Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hạ Bộ trưởng, đồng chí phát biểu xem, đồng chí nghĩ thế nào.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Chính là một câu này, khiến cho vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên thú vị. Đúng vậy, vừa rồi chỉ là so sánh vấn đề tỷ số, mà quên một chuyện rất quan trọng, chính là Hạ Xuân Mai cũng là người được Tô Mộc gọi vào phòng làm việc. Trong lòng nàng nghĩ thế nào, nàng sẽ làm như thế nào, bây giờ vẫn còn là một ẩn số.

Bất kể một phiếu của nàng đã không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng bỏ phiếu cho ai vẫn là chuyện rất trọng yếu.

Đây là thái độ!

Đây là đứng thành hàng!

Trong tiếng xì xào bàn tán, tất cả ánh mắt đều đã tập trung vào Hạ Xuân Mai. Hạ Xuân Mai lúc trước còn đang suy nghĩ không có vấn đề gì, lúc này thật sự không biết làm thế nào, chỉ sợ lần này mình gặp xui xẻo rồi, hơn nữa còn là xui xẻo rất lớn. Trong lòng nàng bỗng thấy oán hận Tô Mộc, bây giờ cậu muốn bức bách tôi sao? Cậu rút cuộc có biết được bí mật trong lòng tôi hay không?

Bức bách sao?

Nếu như cô nguyện ý như vậy, vậy thì cho dù là bức bách, tôi cũng sẽ bức bách cô, muốn cô ý thức rõ ràng được vấn đề của mình, cô rốt cuộc sẽ đứng thành hàng như thế nào, những chuyện này là chuyện không thể bỏ qua. Nếu tôi đã làm ra cục diện như thế ở huyện Ân Huyền, như vậy tuyệt đối sẽ không tiếp tục vô tri vô giác nữa. Nếu phá băng thì phải phá hoàn toàn.

Nếu cô đứng về phía tôi, tôi dĩ nhiên sẽ bảo vệ cô. Nếu không, vậy thì xin lỗi, người giống như cô, nắm giữ cổ họng tuyên truyền, nếu không thể thống nhất cước bộ với tôi, vậy tôi chỉ có thể dứt bỏ cô.

Đây chính là mục đích Tô Mộc làm như vậy!

Rốt cuộc Hạ Xuân Mai sẽ có lựa chọn như thế nào? Chẳng lẽ sẽ giống như Dư Thuận, lựa chọn đứng về phía Tô Mộc hay sao? Hầu Bách Lương nghĩ như vậy, trong lòng cũng bắt đầu có chút chột dạ, nhưng hắn không dám khẳng định, Hạ Xuân Mai rốt cuộc có thể đứng về bên kia hay không.

- Tôi ủng hộ ý kiến của Hầu huyện trưởng!

Hạ Xuân Mai ngẩng đầu chậm rãi nói.

Đây chính là lựa chọn của nàng!

Nói như vậy, phần trăm sẽ thay đổi, nhưng không có biến hóa gì lớn, kết quả cuối cùng là như vậy, không thể thay đổi được. Sau khi nàng làm ra lựa chọn này, tâm tình chột dạ của Hầu Bách Lương coi như hơi chút buông lỏng, xem ra Hạ Xuân Mai không ngu xuẩn như Dư Thuận, lựa chọn phản bội mình.

Đúng thế, nói thế nào lúc đầu thủ đoạn mình thu phục Hạ Xuân Mai cũng ngoan độc, nếu cô ta dám phản bội mình..., mình sẽ không ngần ngại phát ra tin tức của cô ta ra ngoài.

Vẻ mặt Tô Mộc cũng rất bình tĩnh, không vì lựa chọn của Hạ Xuân Mai mà tức giận. Đây chính là lựa chọn của Hạ Xuân Mai, nàng làm ra quyết định như vậy, vậy thì nàng cũng phải gánh chịu tất cả hậu quả với quyết định này.

Hạ Xuân Mai, nếu đây là lựa chọn cuối cùng của cô, vậy thì chờ đó!

- Hiện tại tôi nghĩ không cần tôi nói thêm cái gì, chuyện đã rất rõ ràng. Nếu như vậy, năm hạng mục kiến trúc đang xây dựng của huyện Ân Huyền đều sẽ ngừng lại. Là người đưa ra ý kiến này, tôi sẽ chịu trách nhiệm phê duyệt một lần nữa năm hạng mục xây dựng này. Còn nữa, trong thời gian này, nếu còn có những hạng mục xây dựng tương tự, đều phải trải qua thường ủy huyện ủy nghiên cứu mới có thể tiến hành. Hiện tại, tôi tuyên bố tan họp!

Nói xong Tô Mộc liền đi ra khỏi phòng họp, khi hắn đi vào đi ra cũng giống như đi vào, bước chân kiên định vững chắc. Mộ Bạch theo sát phía sau, làm thư ký của Tô Mộc, hắn đã chân chính thấy được cái gì gọi là trí tuệ chính trị và nước cờ kỳ diệu nhất.

Tô Mộc có thể thắng lợi như vậy, quả thực là nằm ngoài dự liệu!

Ngay sau khi Tô Mộc rời đi, Hầu Bách Lương cũng đứng dậy, sắc mặt bất thiện rời khỏi phòng họp. Chuyện đã xảy ra, hắn phải tỉnh táo suy nghĩ lại. Nếu tình thế đã phát triển như vậy, mà mình còn không hiểu cái gì, vậy thì tình thế quá nghiêm trọng rồi.

Phòng họp vừa rồi còn đầy căng thẳng, rất nhanh đã trở nên yên tĩnh. Rất nhanh quan trường huyện Ân Huyền đều biết, trong phòng họp vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm ra một quyết định tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến tương lai cả huyện Ân Huyền.

Mười phút sau!

Chỉ mười phút sau, quyết định của hội nghị thường ủy huyện ủy huyện Ân Huyền đã truyền bá ra khắp huyện thành, tất cả mọi người đều biết quyết định này. Sau khi biết, trên mặt tất cả đều là lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Chuyện này là thế nào?

Hầu Bách Lương không phải là người chấp chưởng huyện Ân Huyền sao?

Làm sao trong hội nghị lại không có cách nào nắm toàn cục trong tay?

Người nhạy cảm đã bắt đầu nhận thấy được, bắt đầu từ giờ khắc này, sau hội nghị thường ủy huyện ủy lần đầu tiên, bố cục chính trị huyện Ân Huyền sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Mà sự biến hóa này, chính là do vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi mang đến.

Nhưng bây giờ tuyệt đối không có ai dám nói Tô Mộc là trẻ con nữa!

Có tên trẻ con nào có thể làm ra chuyện như vậy?

Đoạn đường huyện trấn đang sửa chữa lại.

Đoạn đường này chính là chỗ Tô Mộc lúc trước đã tới đây thị sát, là đoạn đường Dương Kiến Tăng chịu trách nhiệm. Lúc này sau giờ ngọ, khi hắn vẫn còn ở đây kêu gọi tất cả mọi người bắt đầu sửa chữa, đột nhiên có mấy chiếc xe lái đến.

Mộ Bạch, đệ nhất thư ký bên cạnh Tô Mộc từ trong mấy chiếc xe kia bước xuống, bây giờ Tô Mộc cũng không thể dùng quá nhiều người, Mộ Bạch không thể làm gì khác hơn là tự mình tới đây.

Đi theo phía sau Mộ Bạch đến đây chính là người của cục quản lý đô thị và cục giao thông, trên trán bọn hắn đều hiện đầy mồ hôi, sau khi biết kết quả đánh cờ của hội nghị thường ủy huyện ủy, tất cả bọn họ đều phát mộng. Nhưng không có cách nào, đối mặt với quyết nghị đã tạo thành, việc bọn họ có thể làm chính là thi hành.

- Các người là ai?

Dương Kiến Tăng hỏi.

- Hiện tại tất cả mọi người đều dừng lại.

Mộ Bạch lạnh lùng nói:

- Chúng tôi là tiểu tổ điều tra huyện ủy, bắt đầu từ hiện tại, tất cả mọi người đều đình công, rút lui khỏi nơi này.

- Cái gì? Đình công? Rút lui khỏi nơi này?

- Tại sao? Chúng tôi đang sửa rất tốt, tại sao phải rút lui khỏi nơi này!

- Đúng đấy, các người là ai, thật sự là tiểu tổ điều tra sao?

...

Khi Lưu Kiến Tăng đang ngây người, những công nhân bên cạnh đã bắt đầu kêu lên. Dù sao bọn họ cũng làm việc ở đây, đều cần tiền công, nếu các người làm như vậy, vậy chúng tôi đi đâu lấy tiền đây?

Mọi người bắt đầu ồn ào, rất nhanh có mười mấy người liền bao vây chỗ này, ánh mắt nhìn Mộ Bạch, cũng từ từ trở nên bất thiện.

Lưu Kiến Tăng đứng phía trước, cũng bắt đầu trầm mặc. Mặc dù hắn chỉ là một đốc công, nhưng lại biết, có đôi khi có những điều có thể nói, có những điều không thể nói. Có nhiều người ra mặt như vậy, vẫn tốt hơn là một mình hắn ra mặt.

Một tên thư sinh, không tin ngươi có thể ứng phó được với cục diện như thế.

Đúng vậy, hiện tại Mộ Bạch nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đích xác có chút chột dạ, nhưng cũng chỉ có chột dạ mà thôi. Ngươi phải biết rằng lúc này thân phận của hắn là gì, là người đại diện cho Tô Mộc. Nếu chỉ như vậy đã thấy kinh sợ, vậy còn có thể làm được chuyện gì.

Nếu đổi lại là Mộ Bạch trước kia, có lẽ sẽ cảm thấy bất lực, nhưng lúc này hắn thật sự rất mạnh mẽ.

- Kêu la cái gì, nhốn nháo cái gì, có biết các người đang làm gì hay không? Tất cả các người còn biết đạo lý là gì hay không? Chuyện các người làm ra, nếu truy cứu, tất cả các người đều phạm pháp. Đừng có dùng ánh mắt khiêu khích đó nhìn tôi, tôi dám nói như vậy, là vì trong tay tôi có chứng cớ. Năm nay là năm đầu tiên các người nhận thầu đoạn đường này đúng không?

Năm ngoái các người cũng tham dự nhận thầu, các người rốt cuộc làm sao sửa chữa lại con đường này, trong lòng các người rõ ràng hơn ai hết. Hiện tại tôi chỉ nói một câu cuối cùng, hoặc là bây giờ dừng thi công, hoặc là tôi sẽ chọn lựa thủ đoạn còn lại. Các người đừng tưởng rằng lần này là nói đùa, nếu các người thật sự nghĩ như vậy, rất nhanh sẽ biết hậu quả như thế nào.

Mộ Bạch hùng hồn nói.

Chính là lời nói như vậy, khiến cho ánh mắt bọn người Lưu Kiến Tăng trở nên lo lắng.

Nếu không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Bọn họ rốt cuộc sửa đường như thế nào, trong lòng bọn họ rất rõ ràng. Hiện tại nếu Mộ Bạch nói như vậy, vậy thì tốt nhất nên thành thật một chút.

- Bây giờ chúng tôi sẽ dừng thi công, thu dọn đồ đạc rời đi!

Lưu Kiến Tăng vội vàng nói.

- Nhanh lên.

Mộ Bạch lạnh lùng nói.

Tình hình giống như vậy, cũng tái diễn ở một số nơi khác trong huyện Ân Huyền.

Xây dựng khu phong cảnh sông hộ thành, bị tuyên bố đình chỉ!

Hạng mục xây dựng khu biệt thự, bị tuyên bố đình chỉ!

Xây dựng tòa nhà chính quyền huyện, bị tuyên bố đình chỉ!

Xây dựng huyện, bị tuyên bố đình chỉ!

Tất cả năm hạng mục xây dựng lớn đều đồng thời bị dừng thi công, cử chỉ oanh động này đã trực tiếp nói rõ, hội nghị thường ủy huyện ủy lúc trước đã làm ra quyết nghị gì. Cả huyện Ân Huyền đều biết, Hầu Bách Lương đã thua cuộc trong trận cờ với Tô Mộc, chẳng những thua, hơn nữa còn là thua hoàn toàn.

Nhưng nếu nói tất cả mọi người đều có mâu thuẫn với quyết nghị này, đó là giả dối. Huyện Nhất Xây tiến hành năm hạng mục xây dựng này, nếu là người sáng suốt vừa nhìn cũng biết có vấn đề nghiêm trọng, bọn họ làm sao lại lựa chọn chống đối?

Bất cứ lúc nào chỉ cần anh đứng về phía dân chúng suy nghĩ vấn đề, vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm sai!

Bên cạnh anh vĩnh viễn sẽ không thiếu hụt ủng hộ!

Nếu như ban đầu chỉ là truyền bá trong quan trường, thì sau khi năm hạng mục xây dựng bị đình chỉ, cả huyện thành huyện Ân Huyền đều biết chuyện này. Tất cả đầu đường xó chợ đều nghị luận chuyện này, không có ai có thể bỏ qua chuyện này.

Khi chuyện này đang ồn ào, trong một căn nhà xa hoa tại khu dân cư, giờ phút này không khí đang vô cùng ngưng trọng.

Trên mặt đất, lại còn rơi xuống vô số mảnh sứ nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK