Làm sao sắm vai tốt vị trí tỉnh trưởng, sắm vai người tốt trong tỉnh là điều Chu Thao am hiểu nhất.
Từ sau khi Trịnh Vấn Tri lên đài, Chu Thao và Trịnh Vấn Tri hợp tác chưa từng xuất hiện bất kỳ hiện tượng xé rách mặt mũi nào. Đương nhiên ngồi vào vị trí của hai người hiện nay, cũng không có chuyện gì có thể khiến hai người làm như vậy. Nếu thật sự có ai làm như vậy, cũng có nghĩa hai người sẽ bị điều ra ngoài.
Nguyên tắc chính trị của Chu Thao rất đơn giản, lợi ích đều dính.
Chỉ cần là chuyện có lợi cho sự phát triển, Chu Thao đều sẽ đồng ý đi làm. Nói như vậy, làm tỉnh trưởng, làm nhân vật số hai trong tỉnh Giang Nam, không quan tâm là thành tích dạng nào, đều sẽ rơi xuống trên đầu hắn một phần. Mà ở trong tỉnh Giang Nam, người phe Chu Thao cũng rất nhiều. Bọn họ phân tán ở các vị trí trọng yếu, bảo vệ quyền phát biểu tuyệt đối của Chu Thao.
Cho dù là như vậy, Chu Thao cũng không nhịn được âm thầm than thở về Tô Mộc!
Hậu trường của Tô Mộc là ai, Chu Thao tất nhiên có biết. Dù sao phía sau Chu Thao cũng có người đến chống đỡ. Nhưng Chu Thao cũng không cho rằng có hậu trường là có thể làm được việc. Giống như Tôn Mộ Bạch của Tôn gia, là vì phụ tá đắc lực của mình, lại cả ngày nghĩ chuyện đoạt quyền, thậm chí không tiếc hạ thấp thân phận đi đấu với Tô Mộc. Kết quả thì sao? Cho dù có Tôn gia làm hậu trường. Tôn Bạch vẫn phải buồn bã rời sân. Cho dù là Tôn gia, cũng rơi vào tình cảnh một bệnh tật mà chấm dứt.
Tạo thành tất cả những điều này cũng chỉ là một cán bộ cấp chính xử nho nhỏ!
Mà cán bộ cấp chính xử này, hiện tại lại đang diễn ra chuyện khiến Chu Thao phải kinh ngạc.
Nếu như ban đầu Chu Thao biết Tô Mộc làm chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, đi tới các thành phố địa cấp trong tỉnh tiến hành điều tra nghiên cứu, như vậy hiện tại Chu Thao sẽ vì sự khinh thường trước đó mà cảm thấy xấu hổ. Làm tỉnh trưởng nắm giữ phát triển kinh tế, Chu Thao đã cẩn thận nghiên cứu qua phần báo cáo đầu tiên do Tô Mộc đưa lên. Bản báo cáo phát triển kinh tế có liên quan đến thành phố Tân Khuyết. Nói thật, Chu Thao đối với phần bản kế hoạch này có phần tán thành. Nhiều năm như vậy, thật sự không có người nào có thể làm ra bản kế hoạch như vậy.
Trước đây có bản kế hoạch còn hoa lệ hơn so với Tô Mộc, lại có hoa không có quả.
Điểm sáng trong bản báo cáo của Tô Mộc chính là có thể trong thời gian ngắn nhất, thật sự tiến hành hữu hiệu, có thể điều động phát triển kinh tế địa phương tới mức lớn nhất. Hơn nữa trong thời gian ngắn nhất có thể tạo ra tài phú cho địa phương. Khó thấy được chính là, sáng tạo tài phú như vậy còn duy trì liên tục phát triển.
Cho nên hiện tại khi Trịnh Vấn Tri hỏi vậy, Chu Thao cười nói:
– Tô Mộc vẫn rất tốt, thực sự có khả năng nắm bắt kinh tế. Người như vậy nếu như để ở trong phòng giám sát Tỉnh ủy nói, có phần đáng tiếc!”
Niềm vui ngoài ý muốn!
Trịnh Vấn Tri thật sự không ngờ Chu Thao sẽ nói ra những lời như vậy. Trong kế hoạch ban đầu của Trịnh Vấn Tri, chỉ muốn để Chu Thao nói một chút về cái nhìn của hắn đối với bản kế hoạch của Tô Mộc. Nhưng Chu Thao cũng không tránh khỏi quá mức quyết đoán, không ngờ trực tiếp ném ra một quả bom quan trọng. Chỉ mặt đọc tên nói người như Tô Mộc lưu lại ở trong cơ quan tỉnh ủy là một sự lãng phí. Phương thức xử lý chân chính có hiệu, đó là trao quyền cho cấp dưới, để Tô Mộc thật sự phát huy ra đầy đủ thông minh tài trí của mình.
Chu Thao nghĩ như thế nào!
– Lão Diệp, lão nói xem?
Trịnh Vấn Tri cười, từ chối cho ý kiến hạn chế đề tài này phát triển thêm.
– Phần bản kế hoạch này thật sự có thực chất, nói tính xác thực. Nhất là nhằm vào phát triển của thành phố Cổ Lan, thật sự rõ ràng. Liên quan lần lượt đến vĩ mô và vi mô. Nếu như thật sự để tôi nói, tôi cho rằng hiện tại hẳn phải chỉnh sửa, tổng hợp lại văn kiện này, sau đó để chính phủ tỉnh tiến hành bố trí nhiệm vụ, thông báo tới chính quyền thành phố Cổ Lan, để cho bọn họ coi đây là tham khảo, có thể sớm chứng thực xuống!
Diệp An Bang không chút do dự tăng thêm sự ủng hộ.
Chuyện như vậy vốn là chuyện tốt. Cho nên là cái gì thì chính là cái đó. Diệp An Bang cũng không có ý định nói gì nữa.
– Bí thư, tôi cũng cho rằng tầm nhìn của đồng chí Tô Mộc đủ sâu rộng đủ chính xác!
Từ Khang Hoa nói.
Làm thư kí trưởng của Tỉnh ủy Từ Khang Hoa biết được vài chuyện. Thời điểm tất cả mọi người tiến hành tán thành đối với Tô Mộc, hắn thật sự không cần phải giội nước lã. Lại nói cũng thật sự không thể giội nước lã. Phần bản kế hoạch này làm tương đối tốt.
– Như vậy trực tiếp hình thành phương châm chỉ, chuyển xuống thành phố Cổ Lan!
Trịnh Vấn Tri nói.
– Được!
Đợi đến khi cuộc họp nhỏ này kết thúc, Chu Thao nhìn về phía Diệp An Bang nói:
– Lão Diệp, tôi vẫn nói câu nói kia. Xán bộ tuổi trẻ tài cao như Tô Mộc, không nhất thiết phải lưu lại ở tỉnh ủy. Nếu không đề bạt chính là lãng phí nhân tài. Cho nên bộ tổ chức Tỉnh ủy các anh chắc hẳn phải sớm lấy ra một chương trình, để Tô Mộc có thể cống hiến tốt nhất cho việc phát triển kinh tế của tỉnh chúng ta.
– Được, tôi đã hiểu!
Diệp An Bang cười nói.
Tô Mộc đang tiếp tục điều tra nghiên cứu, căn bản cũng không biết, bởi vì phần bản báo cáo phát triển kinh tế thứ hai của hắn về thành phố Cổ Lan, tỉnh ủy đã dấy lên gợn sóng như vậy. Hiện tại, tâm tình hắn rất tốt, đang ngồi trên xe, không nhịn được hát vang.
– Anh có thể đừng hát nữa được không. Hát mà như sói tru vậy.
Chu Từ trực tiếp ngắt lời nói.
– Chu tổng, cô nói vậy là sai rồi. Cái gì gọi là sói tru. Sói tru chính là xem trọng lãnh đạo. Nếu để hắn hát thêm vài câu, có thể làm cho sói cũng trực tiếp ngã lăn!
Từ Viêm lái xe, tùy ý nhạo báng.
Đừng thấy hiện tại chức quan của Tô Mộc càng làm càng cao, nhưng có trấn Hắc Sơn làm nền tảng, có một đường đi tới làm bạn, quan hệ giữa Từ Viêm và Tô Mộc vẫn rất chặt chẽ, cho nên hắn thật sự không để ý. Hắn cũng biết Tô Mộc sẽ không để ý.
– Có cần khoa trương như vậy không? Phải biết rằng trước đây ở trấn Hắc Sơn tôi hát hay nhất đấy!
Tô Mộc nói.
– Thật hay giả vậy? Anh hát như vậy là hát hay nhất sao? Trong chính quyền trấn Hắc Sơn thật sự không có người sao? Không ngờ lại cho anh làm đại vương!
Chu Từ cười khanh khách nói.
– Chu tổng, không nên đâm chọc như vậy.
Tô Mộc không biết phải nói gì nữa.
– Em chỉ ăn ngay nói thật!
Chu Từ cười duyên.
Đối với sự quan hệ giữa hai người, Từ Viêm thật sự không có suy nghĩ nhiều. Bởi vì Từ Viêm chưa bao giờ quan tâm tới điều này. Cuộc sống sinh hoạt của cá nhân Tô Mộc thế nào, đó là chuyện của Tô Mộc. Từ Viêm chỉ cần biết một điểm là đủ rồi. Chính là theo sát bước chân của Tô Mộc. Sự thực chứng minh lựa chọn ban đầu của Từ Viêm là chính xác tới mức nào. Không nhìn thấy sao? Trước đây, hắn giống như Tô Mộc, ở trong trấn Hắc Sơn. Hiện tại đã biến hóa nhanh chóng, trở thành cục trưởng cục công an của phân cục khu Cao Khai thành phố Cổ Lan.
Phải biết rằng khu Cao Khai là cơ cấu cấp huyện. Nói cách khác, chỉ cần thời cơ đến, giống như Từ Viêm, trực tiếp trở thành công an trưởng của một huyện là chuyện đương nhiên. Với tốc độ thăng cấp như vậy, thật sự khiến cha của Từ Viêm, Từ Tranh phải kinh ngạc.
Tất cả những điều này nhờ ai cho Từ Viêm!
Là Tô Mộc!
Cho nên không quan tâm phải làm sao, không quan tâm phát sinh chuyện thế nào, chỉ cần Tô Mộc nói một câu, Từ Viêm sẽ ngựa không ngừng vó chạy tới! Chỉ cần biết điểm ấy là đủ rồi. Về phần cuộc sống sinh hoạt còn lại của bản thân Tô Mộc, Từ Viêm thật sự không để ý tới.
Ngay trong bầu không khí như vậy, gần hai giờ chiều, xe đã đến thành phố Thanh Lâm, rời khỏi đường cao tốc. Đến nơi đây, Tô Mộc không tiếp tục đi cùng bọn họ nữa, mà để Chu Từ và Từ Viêm lần lượt về nhà. Mọi người quay về nhà của mình. Còn hắn phải đi tới chỗ chính quyền thành phố. Bởi vì trước khi tới nơi này, Tần Mông cũng đã nói. Chỉ cần Tô Mộc đến thành phố Thanh Lâm, nhất định phải tới trong thời gian ngắn nhất.
Tại chính quyền thành phố Thanh Lâm.
Khi Tô Mộc xuất hiện ở nơi này, làm thư ký cho Tần Mông, Chu Chương đã sớm chờ ở dưới lầu. Thật ra có rất nhiều người nhìn thấy Chu Chương, chỉ có điều bọn họ lại không biết, rốt cuộc là ai, lại có thể khiến vị này phải tự mình đi ra nghênh đón. Khi bọn họ nhìn thấy người đó là ai, đều lộ vẻ bừng hiểu ra.
– Tô chủ nhiệm!
Chu Chương vội bước lên trước nói.
– Anh Chu!
Tô Mộc cười nói.
Khi tiếng xưng hô như thế, lọt vào trong tai Chu Chương khiến hắn thật sự cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Có rất ít người có thể giống như Tô Mộc, thăng chức rất nhanh vẫn duy trì sự khiêm tốn như vậy. Gọi mình là anh, vẫn giữ cách xưng hô với mình giống như khi Tô Mộc còn ở huyện Hạnh Đường. Ai có thể nghĩ tới, Tô Mộc vốn cho rằng sẽ kiêu căng, hiện tại lại như thế.
– Tô chủ nhiệm, anh thật sự quá đề cao tôi rồi.
Chu Chương cười nói.
– Cái gì mà đề cao với không đề cao. Chúng ta vẫn giống như trước đây đi.
Tô Mộc nói thẳng.
Nếu như nói ở bên trong quan trường, quy định nên tuân thủ thì phải tuân thủ. Nhưng khi không cần tuân thủ vẫn phải tuân thủ, như vậy còn có lạc thú gì nữa?
Tô Mộc chính là một kẻ tùy ý, lăn lộn ở trong quan trường, cho tới bây giờ vẫn thế, chưa từng thay đổi.
– Được!
Chu Chương đi ở phía trước, Tô Mộc đi theo bên cạnh. Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Tất cả những người gặp hai người, đều dừng lại, hoặc là nhường đường hoặc là mỉm cười hoặc là chào hỏi. Ai cũng biết Tô Mộc là cán bộ từ thành phố Thanh Lâm đi ra, hiện tại tuổi còn trẻ đã trở thành chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy. Nhưng không có ai đố kỵ. Dựa vào cái gì mà đố kỵ với người ta? Người ta là dựa vào thành tích thật sự mà thăng cấp. Nếu dựa theo địa vị của Tô Mộc, cho dù là một bí thư huyện ủy cũng thừa sức.
Các người nếu có ai không phục, vậy thì hãy làm giống như Tô Mộc, tạo ra thành tích chói mắt một chút đi!
Khi Tô Mộc đi vào văn phòng làm việc của Tần Mông, vốn cho rằng ở đây chỉ có một mình Tần Mông. Ai ngờ được lại có một nhân vật không tưởng tượng được cũng ngồi ở chỗ này. Mà sau khi hắn nhìn thấy Tô Mộc, không ngờ chủ động mỉm cười đứng dậy.
– Nhiệt liệt hoan nghênh Tô chủ nhiệm quay về thành phố Thanh Lâm điều tra nghiên cứu!