Hối là người đảo quốc. Ở trong nước, hắn cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy. Trước đây, hắn làm như vậy đến cuối cùng cũng không bị xử lý, khiến hắn đối với pháp luật và chính sách đối ngoại trong nước có một nhận thức đại khái, biết nhà nước thật sự không dám làm gì bọn họ. Bằng không sẽ dẫn tới mâu thuẫn giữa hai nước. Điều đó đối với sự phát triển trong nước, thật sự là một chuyện không thể nói là vẻ vang gì.
Cho nên hiện tại Liễu Sinh Nhất Hối tiếp tục khiêu khích!
Anh trực tiếp động mồm mép là được, nhưng anh lại muốn làm ra loại chuyện động thủ này. Liễu Sinh Nhất Hối trực tiếp vọt tới trước mặt Tô Mộc, nâng cánh tay lên hung hăng vung xuống, muốn trực tiếp tát vào mặt Tô Mộc.
Điều này có thể sao?
Nếu thật sự bị Liễu Sinh Nhất Hối tát trúng, Tô Mộc cũng không cần lăn lộn nữa.
Ầm!
Liễu Sinh Nhất Hối kiêu ngạo đi vào vết xe đổ trước đó, kết cục giống hệt với hai người Vương Huy, đều trực tiếp bị Tô Mộc ném qua vai. Sau khi Liễu Sinh Nhất Hối bị ngã xuống, cửa phòng vip này mới truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Không cần suy nghĩ cũng có thể biết, những người này khẳng định đều là người của Đông Anh Thực Phủ. Chỉ có điều bọn họ tới thật sự có hơi muộn. Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, bọn họ mới chạy tới. Cho dù muốn làm gì cũng không có cơ hội nữa.
– Khương lão sư, hiện tại nhanh chóng đưa các cô ấy đi bệnh viện. Tôi nghĩ các cô ấy nhất định đã bị bỏ thuốc. Nếu như không trị liệu đúng lúc, chỉ sợ sẽ có di chứng gì đó. Nếu thật sự là như vậy, tình huống sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Tô Mộc nói.
– Được!
Khương Mộ Chi gật đầu.
– Vậy còn anh thì sao?
– Tôi không sao. Tôi ở lại đây, đùa với bọn họ một chút!
Tô Mộc cười lạnh nói.
– Cẩn thận!
Khương Mộ Chi nói xong liền muốn đưa đám người Mộc Thanh rời khỏi đó. Chỉ có điều đúng lúc này, từ góc tường, Liễu Sinh Nhất Hối đứng lên, sắc mặt dữ tợn hét:
– Còn muốn chạy sao? Ai cho phép các người đi. Các người cho dù là ai cũng đừng mong rời khỏi đây. Chuyện hôm nay nếu không có một lời giao phó, bất kỳ ai cũng không được phép rời khỏi nơi này nửa bước. Các người nghe kỹ cho tôi, phong tỏa nơi đây cho tôi. Có ai dám ra ngoài, các người bắn. Ra sức đánh chết cũng được. Xảy ra bất kỳ chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!
– Anh chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm nổi sao?
Tô Mộc khinh thường nói.
– Khương Mộ Chi, cô xem như xong rồi. Cô không phải là một giáo sư đại học sao? Cô biết người này chính là ai không? Hắn chẳng những là lão tổng của xí nghiệp liên doanh lớn nhất trong thành phố Tân Khuyết chúng ta, còn là con của đại sứ quán đảo quốc tại nước ta. Cô gây ra họa lớn rồi.
Sau khi Vương Huy đứng lên cũng điên cuồng kêu gào.
Thật sự là một gia hỏa đặc biệt!
Sau khi Khương Mộ Chi nghe thấy thân phận như vậy, không khỏi cười lạnh. Nếu đã quyết định chơi tiếp, cô không nhất thiết phải sợ hãi cái gì nữa. Đại sứ quán sao? Cái khác không dám nói. Nếu thật sự giải quyết chuyện như vậy, cho dù là kiện lên tới tòa án quốc tế, Khương Mộ Chi cũng không sợ.
– Nói như vậy người này còn là con cá lớn?
Tô Mộc suy nghĩ nói.
– Anh cho là thế nào?
Vương Huy ngạo nghễ nói.
– Thật đúng là cho cơ hội làm người, anh không làm, lại muốn đi làm chó.
Tô Mộc nhìn Vương Huy vênh váo tự đắc, trong lòng không khỏi cười nhạt xem thường. Gia hỏa này thật sự là một người không thể trọng dụng. Người như vậy, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không cho hắn có cơ hội xoay người.
– Nói rất hay!
Ngay khi Tô Mộc vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên. Ngay sau đó một người từ ngoài cửa bước tới. Trang phục trên người hắn lộ rõ hắn chính là người thành công. Khi hắn lộ diện, đám bảo vệ không ngờ đều rụt cổ xuống, đồng thời bắt đầu lui về phía sau. Mà khi Vương Huy nhìn thấy người tới là ai, thần sắc không khỏi lộ vẻ khiếp sợ hãi, cổ không khỏi rụt lại.
Tại sao kẻ gian ác này sao lại ở chỗ này?
– Các hạ là?
Nam tử hào sảng nói.
– Tô Mộc!
– Tôi là Bạch Dương!
Bạch Dương quyết đoán nói.
Bạch Dương?
Sau khi nghe được cái tên này, Tô Mộc giật mình, lập tức mỉm cười vươn tay ra. Trong nháy mắt khi chạm vào ngón tay của Bạch Dương, Tô Mộc khẳng định được suy đoán trước đó. Bạch Dương này thật sự là Bạch Dương mà Phong Ký đã nói tới. Người mang ơn của Tôn gia đến nay vẫn không quên, là thương nhân lớn, xí nghiệp lớn duy nhất ở thành phố Tân Khuyết này dám đấu cùng Tư Hảo.
Thời điểm Tôn gia rơi vào cảnh khốn cùng, cũng chỉ có Bạch Dương vươn tay ra viện trợ!
Ở thời điểm Phong Ký cô đơn nhất, cũng chỉ có Bạch Dương đứng ở bên cạnh Phong Ký!
Thương nhân như Bạch Dương, ở thành phố Tân Khuyết thật sự không thấy nhiều. Thật ra, chẳng những là thành phố Tân Khuyết, phóng tầm mắt ra toàn bộ tỉnh Giang Nam, người làm việc như hắn thật sự đã ít lại càng ít. Nhưng những người giống như hắn, xí nghiệp rất khó tồn tại lâu. Nhưng không biết vì sao, xí nghiệp của Bạch Dương không những không suy sụp, ngược lại là càng nhanh chóng phát triển hơn.
– Tiểu lão đệ chuyện vừa rồi tôi cũng thấy được. Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ nhất định là bởi vì chia của không đều, cho nên mới muốn chó cắn chó?
Bạch Dương nói.
– Đúng vậy, chính là như vậy!
Tô Mộc nói thẳng.
Dù sao từ đầu tới cuối ở đây cũng không có cameras, lại không có ai biết ở đây xảy ra chuyện gì. Khương Mộ Chi và Mộc Thanh các cô ấy nhất định sẽ không nói ra miệng. Nếu như các cô ấy không nói, chỉ bằng vào khẩu cung của đám người Liễu Sinh Nhất Hối không có cách nào tuyên án Tô Mộc tội danh gì.
– Anh nói bậy. Vừa rồi chính là anh động thủ đánh người!
Vương Huy la lớn:
– Nếu như không phải là anh, chúng tôi làm sao ngã xuống đất được?
– Không phải các anh đi không cẩn thận, đụng vào tường sao?
Bạch Dương cười híp mắt nói.
– Anh!
Vương Huy nhất thời không nói được gì.
Tô Mộc lộ vẻ hứng thú nhìn Bạch Dương. Chỉ dựa vào thái độ của Vương Huy đột nhiên thay đổi, Tô Mộc có thể biết được Bạch Dương ở trong thành phố Tân Khuyết này sợ rằng vẫn có dính chút bối cảnh đen. Nếu không, muốn để người như Vương Huy câm miệng, thật sự là chuyện không dễ dàng gì.
Đúng lúc này một tiếng còi cảnh sát chói tai từ bên ngoài vang lên. Sau khi nghe thấy âm thanh này, trên mặt Liễu Sinh Nhất Hối nhất thời lộ vẻ mừng như điên.
– Ha ha, hiện tại cảnh sát đã tới. Tôi xem cảnh sát tới, các người còn nói dối thế nào, còn muốn đổi trắng thay đen thế nào!
– Phì, cẩu vật!
Trong lòng Bạch Dương hung hăng khinh bỉ. Hắn xoay người nhìn về phía Tô Mộc.
– Tiểu lão đệ, cậu có sợ không?
– Sợ? Tôi sợ cái gì? Chẳng lẽ cảnh sát tới đây, còn có thể xử chúng ta theo pháp luật được sao? Lại nói, cho dù thật sự dùng tới pháp luật, cũng phải nói rõ lí lẽ. Chuyện ngày hôm nay, cho dù bọn họ muốn giải quyết riêng, tôi cũng sẽ không đồng ý. Dám chạy đến địa bàn của chúng ta, đùa bỡn phụ nữ của chúng ta, càng chưa nói các cô ấy đều là học sinh. Cho dù bọn họ là người của đảo quốc, giết cũng không quá đáng. Về phần hai kẻ bán nước này, tôi phải sợ bọn họ sao? Đồ nối giáo cho giặc, càng đáng chết!
Tô Mộc phẫn nộ quát.
– Thật tốt. Yên tâm, xảy ra bất kỳ chuyện gì, tôi sẽ cùng cậu gánh vác!
Bạch Dương vỗ ngực nói.
Ngay trong bầu không khí như vậy, cảnh sát như thần binh từ trên trời giáng xuống. Chỉ có điều sau khi người dẫn đầu xuất hiện, Tô Mộc liền vui mừng.