Nữ nhân, bộ dạng quá mức xinh đẹp, có đôi khi ngược lại bị xem là một tội.
Đương nhiên Lý Tuyển xấu hay đẹp không có liên quan trực tiếp gì với Tô Mộc. Hắn đến huyện Hoa Hải là để công tác, không phải tới nói chuyện yêu đương. Cho nên sau khi Lý Tuyển ngồi xuống, bắt đầu tiến hành cuộc họp, trên mặt Tô Mộc vẫn duy trì vẻ tươi cười.
Sau lời dạo đầu đơn giản nhất qua đi, Lý Tuyển liền cười nói:
– Tô huyện trưởng đến đây, sẽ rót cho huyện Hoa Hải chúng ta một lượng máu hoàn toàn mới. Tôi nghĩ trong công việc sau này, huyện Hoa Hải chúng ta nhất định sẽ khác với trước kia. Không quan tâm làm sao, chỉ cần có thể khiến kinh tế huyện Hoa Hải phát triển đi tới, những chuyện khác đều không đáng kể. Trước hết, tất cả mọi người hoan nghênh Tô huyện trưởng!
Xôn xao!
Tô Mộc đứng dậy, tiếng vỗ tay vang lên.
– Tiếp theo, chúng ta trở lại chuyện chính. Cuộc họp ngày hôm nay tổng cộng có hai đề tài thảo luận. Đề tài đầu tiên tất nhiên là thảo luận vấn đề học tập quán triệt ban hành của chính phủ thành phố thị ủy về việc thành phố Tây Phẩm làm sao triển khai tác phong xây dựng đảng. Đề tài thứ hai chính là thảo luận đưa ra quyết định về vấn đề nhân sự. Hiện tại, chúng ta bắt đầu thảo luận đề tài thứ nhất.
Lý Tuyển nói.
Tô Mộc ngồi ở bên cạnh, yên lặng lắng nghe.
Làm huyện trưởng mới đến, Tô Mộc vẫn có một lợi ích. Chính là chưa quen thuộc với mọi chuyện ở đây, các thường ủy huyện ủy cũng sẽ không làm gì đối với hắn. Giống như hiện tại, cái gọi là tinh thần học tập này, ai cũng biết chỉ là một sự ngụy trang. Cái thật sự lợi hại vẫn còn chờ ở phía sau, chính là thảo luận đề tài thứ hai, thảo luận vấn đề nhân sự. Mà ở trên phương diện thảo luận vấn đề này. Tô Mộc chắc sẽ không có bất kỳ ý kiến gì. Dù sao ai cũng không nhận ra, giữ nguyên ý kiến là được.
Quả nhiên việc thảo luận đề tài thứ nhất tiến hành hoàn tất trong thời gian ngắn. Việc thảo luận đề tài thứ hai liền trực tiếp bắt đầu. Thảo luận đề tài thứ hai là do trưởng ban tổ chức huyện ủy Tư Mã Sơn nói ra. Nhưng ai cũng biết ý nghĩ của Tư Mã Sơn chính là ý tứ của Lý Tuyển. Lại nói tiếp Tư Mã Sơn thật sự có đủ năng lực. Thời điểm biết phía bên Ôn Lê sẽ hình thành uy hiếp đối với mình, liền dứt khoát dựa vào nhân vật số một. Chỉ cần có Lý Tuyển ủng hộ, Tư Mã Sơn vẫn có quyền tự do tuyệt đối.
Không có cách nào. Ai bảo đây là một vấn đề mang tính hiện thực ở Thiên Triều. Phó bí thư đảng ủy được lập ra, chính là để tiến hành đối chọi gay gắt với trưởng ban tổ chức. Trưởng ban tổ chức lại bị rơi vào một địa vị yếu thế, không có cách nào tranh đấu được với phó bí thư đảng ủy. Ở trong thực tế như vậy, nếu như Tư Mã Sơn, trưởng ban tổ chức huyện nếu không tạo quan hệ tốt với bí thư huyện ủy, chờ đợi hắn chắc chắn là rất vì bất đắc làm kẻ nói theo người khác.
Có thể nắm quyền, ai muốn bỏ qua?
– Lần này cần điều chỉnh và an bài mấy cái chức vị theo thứ tự là ban giao thông huyện, ban văn hóa huyện, ban lâm nghiệp huyện và huyện ủy. Chức vị và nhân viên cụ thể theo thứ tự là như vậy…
Tư Mã Sơn bắt đầu nói.
Tô Mộc phát hiện sau khi Tư Mã Sơn giới thiệu, sắc mặt Ôn Lê càng lúc càng khó coi. Đúng vậy. Trong lần điều chỉnh cương vị này. Tất cả đều là người của phía Lý Tuyển. Phía bên Ôn Lê một người cũng không có. Mặc dù Ôn Lê không có nắm giữ bao nhiêu người, nhưng phần trăm thế này cũng khó tránh khỏi quá thấp.
Lý Tuyển muốn làm gì?
Đây là muốn nhân lúc mình vừa nhậm chức còn không có cách nào hiểu rõ tình hình, vội vàng thay tất cả chức vị thành người của chính mình sao? Nếu thật sự như vậy, chuyện này cũng không tránh khỏi quá khó coi đi? Thật sự chưa từng thấy qua chuyện như vậy.
– Hiện tại bắt đầu giơ tay biểu quyết đi!
Theo mấy chức vị chứng thực, mấy chức vị trọng yếu còn lại, Lý Tuyển bắt đầu thông qua phương thức như vậy để tiến hành an bài. Mà khi trong đó có hai chức vị rơi vào cục diện bế tắc. Lý Tuyển liền nhìn về phía Tô Mộc, cười nói:
– Tô huyện trưởng, anh thấy như thế nào?
Tôi thấy như thế nào? Tôi có thể nói như thế nào chứ?
Một mặt là Lý Tuyển cô một mình làm. Một mặt là Đổng Học Vũ và Mạnh Vi Khiêm đang kiên trì tự mình thấy. Cho dù không có Bạch Trác ngăn cản ở phía trước, nhưng Đổng Học Vũ vẫn kiên trì trấn thủ. Hắn không muốn để Lý Tuyển quang minh chính đại thò tay vào bên trong chính quyền huyện.
Phải biết rằng trước đây thời điểm Bạch Trác tại vị n, mặc dù nói bên trong chính quyền huyện cũng có người của Lý Tuyển, nhưng không có quy mô lớn như vậy. Nếu thật sự để Lý Tuyển thành công, chờ đợi Đổng Học Vũ chính phó huyện trưởng thường vụ bị mất quyền lực. Phải biết rằng mấy Phó huyện trưởng bên trong chính quyền huyện có khối người đứng ở phía bên Lý Tuyển, trắng trợn biểu đạt tâm tư muốn thay thế Đổng Học Vũ hắn. Nếu như thật sự thành công, Đổng Học Vũ chỉ có một con đường, chính là tạm rời cương vị công tác.
Giữa Đổng Học Vũ và Lý Tuyển không bất kỳ khả năng thỏa hiệp nào!
Mà nguyên nhân trong đó, Tô Mộc hiện tại tất nhiên không biết. Nhưng điều này cũng không cản trở hắn đưa ra lựa chọn công bằng chính trực nhất.
– Lý bí thư, các vị đồng liêu, tôi mới đi tới huyện Hoa Hải chúng ta, đối với tình hình trong huyện thật sự không rõ ràng. Cho nên nói lần điều chỉnh nhân sự này, tôi không có bất kỳ ý kiến gì.
Bỏ quyền!
Tô Mộc kiên quyết bỏ quyền!
Không có người nào cho rằng Tô Mộc bỏ quyền là lựa chọn uất ức gì. Đổi lại thành người khác, bọn họ cũng sẽ làm như vậy. Tùy tiện lựa chọn đứng thành hàng, rất hiển nhiên là không được. Nếu thật sự làm như vậy, chẳng khác nào ngang nhiên đứng ở mặt đối lập cùng Lý Tuyển. Nhưng muốn trực tiếp đáp ứng Lý Tuyển, cũng quá dễ bóp nặn. Tô Mộc dù sao vẫn không đến mức không có năng lực. Bởi vì làm như vậy, công tác sau này của Tô Mộc không quan tâm làm ra đặc sắc thế nào, cũng đừng mong có bất kỳ cơ hội xoay người nào.
Quyền uy thì quyền uy, không phải nắm quyền là có thể có uy vọng. Mà phải sau khi nắm quyền mới có uy vọng. Nhưng cơ hội uy vọng như vậy diễn ra ở trước mắt anh, anh lại không biết quý trọng, như vậy chờ anh chính là bị người khác khinh thường.
Tô Mộc lựa chọn như vậy đã nằm trong dự liệu của Lý Tuyển. Chỉ có điều cũng khiến cho thần sắc Đổng Học Vũ tối sầm lại. Nhưng điều đó cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt rất ngắn ngủi. Ngay lập tức hắn liền khôi phục như lúc ban đầu.
Ôn Lê ở phía sau lại lên tiếng.
– Nếu bây giờ không thể quyết định được, vậy để cuộc họp tới lại bàn tiếp. Dù sao chính quyền huyện hiện tại cũng có Tô huyện trưởng đến đây. Tôi tin tưởng Tô huyện trưởng sẽ xử lý tốt mọi chuyện.
Ôn Lê mỉm cười những lời này, nhất thời để không khí của hiện trường không khỏi biến đổi.
Đúng vậy, không quyết định được không phải là người lựa chọn cho các cơ quan trong huyện, mà là mấy chức vị trong chính quyền huyện. Nếu như Tô Mộc còn chưa đến, bọn họ thương lượng một chút còn tạm được. Nhưng bây giờ nếu Tô Mộc đã tới, làm điều này ở ngay trước mặt hắn, thương lượng như vậy, thật sự rất quá đáng.
Hơn nữa phải biết rằng Ôn Lê nói những lời này thật sự đủ ác độc!
Chỉ một câu nói như vậy, lại lộ ra rất nhiều thứ. Nếu như Lý Tuyển muốn cứng rắn thông qua, cũng không phải không được. Nhưng làm vậy nhất định sẽ đắc tội Tô Mộc. Ai cũng biết Tô Mộc là người có hậu trường. Ở phía sau đắc tội Tô Mộc, không đáng! Ôn Lê làm như vậy, còn có thể đưa ra cành ô-liu về phía Tô Mộc, chính là nói Ôn Lê tôi đối với chuyện của chính quyền huyện, tiến hành ở dưới sự lãnh đạo của Tô Mộc anh, không có bất kỳ ý kiến gì.
Một câu nói che dấu nhiều nội hàm như vậy, Ôn Lê cũng thật có năng lực!
Sắc mặt Lý Tuyển thoáng tối lại, sau đó gật đầu nói:
– Nếu nói như vậy, chúng ta để lại rồi nói sau.
Một lần hội nghị thường vụ huyện ủy đã kết thúc ở ngay trong bầu không khí như vậy. Làm đại diện huyện trưởng, Tô Mộc thật ra chưa từng có ý kiến phát biểu gì, mang theo đôi mắt và lỗ tai qua, Tô Mộc đã phát huy đầy đủ tác dụng của hai mắt hai tai.
Thật ra Tô Mộc cũng rất muốn nắm giữ quyền phát biểu bên trong huyện. Điều này không phải liên quan đến cái gọi là đấu tranh chính trị. Tô Mộc thuần túy biết, nếu như mình muốn thật sự hoàn thành chút chuyện, làm như vậy là phải. Nếu như không quan tâm, sẽ thật sự khiến mình rơi vào một tình cảnh lúng túng khốn cùng. Bên cạnh không có người, cho dù Tô Mộc có bản lĩnh lớn hơn nữa thì có thể làm sao? Không làm được bất cứ chuyện gì, kết quả không thể nghi ngờ chính là rất thảm.
Cho nên tạm thời bo bo giữ mình cũng không phải là mềm yếu, mà là một loại sách lược.
Ở trong quan trường cần chú ý tới sách lược. Thời điểm nên cao điệu thì phải cao điệu, nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn. Bị đứng ở vị trí đầu sóng ngọn gió không dễ chịu gì. Ai cũng phải chuẩn bị tâm lý, chịu đựng kích thích đỉnh phong nhất, cũng phải chuẩn bị tâm lý bị rơi xuống đáy.
Lúc xế chiều, Tô Mộc an vị ở bên trong phòng làm việc lật xem văn kiện về tình hình phát triển kinh tế của huyện Hoa Hải trong những năm gần đây và một vài chính sách hoạt động công khai. Mấy thứ này, trước đó Trịnh Mục không có cách nào tìm được, cũng không nhất thiết phải tìm. Cho nên hiện tại Tô Mộc nhất định phải nhân lúc bây giờ còn có thời gian, nghiên cứu thật kỹ. Đừng xem thường những chính sách đã trở thành chính thức. Chỉ cần lợi dụng thoả đáng, tuyệt đối có thể gây cho người khác một đòn trí mạng. Đây là kinh nghiệm mà Tô Mộc đã tổng kết ra.
– Tô huyện trưởng, anh xem có cần họp với các Phó huyện trưởng khác hay không?
Lô Đào thấp giọng nói.
– Họp? Không nhất thiết phải làm. Tạm thời không cần. Đợi đến khi tôi gỡ manh mối thuận rồi hãy nói.
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Được!
Lô Đào gật đầu nói:
– Chỉ có điều Tô huyện trưởng, có liên quan đến thư ký và tài xế của anh, anh có dặn dò gì không?
Thì ra là vấn đề này!
Về vấn đề thư ký và tài xê, cho tới nay Tô Mộc đều rất coi trọng. Hai chức vị này tin tưởng rất nhiều người muốn nhận được. Dù sao ở bên cạnh lãnh đạo nào mà không thân thiết với hai người này. Bọn họ đều là người của lãnh đạo, là đối tượng đáng tin cậy nhất. Cho nên người như vậy, nếu như xem xét không tốt, vẫn là chuyện rất nhức đầu. Về phần tài xế, Tô Mộc thật ra đã có suy nghĩ.