Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm quan phải chú ý cái gì, mắt nhìn xung quanh tai nghe bát phương, đây là bản lĩnh cơ bản nhất. Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm anh sẽ không xuất hiện bất ngờ lớn. Nếu không một số bất ngờ, sẽ mang đến đả kích cực lớn cho con đường làm quan của mình. Quan trường không có chuyện nhỏ, chính là nói cái này. Có đôi khi vì một chuyện nhỏ tầm thường, nếu anh bỏ qua..., có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh.



Giống như chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nếu Bạch Vi Dân quả thật xem như không có chuyện gì phát sinh..., vậy hiển nhiên là không thể nào. Hắn thậm chí cũng không dám báo cáo chuyện này cho Thiệu Khôn, bởi vì hắn sợ sẽ bị Thiệu Khôn chửi mắng một trận.



Dưới điều kiện tiên quyết như vậy, Bạch Vi Dân dĩ nhiên sẽ không lãng quên mấy nhà đầu tư Lý Nhạc Thiên.



Nhà đầu tư vốn đã lợi hại, công ty giải trí Lý thị hiện giờ lại đang phát triển nhanh chóng, chưa nói đến trong đó còn có tổng tài của tập đoàn Trịnh thị, chưa nói những người này đều có thân phận bối cảnh vô cùng rực rỡ. Nếu thật sự đối đãi với bọn họ như người bình thường..., vậy Bạch Vi Dân thật xui xẻo. Bạch Vi Dân luôn là người cẩn thận, thà rằng thận trọng, tuyệt đối cũng không tùy tiện đi tới.



Cho nên cú điện thoại này chính là Bạch Vi Dân bày mưu đặt kế cho chủ nhiệm chính quyền huyện gọi tới.



Tô Mộc mặc dù biết hôm nay sẽ rất bận rộn, nhưng không ngờ, một trước một sau, hai chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện ủy đều gọi điện cho mình. Hơn nữa phải biết rằng hai người này mặc dù đều là chủ nhiệm văn phòng, nhưng hàm lượng chênh lệch lại rất nhiều.



- Lưu chủ nhiệm.



Tô Mộc cười nói.



- Tô chủ nhiệm, hiện giờ cậu đang ở đâu? Những nhà đầu tư kia thế nào? Vừa rồi Bạch thị trưởng đích thân gọi điện cho bệnh viện. Nghe nói cậu đã đón bọn họ đi đúng không?



Lưu Phượng Thụy hỏi.



- Đúng vậy, bọn họ hiện tại đang ở cùng với tôi.



Tô Mộc nói.



- Nói như vậy, cậu xem xem, Bạch thị trưởng hy vọng có thể gặp mặt bọn họ.



Lưu Phượng Thụy nói.



- Lưu chủ nhiệm, chuyện này không cần tôi nói thêm cái gì, hôm nay bọn họ vốn cũng muốn tới chào hỏi Lý bí thư và Bạch thị trưởng. Hơn nữa một lát nữa thư ký trưởng Hoàng nói sẽ phái xe tới đây, anh thấy đến lúc đó nên an bài như thế nào?



Tô Mộc không muốn nhúng tay vào chuyện này, các người muốn điều giải như thế nào là chuyện của các người.



- Cái này...



Lưu Phượng Thụy do dự, rất nhanh đưa ra chủ ý.



-Được, tôi biết rồi. Vậy cậu cứ làm việc đi.



Bạch Vi Dân đứng bên cạnh Lưu Phượng Thụy, vừa rồi điện thoại mở loa ngoài, cho nên hắn dĩ nhiên nghe thấy rất rõ ràng. Khi Tô Mộc nói đến Hoàng Lam, trên mặt Bạch Vi Dân liền hiện lên vẻ tàn nhẫn.



- Hoàng Lam chết tiệt, không ngờ bây giờ hắn lại bám chặt cước bộ của Lý Hưng Hoa, một bước cũng không nhượng bộ. Chuyện lớn như vậy, thậm chí ngay cả đầu não chính quyền chủ quản kinh tế cũng không thông báo, liền tự tiện quyết định, có còn đặt tôi vào trong mắt hay không? Hoàng Lam, cậu cho rằng cậu có thể thượng vị, liền coi như bình yên vô sự sao? Cậu đừng chọc cho tôi nóng nảy, nếu không tôi sẽ cho cậu biết. Kết quả của phản bội là cái gì.



Lưu Phượng Thụy đứng bên cạnh, cũng không dám lắm mồm. Làm tâm phúc của Bạch Vi Dân, Lưu Phượng Thụy biết lúc này không thích hợp nói nhiều. Hơn nữa chuyện có liên quan đến Hoàng Lam và Bạch Vi Dân tình, hắn cũng không rõ ràng.



- Thị trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?



Lưu Phượng Thụy hỏi.



- Có thể làm gì nữa? Lý Hưng Hoa muốn gạt tôi qua một bên độc chiếm chính tích này. Cũng phải xem hắn có khẩu vị tốt như vậy hay không. Nếu chuyện này phát sinh ở thành phố Cổ Lan chúng ta, chúng ta há có thể bỏ qua. Đi thôi, qua đó xem thế nào, bớt cho người ta giằng co qua lại những nhà đầu tư kia.



Bạch Vi Dân nói.



- Vâng, vậy tôi đi an bài.



Lưu Phượng Thụy vội vàng nói.



Co được dãn được, rất có cái nhìn đại cục. Đây chính là Bạch Vi Dân. Hắn có thể ngồi vững vàng ở vị trí này, tuyệt đối không phải người thích hành động theo cảm tính. Từ lâu rất nhiều chuyện làm ra, Bạch Vi Dân đều rất có chừng mực....



Bên này đang vô cùng bận rộn, bên kia lại nhàn nhã đi chơi.



- Tôi nói cậu không thể bán đứng chúng tôi như vậy? Chúng tôi là nhà đầu tư của khu Cao Khai các cậu, cậu không thể đá một cước cho chúng tôi văng ra ngoài được? Cậu sợ chúng tôi không quăng tiền sao?



Lý Nhạc Thiên cười tủm tỉm nói.



- Sợ, tôi rất sợ!



Tô Mộc cười nói:



- Tôi sợ các vị đến lúc đó múc tiền chậm, yên tâm đi, hạng mục tôi giới thiệu cho các vị đều là hạng mục tốt, tuyệt đối sẽ không để các vị phải bồi thường tiền.



Đây vốn là lựa chọn cả hai cùng có lợi!



Tô Mộc thật ra không để ý dưới tình huống không trái với nguyên tắc như vậy đã đạt thành hiệp nghị với bọn người Lý Nhạc Thiên. Một phương diện công ty giải trí Lý thị có thể hưởng thụ cơ hội kiếm tiền ở chỗ này, một phương diện khác đầu tư của công ty giải trí Lý thị vừa vặn có thể kích thích kinh tế địa phương phát triển. Nếu ở khu Cao Khai không có xí nghiệp giống như vậy làm trụ cột, sớm muộn sẽ sụp đổ.



- Được rồi, hoạt động hôm nay do các cậu tự do chi phối, nhưng tin tưởng các cậu sẽ không thoải mái. Bên phía chính quyền thị ủy thành phố nhất định sẽ chiếu cố các cậu, buổi sáng hôm nay xem chừng là không được, đợi đến xế chiều đi, đến xế chiều nếu có thời gian..., chúng ta hãy đến khu Cao Khai đi dạo, tôi quét dọn giường chiếu tiếp đãi chư vị.



Tô Mộc cười nói.



- Có câu nói này của Tô ca, chúng tôi nhất định sẽ đi!



Lê Vân Triều cười nói.



Bữa điểm tâm kết thúc trong không khí hài hòa vui vẻ, khi bọn họ vừa ăn xong, chiếc xe Hoàng Lam phái tới cũng đã đến. Điều khiến Tô Mộc có chút bất ngờ chính là, Hoàng Lam lại tự mình đi theo xe tới, như vậy có thể nhìn ra, Lý Hưng Hoa thật sự quan tâm đến bọn người Trịnh Mục. Đoán chừng nếu như không phải cố kỵ động tác quá lớn..., bọn họ cũng muốn tự mình tới đón tiếp.



- Thư ký trưởng Hoàng, bọn họ giao cho anh, tôi còn phải trở về quản ủy hội an bài công việc.



Tô Mộc nói.



- Đi đi!



Hoàng Lam gật đầu, nói thế nào hắn cũng là thường ủy thị ủy, cái gì nên duy trì vẫn phải duy trì, nếu không sẽ mất phân tấc.



Tô Mộc gật đầu với đám người Trịnh Mục, sau đó xoay người rời đi.



- Trịnh tổng, Lý tổng, chúng ta đi thôi.



Hoàng Lam cười chào hỏi.



- Đi!



Không biết là do nhân tố tâm lý hay quả thật như vậy, khi Tô Mộc xuất hiện ở quản ủy hội khu Cao Khai, phát hiện không khí hôm nay hoàn toàn bất đồng với ngày hôm qua. Tất cả mọi người nhìn thấy Tô Mộc đều dừng lại cung kính chào hỏi, hơn nữa Tô Mộc có thể nhìn ra, từ trên mặt bọn họ lộ ra loại cung kính xuất phát từ đáy lòng.



Chẳng lẽ nói chuyện xảy ra tối hôm qua đã truyền tới đây sao?



Không có đạo lý, có lẽ không có người nào biết mình đóng vai trò quan trọng trong đó.



Tô Mộc vẫn là coi thường tốc độ lan truyền tin tức bên trong quan trường, chuyện tối hôm qua oanh động như vậy, làm thế nào lại không có tin tức lộ ra. Cũng chính vì tin tức như thế, đã tạo thành hình tượng vừa thần bí vừa cường thế làm cho người ta có chút sợ hãi của Tô Mộc.



Sau khi Tô Mộc trở lại phòng làm việc, cánh cửa bất chợt bị gõ vang, ngay sau đó một đạo thân ảnh đi vào, điều khiến Tô Mộc bất ngờ chính là, người này không phải là Khương Nhiên, mà là Vũ Phượng. Vũ Phượng là ai? Đó là phó chủ nhiệm văn phòng, ngay ngày đầu tiên Tô Mộc tới đây, Vũ Phượng đã biểu đạt thiện ý, toát ra ý tứ muốn dựa hơi. Nhưng Tô Mộc rất cẩn thận, từ trước đến nay vẫn duy trì một khoảng cách với nàng.



- Tô chủ nhiệm!



Vũ Phượng cười nói.



- Làm sao? Có chuyện gì sao?



Tô Mộc hỏi.



- Tô chủ nhiệm, là như vậy, tôi nghe nói tối hôm qua ngài đại phát thần uy, giải cứu mấy nhà đầu tư từ hội sở Cẩm Tú, hơn nữa vì thế còn bị thương, muốn sang đây xem thế nào, bây giờ ngài không phải tốt hơn rồi chứ? Nếu thật sự bị thương thì nghỉ ngơi một chút đi.



Vũ Phượng nói.



- Cái gì vậy.



Tô Mộc cau mày.



- Tô chủ nhiệm, chẳng lẽ ngài còn không biết sao? Hiện tại tin tức đã truyền khắp quản ủy hội, tôi nghĩ chẳng những là quản ủy hội, sợ rằng ngay cả các cơ quan trực thuộc tỉnh khác cũng đã biết đại danh của ngài. Hiện tại phiên bản gì cũng có, nhưng theo hội sở Cẩm Tú bị niêm phong, những phiên bản hỗn tạp cũng tự động bị loại bỏ.



Vũ Phượng nói.



Thì ra là như vậy!



Lúc này Tô Mộc mới ý thức được tại sao khi vừa tới, ánh mắt của mọi người lại như vậy. Nhưng không sao cả, có một số việc nếu anh muốn truy cứu, cả đời cũng truy cứu không xong. Nếu anh không để ý, ngược lại rất nhanh sẽ biến mất.



- Thu hồi những tâm tư bát quái, thật tình làm việc đi.



Tô Mộc nói.



- Vâng, Tô chủ nhiệm, đây là giấy tờ thị ủy vừa phát ra. Tô chủ nhiệm, nếu ngài không có chuyện gì, vậy tôi đi trước.



Vũ Phượng vừa nói vừa xoay người rời đi.



- Đợi đã!



Sau khi Tô Mộc nhìn lướt qua giấy tờ, mí mắt không khỏi nhảy lên, ngón tay xẹt qua bản danh sách điều chỉnh nhân sự để ở bên cạnh.



- Phó chủ nhiệm Vũ Phượng, nếu tôi nhớ không lầm, cô công tác ở quản ủy hội cũng được một thời gian rồi?



Tô Mộc thản nhiên nói.



- Đúng vậy, tôi công tác ở đây sắp mười năm rồi.



Tron lòng Vũ Phượng mừng như điên, Tô Mộc giữ nàng lại hỏi như vậy là tín hiệu rất tốt. Nàng vội vàng xoay người, khắc chế kích động trong lòng hồi đáp.



- Mười năm rồi, cũng đúng là không ngắn.



Tô Mộc gật gật đầu nói.



- Đúng vậy, khi tôi làm việc ở đây còn chưa có khu Cao Khai, sau này khu Cao Khai được thành lập, tôi trực tiếp được điều tới làm phó chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội, thoáng chốc đã mười năm rồi.



Vũ Phượng cười nói, lúc nào nên nói thì nói, lúc không nên nói thì kiên quyết không nói nhiều.



- Nói như vậy, tới, ngồi xuống nói cho tôi nghe một chút về những người trong bản danh sách điều chỉnh nhân sự này. Dù sao tôi cũng mới đến đây, có rất nhiều tình huống cũng không rõ ràng lắm.



Tô Mộc thả ra thiện ý.



- Được!



Vũ Phượng mặt mày hớn hở, nhận lấy bản danh sách điều chỉnh nhân sự, nhìn lướt qua, sau đó nói ra tình huống của sáu người bên trong.



- Dương Lệ Hoa trước kia công tác ở sở lao động thành phố Cổ Lan chúng ta, là một tiểu khoa viên, sau này dựa vào phó chủ nhiệm Đậu, mới rơi vào quản ủy hội, thoáng cái trở thành phó khoa. Chẳng qua Dương Lệ Hoa làm việc cũng không chuyên cần, luôn đi làm trễ còn chưa nói, còn thường xuyên trang điểm xinh đẹp, sợ người khác không biết nàng đỏm dáng thế nàp.



- Trịnh Đa Nhiên là phó chủ nhiệm Lưu Bỉnh Chí đề bạt, lúc ấy công tác ở cục văn hóa thành phố chúng ta, tôi nghe nói Trịnh Đa Nhiên là thân thích bên vợ của phó chủ nhiệm Lưu. Làm việc cũng không tệ, ở trong quản ủy hội có thể xem là người rất có nhân duyên rất có năng lực.



- Người này...



Tô Mộc ngồi yên lặng, vừa nghe vừa phân tích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK