Mà bây giờ Lý Mộng bị giết, dưới tình huống như vậy nếu Lý Thiếu Quân còn không biết nên làm sao lựa chọn, hắn thật sự là phế vật, là cặn bã triệt để!
May mắn, Lý Thiếu Quân vẫn còn chút lương tâm!
Chương Duệ, đã có một tin tức, ngay tại hướng tây Tây Phẩm thị…Đúng vậy, chính là trong tiểu khu này có một chỗ ẩn thân của Lý Thiên Thạc, hắn nhất định sẽ không vứt bỏ đứa con duy nhất! Đứa con trai kia chính là nhược điểm của hắn, được rồi, các anh đi qua trước đi, tôi sẽ cho Đoạn Bằng đi theo!
Tô Mộc phân phó.
Sau khi Đoạn Bằng rời khỏi đi gặp mặt Chương Duệ, sau đó cùng nhau chạy tới Tây Phẩm thị, trong lòng Tô Mộc rốt cục thả lỏng không ít.
Lý Thiên Thạc không ngờ còn có đứa con riêng!
Ở trong mắt Lý Thiên Thạc, đứa con riêng này còn trọng yếu hơn so với ai khác, vì vậy hắn giấu diếm rất sâu. Nếu không phải dưới cơ duyên xảo hợp để cho Lý Thiếu Quân nhìn thấy, con riêng của hắn cũng sẽ không bị bại lộ. Cho nên Lý Thiếu Quân nghĩ, Lý Thiên Thạc nhất định sẽ đi tới đó, nơi đó là nơi duy nhất hắn sẽ ghé qua!
Tin tưởng dưới tình huống bất ngờ này, muốn bắt giữ Lý Thiên Thạc sẽ không thành vấn đề!
Nhưng vì bảo đảm Tô Mộc vẫn đem tin tức này thông báo cho Tương Hoài Bắc. Sau khi nhận được tin Tương Hoài Bắc liền đi gặp Bàng Chấn Kỳ, rất nhanh một loạt mệnh lệnh được truyền tới cục công an thành phố. Chẳng qua mệnh lệnh được giữ bí ẩn, dù cảnh lực xuất động cũng không biết mình đi thực hiện hành động gì.
Hi vọng hết thảy thuận lợi, bắt được hung thủ!
Huyện Hoa Hải ầm ĩ như vậy, nếu còn không thể bắt được Lý Thiên Thạc, vậy thật sự là sơ suất lớn.
Từng giây từng phút trôi qua.
Nửa giờ sau, bên Tương Hoài Bắc truyền tới tin tức, bọn họ thành công! Lý Thiên Thạc thật sự ẩn thân ở đó, sau khi bị phát hiện hắn cũng không phản kháng mà lựa chọn đầu hàng. Chẳng qua làm cho người ta tiếc nuối chính là không bắt được lão ngũ. Từ đầu tới cuối lão ngũ cũng chưa từng xuất hiện, tình huống này thập phần quỷ dị, làm cho người ta vô cùng khó chịu.
Nhưng nói thế nào Lý Thiên Thạc cũng đã bị bắt quy án!
Nếu không bắt được hắn, cho dù là tổ điều tra đi xuống cũng sẽ biến thành một chuyện cười. Chính chủ đều không có mặt, họ phải điều tra ai? Nếu điều tra ra kết quả, sẽ có bao nhiêu độ tin cậy!
Hoàn hảo, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát!
Cuối cùng có thể yên tâm đi ngủ!
Tô Mộc uể oải nói.
Một đêm này thật dài.
Mặc dù trời sắp sáng, nhưng vẫn còn hai giờ, Tô Mộc nằm vật xuống trên giường nhỏ trong phòng làm việc tòa lầu huyện ủy, hiện tại hắn đã có thể yên tâm mà ngủ được rồi.
Một đêm bận rộn!
Đợi khi trời sáng, toàn bộ mọi người đều đã tới đông đủ, lần này thành phố phái ra tổ điều tra do ban kỷ luật thanh tra thành phố chủ đạo, người dẫn dắt chính là phó bí thư ban kỷ luật thanh tra, đã tìm được đầy đủ bằng chứng, xem như có thể song quy Lý Thiên Thạc. Có lẽ Lý Thiên Thạc ý thức được mình phản kháng chỉ vô ích, cho nên vô cùng phối hợp. Trong quá trình thẩm vấn hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi.
Đợi sau khi tổ điều tra báo cáo kết quả, thành ủy cùng ủy ban thành phố đã nghiên cứu quyết định miễn đi toàn bộ chức vụ của Lý Thiên Thạc, hơn nữa truy cứu hình sự. Về phần Lý Thiếu Quân, càng thêm lưu loát, pháp viện đã tuyên án tội chết cho hắn.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, thanh danh của Tô Mộc hoàn toàn nổi bật trong huyện Hoa Hải.
Lúc này đã không còn ai dám xem nhẹ vị quyền chủ tịch mới nhậm chức kia. Mỗi vị đứng đầu các cơ quan trong huyện bắt đầu tới ủy ban huyện tiến hành công tác hội báo, sau đó công việc của Sở Tranh càng thêm bận rộn. Tình huống như vậy cho dù là Lý Tuyển cũng không lời nào để nói, thật sự bởi vì một màn đêm đó đã gây lực trùng kích nặng nề với nàng, mà nàng cũng biết được Tô Mộc là một vị chủ tịch huyện bênh vực lẽ phải, trong lòng còn mang theo công nghĩa.
Hợp tác với một chủ tịch huyện như vậy, có lẽ là một chuyện không sai.
Lý Tuyển đã xác định rõ vị trí, chỉ một huyện Hoa Hải không phải là điểm cuối của nàng. Nhưng không cần biết nói như thế nào, nơi này vẫn luôn là điểm cất bước của nàng, nếu nàng có thể làm cho huyện nghèo khó này phát triển, chiến tích của nàng sẽ càng thêm sặc sỡ lóa mắt. Dưới ưu thế như vậy, nếu có gia đình hoạt động một chút, Lý Tuyển có thể tiến thêm được một bước.
Một bước này đi ra sẽ ngăn cản miệng của người khác, nếu có ai không phục, được thôi, hãy đi tìm một huyện nghèo khó như huyện Hoa Hải, phát triển kinh tế nơi đó đi! Nếu có thể làm được thì hãy tới giáo huấn nàng, nếu không được thì cứ câm miệng.
Nhưng chính vì điều này lại làm cho Lý Tuyển thật đau đầu.
Bởi vì Lý Tuyển không cách nào làm cho huyện Hoa Hải xuất hiện sinh cơ, trước kia nàng mời đầu tư mãi tới bây giờ vẫn chưa phát ra tác dụng, thậm chí còn bị phá sản đóng cửa. Sự thật này làm Lý Tuyển không biết nên nói gì. Rốt cục nên làm như thế nào mới có thể hoàn toàn thay đổi huyện Hoa Hải đây? Lý Tuyển thật sự cảm thấy đau đầu.
Mà bây giờ Tô Mộc xuất hiện thật sự làm cho Lý Tuyển nhìn thấy quang minh.
Lý Tuyển rất quen thuộc lý lịch của Tô Mộc, cũng vô cùng bái phục bổn sự của hắn. Hơn nữa nghe trong nhà truyền tới tin tức, Tô Mộc còn là đệ tử của Ngô Thanh Nguyên Ngô lão, là nghiên cứu sinh thạc sĩ. Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Tuyển không ngừng chuyển động. Chuyên chế một huyện đối với nàng mà nói không có bao nhiêu ý nghĩa, nàng chỉ cần một ngôi cao, nếu Tô Mộc có thể cho nàng, Lý Tuyển không ngại sẽ hợp tác với hắn.
Liễu thư ký, đang bận rộn sao!
Ngay lúc Lý Tuyển còn đang cân nhắc, Tô Mộc chợt xuất hiện. Hắn mỉm cười đi vào chào hỏi Liễu Linh Lỵ. Liễu Linh Lỵ vừa nhìn thấy hắn, vội vàng đứng lên. Mặc dù nàng có chút đề phòng Tô Mộc, nhưng vì tâm tình Lý Tuyển chuyển biến, vì vậy tâm lý của nàng cũng phải điều chỉnh trở lại. Thậm chí cả Lý Tuyển cũng muốn thân thiện hợp tác với Tô Mộc, Liễu Linh Lỵ làm sao dám phản kháng?
Tô chủ tịch, ngài đã tới!
Liễu Linh Lỵ cười nói.
Phải đó, có chút việc cần báo cáo với Lý bí thư, bí thư có thời gian không?
Tô Mộc cười hỏi.
Lý bí thư…
Liễu Linh Lỵ vừa định trả lời, cửa văn phòng chợt mở ra, thân ảnh Lý Tuyển thoáng hiện:
Tô chủ tịch đã tới, vào đi. Tiểu Liễu, sau này nếu Tô chủ tịch có tới thì không cần thông báo, hiểu chưa?
Dạ, bí thư!
Liễu Linh Lỵ vội vàng nói.
Tô Mộc mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Phương thức này cũng là điều bình thường, mà Lý Tuyển cũng không chỉ làm bộ dáng. Mặc dù quan hệ giữa Tô Mộc cùng Lý Tuyển cũng không có bao nhiêu chặt chẽ, nhưng Tô Mộc dám khẳng định tuyệt đối sẽ không lạnh lùng. Hai người vì chuyện của Lý Thiên Thạc đã rơi vào thời điểm như tuần trăng mật, đối đãi lẫn nhau cũng ôn hòa hơn trước kia.
Bên trong văn phòng.
Sau khi Tô Mộc ngồi xuống, Lý Tuyển cười nói:
Tô chủ tịch, lần này tới đây muốn nói gì vậy?
Lý bí thư, là như vậy, việc điều tra Lý Thiếu Quân tôi đã gởi báo cáo kết quả cho ngài xem qua, ngài còn chưa nói ra ý kiến xử lý, tôi tới đây là vì muốn hỏi huyện ủy có an bài thế nào đối với câu lạc bộ Hoa Khôi?
Tô Mộc cười nói.
Là chuyện này!
Sự kiện Lý Thiếu Quân buôn ma túy!
Sự kiện Lý Thiên Thạc bỏ trốn!
Đây là hai sự kiện lớn nhất của huyện Hoa Hải, cho dù đã có kết quả cuối cùng, nhưng vẫn còn vấn đề tiếp sau cần giải quyết. Chỉ nói ở trước mắt cũng đã có vài việc, tỷ như câu lạc bộ Hoa Khôi nên làm sao xử lý, mạng lưới buôn ma túy của Lý Thiếu Quân lại thế nào? Sau khi Lý Thiên Thạc bị bắt, mấy quan chức dính líu vào việc giao dịch quyền tiền nên làm sao điều chỉnh? Bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn Thập Phương nên giao cho người nào đảm nhiệm…
Mấy vấn đề này đều cần giải quyết như lửa xém lông mày!
Điểm này Lý Tuyển cũng đã nghĩ tới, đối với việc này nàng cũng không có nhiều ý kiến. Thành công bắt giữ Lý Thiên Thạc, xem như đấu tranh thắng lợi, sau khi thắng lợi thì phải làm gì? Đương nhiên là phân chia thành quả.
Cho nên Lý Tuyển cười mở miệng…