Đỗ Liêm biết Tô Mộc tuyệt đối sẽ gọi điện cho mình, nhưng không nghĩ, hắn sẽ gọi đến vào thời điểm này.
Sau khi hơi chút khống chế tâm tình, Đỗ Liêm liền vội vàng cầm điện thoại, quét nhìn những người xung quanh, khi phát hiện mình không có chỗ đứng, liền trực tiếp quát lên:
- Đừng cãi nhau nữa, tất cả im miệng cho tôi!
Sau khi trong phòng yên tĩnh trở lại, Đỗ Liêm mới vội vàng mở điện thoại. Khi bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, cảm xúc Đỗ Liêm mới vừa khống chế cuối cùng không có cách nào chịu đựng, lại bắt đầu nổi lên sóng gió.
- Tô huyện trưởng!
Đỗ Liêm cung kính gọi.
- Cậu đấy, tôi cũng không còn là huyện trưởng, không cần thiết gọi tôi như vậy.
Tô Mộc cười to nói:
- Chuyện bên chỗ cậu tôi cũng đã nghe nói, thế nào? Chuẩn bị xong chưa?
- Tô huyện trưởng, ý của ngài là nói, hiện tại tôi có thể qua đó sao?
Đỗ Liêm vội vàng nói.
- Làm sao? Không muốn sao?
Tô Mộc cười nói.
- Không, tôi đồng ý!
Đỗ Liêm vội vàng nói.
- Đồng ý là tốt rồi, cậu bàn giao công việc bên đó đi, tôi sẽ chào hỏi Niếp bí thư, sau đó cậu chuẩn bị, hai ngày nữa tới đây, bên tôi đang thiếu hụt nhân sự.
Tô Mộc nói.
- Tôi hiểu!
Đỗ Liêm nói.
Hai người không nói thêm gì nữa, bên kia Tô Mộc liền cúp điện thoại. Đợi đến khi điện thoại bị ngắt, tất cả biệt khuất trong lòng Đỗ Liêm đều biến mất, trên mặt bắt đầu toát ra ánh sáng hiếm có.
Những người ngồi trong phòng, lỗ tai không phải bị điếc, đã nghe được nội dung trong điện thoại, thì ra người gọi điện là Tô Mộc, Tô Mộc cũng không quên Đỗ Liêm, còn đang muốn điều động công việc của hắn!
Nhưng bây giờ phải làm sao mới tốt?
Phải biết rằng tất cả đám thân thích này đều là nhờ Đỗ Liêm, mới có thể có cuộc sống tốt như hiện tại. Nhưng bây giờ bọn họ cho rằng Đỗ Liêm đã xuống dốc. Cho nên mới vội vàng tới đây muốn phủi sạch quan hệ. Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ đã đoán sai. Đỗ Liêm không những không việc gì, thậm chí dưới tình huống được Tô Mộc giúp đỡ, còn làm ra chuyện đại tung mình, tiền đồ rực sáng.
Trước khác nay khác!
Trong tình huống như vậy, tương lai bọn họ cũng phải dựa vào Đỗ Liêm, cho nên trong lúc nhất thời, bọn họ không biết nên nói cái gì cho phải. Dù sao vừa rồi còn nói như vậy, lúc này nếu thoáng cái thay đổi, có phải là trở mặt quá nhanh hay không? Nếu làm như vậy, chuyện này thật sự không có đường sống vẹn toàn? Nhưng chẳng lẽ bây giờ cứ ngồi không hay sao?
Các người không muốn đi đúng không, được, các người không đi, tôi đi!
- Ba mẹ, con phải trở về thị trấn có chút việc. Buổi tối con không về đâu.
Đỗ Liêm nói xong liền xoay người rời khỏi nhà.
Nhìn thân ảnh Đỗ Liêm biến mất trước mặt, mọi người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra thần thái phức tạp, chuyện này lớn chuyện rồi.
Tô Mộc biết bên phía Đỗ Liêm gần đây xảy ra chuyện gì. Chẳng những là Đỗ Liêm, ngay cả những người hắn an bài trước đó, hiện giờ tình huống như thế nào, hắn cũng biết. Dù sao huyện Hình Đường là vùng đất khởi gia của Tô Mộc, nếu như ngay cả một chút tin tức cũng không biết đó mới là chuyện kỳ quái. Nhưng chuyện như vậy, Tô Mộc cũng không có bất kỳ ý tứ muốn phản kích.
Thứ nhất dù sao hiện tại Tôn Nguyên Bồi cũng là huyện trưởng huyện Hình Đường, người ta muốn điều động ai là chuyện trong phạm vi chức quyền của người ta. Tô Mộc căn bản không thể can thiệp quá nhiều; thứ hai chính là Tô Mộc có chút ít tâm tư, hắn muốn thông qua chuyện này, xem xem rốt cuộc có bao nhiêu người đáng giá để mình giúp đỡ, giống như một loại khảo nghiệm với bọn họ. Chỉ cần thông qua được khảo nghiệm, cho dù hiện tại bị miễn chức, Tô Mộc cũng có thể tìm cơ hội đề bạt bọn họ.
Cuộc sống lăn lộn trong quan trường khiến cho Tô Mộc bắt đầu dùng ánh mắt thành thục đối đãi với mọi chuyện. Nếu như giống như lúc trước, gặp phải chuyện như vậy, tính khí nóng nảy, hiển nhiên là không được. Tính cách như vậy, cho dù có Từ Trung Nguyên bao phủ, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Sự thật chứng minh, những người Tô Mộc lựa chọn ban đầu, đại đa số đều vượt qua khảo nghiệm, đối mặt với thủ đoạn của Tôn Nguyên Bồi đều có thể chịu đựng, Đỗ Liêm chính là người nổi bật trong số đó. Nhưng cũng có người không chống lại được khảo nghiệm, khi Tôn Nguyên Bồi vừa thả ra tin tức, liền trực tiếp lựa chọn đứng về phía hắn. Đối với người như vậy, trong lòng Tô Mộc đã lựa chọn hoàn toàn vứt bỏ.
Chuyện phản bội, nếu đã làm một lần sẽ có lần thứ hai, mà vừa vặn Tô Mộc cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ đối với chuyện như vậy.
Sóng lớn đào cát, chỉ cần lắng đọng phù sa, mới là thứ đáng giá lựa chọn sử dụng nhất. Tô Mộc dựa vào quan bảng trong tay, có thể dễ dàng phát hiện trị số độ thân mật của đối phương, từ đó điều chỉnh thái độ và sách lược đối đãi của mình với người đó. Dưới tình huống như thế, thật sự phải trở về huyện Hình Đường một chuyến, để nhìn xem, những người phản bội kia, khi đối mặt với mình, sẽ có thái độ như thế nào?
Bọn họ đã phản bội, chắc chắn không thể quay lại bên cạnh mình. Tô Mộc cũng không cho phép bọn họ làm như vậy? Trước khi rời đi cũng cho các người lựa chọn hậu đài tốt hơn, đó chính là Niếp Việt. Nhưng hiện giờ các người đã làm như thế nào? Chẳng những không đứng về phía Niếp Việt, lại trực tiếp đứng về phía Tôn Nguyên Bồi, hành động như vậy không phải là trắng trợn phản bội thì là cái gì?
- Tôn Nguyên Bồi, đây là ngươi buộc ta xuất thủ.
Tô Mộc nghĩ đến động tác Tôn Nguyên Bồi đang làm ở huyện Hình Đường bây giờ, trong mắt không khỏi xẹt qua vẻ lạnh lùng. Nhưng hiện tại chuyện của Đỗ Liêm, thật ra khiến Tôn Nguyên Bồi thầm bị thiệt thòi, hắn định vị cấp bậc của Đỗ Liêm là cấp chính khoa, ngược lại cho Tô Mộc cơ hội. Nói như vậy, sau khi điều nhiệm Đỗ Liêm tới đây, mặc dù nói không có cách nào thoáng chốc thượng vị, trở thành phó chủ nhiệm quản ủy hội, nhưng sau khi làm ra một số chính tích, muốn đề bạt cũng không có bất kỳ trở ngại nào.
Phải biết rằng khu Cao Khai là cơ cấu cấp huyện, phó chủ nhiệm quản ủy hội chính là cấp phó phòng tiêu chuẩn, cho dù Tô Mộc có lòng chọn ra Đỗ Liêm, cũng không thể làm quá công khai, như vậy sẽ bị người ta chỉ trích.
Nhưng hiện tại đại cục đã định, cũng không cần quan tâm quá nhiều.
Dưới ý nghĩ như vậy, Tô Mộc rất nhanh vùi đầu vào trong công việc, lúc xế chiều giúp đỡ bọn Lý Nhạc Thiên liên lạc với mấy ngân hàng ở thành phố Cổ Lan, xem xem có thể vay được ngân hàng nào. Mà sự thật đích xác khiến cho Tô Mộc thực sự hài lòng, bởi vì ngân hàng nào cũng không lộ ra ý tứ khó khăn, hơn nữa bọn họ còn mơ hồ tranh giành muốn cho công ty giải trí Lý Thị vay tiền.
Đúng vậy, nếu trụ sở điện ảnh và truyền hình của giải trí Lý Thị được xây dựng, sẽ trở thành trọng điểm nâng đỡ của thành phố Cổ Lan, hơn nữa giải trí Lý Thị vốn có bối cảnh, đám giám đốc ngân hàng trừ phi là mắt mù không nhìn thấy, nếu không thương nhân tốt như vậy vay tiền làm sao có thể bỏ qua?
Buổi tối, Tô Mộc cùng bọn Lý Nhạc Thiên ra ngoài, dù sao bây giờ là lúc tan việc, thật sự không sợ có ai làm ra chuyện gì mờ ám. Bọn họ vốn đều quen biết. Sau khi tan làm, đi chơi với nhau cũng không có gì ngăn cách.
Bởi vì bên phía ngân hàng có tin tức tốt, cho nên bọn Lý Nhạc Thiên cũng rối rít tỏ vẻ, nếu như có thể, bọn họ muốn trong một tuần sẽ ký kết hợp đồng chính thức, sau đó phá thổ động công.
- Hiện tại khu Cao Khai chúng ta đã có tập đoàn Chu thị bắt đầu khởi công, bọn họ chính là xây dựng trụ sở trà mini. Cậu nhìn người ta đấy, chúng ta là tốp đầu tiên đến đây, chúng ta còn chưa có động tĩnh, người ta đã hành động rồi. Tôi nói chúng ta không thể trì hoãn nữa, nếu tiếp tục trì hoãn, vậy thì không còn mặt mũi rồi.
Lý Nhạc Thiên cười nói.
- Tô ca, tập đoàn Chu thị là anh nâng đỡ lúc ở Hắc Sơn trấn sao? Nếu không tại sao nhiều nơi như vậy họ không đi, lại muốn ở nơi này.
Hoàng Duy Nhân xấu xa cười nói.
- Đúng vậy, Tô ca nói thử xem, anh và lão tổng của tập đoàn Chu thị rốt cuộc có quan hệ gì?
- Tô ca anh tuấn phi phàm như vậy, há có thể không có ai thích?
- Mấy người các cậu thật sự là ngứa miệng rồi, nào, để tôi rót rượu!
Một tay Tô Mộc cầm bình rượu, không chút do dự, trực tiếp rót đầy các chén rượu. Bọn họ muốn hạ gục mình sao? Được, tôi uống, xem các người ai có thể uống qua tôi.
Nhưng Tô Mộc cũng không bỏ qua đề tài này, trong lòng hắn biết nếu bọn Lý Nhạc Thiên có thể phát hiện vấn đề này, như vậy những người còn lại dĩ nhiên cũng sẽ lưu ý đến tồn tại của Chu Từ. Nếu bọn họ bắt được nhược điểm gì đó giữa mình và Chu Từ, tạo thành ảnh hưởng..., đối với tiền đồ của mình tuyệt đối sẽ mang đến ảnh hưởng. Còn nếu vì vậy mà ảnh hưởng đến Chu Từ..., chuyện này càng thêm phiền toái.
Không được, xem ra sau này phải cẩn thận hành sự, nếu lộ ra dấu vết gì đấy, nhất định phải mau sớm lau đi. Tô Mộc sẽ không cho mình lưu lại bất kỳ nhược điểm giống như vậy, trước kia không để trong lòng, nhưng hiện tại nếu biết rồi, nhất định phải nâng cao tinh thần đối phó.
Nhưng bất kể là ai, nếu muốn thông qua chuyện như vậy làm khó Tô Mộc, hắn cũng sẽ chọn lựa thủ đoạn cường liệt nhất tiến hành phản kích. Hắn không tin, mông đít của bọn họ đều sạch sẽ.
Trong không khí hào hứng như vậy, mấy người này thật sự bị Tô Mộc hạ gục, nhưng bởi vì tối nay Tô Mộc cao hứng, cho nên cũng không khống chế, uống một trận mãnh liệt, trong người cũng cảm thấy lâng lâng.
Sau khi Tô Mộc tiễn đám người Lý Nhạc Thiên đi, lúc này mới đi về phía ngoài. Lúc này là giờ tan việc, Triệu Vô Cực đã được Tô Mộc phái đến huyện Hoa Cổ tiếp tục điều tra tình hình cụ thể của hóa chất Húc Thịnh, Trương Quan Trung cũng tan việc, Tô Mộc chỉ còn một mình. Khi hắn đang đứng ở ven đường, đợi xe taxi, một chiếc xe lặng lẽ phía trước người hắn, khi cửa sổ xe hạ xuống, bên trong lộ ra một gương mặt xinh đẹp như hoa.
Chủ nhân của gương mặt này, đang mỉm cười nhìn Tô Mộc.