Nhưng đối với việc Lý Nhạc Thiên dời lại ngày đi qua Cổ Lan thị, Trịnh Mục cũng không hề cự tuyệt.
Mà bây giờ lại vì một cuộc điện thoại làm sắc mặt Trịnh Mục trở nên khó xem như thế, chẳng lẽ có vấn đề gì hay sao? Rốt cục là ai gọi tới? Sẽ có lực sát thương mạnh như vậy?
- Lão Trịnh, chuyện gì xảy ra?
Lý Nhạc Thiên hỏi.
- Qua đây một chuyến!
Trịnh Mục thấp giọng nói.
- Chuyện gì đây, thần bí như vậy!
Lý Nhạc Thiên ý thức được tình thế không thích hợp, đứng dậy đi theo Trịnh Mục vào phòng bên cạnh, mà mấy người Đỗ Phẩm Thượng cũng không hề để ý, mọi người đều nhảy vào bể bơi chơi đùa. Trường hợp như vậy thật sự không thích hợp gọi mấy cô gái đi cùng, nếu không Đỗ Phẩm Thượng chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể làm cho nơi này oanh oanh yến yến.
- Lão Trịnh, nói một chút đi, là sự tình gì nghiêm túc như vậy?
Lý Nhạc Thiên cười híp mắt ngồi trên sô pha hỏi.
- Không phải chuyện của tôi, là bên Thịnh Thế Đằng Long xảy ra chuyện!
Trịnh Mục trầm giọng nói.
- Là ý tứ gì? Ai dám nhằm vào Thịnh Thế Đằng Long?
Lý Nhạc Thiên bật người đứng dậy, nụ cười đã biến mất, toát ra khí thế sát phạt lăng nhiên.
Mặc dù hiện tại Lý Nhạc Thiên không còn quản lý Thịnh Thế Đằng Long, nhưng dù sao công ty là do hắn cùng Trịnh Mục từng thành lập. Vậy cũng chưa tính, mấu chốt là Thịnh Thế Đằng Long thuộc về Diệp Tích. Diệp Tích là ai? Đó là nữ nhân của Tô Mộc, có người động tới Thịnh Thế Đằng Long, đó là bất kính đối với hắn.
Tuyệt đối không thể dung nhẫn!
- Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của đối tác tại Cảng đảo, hắn cũng không biết chuyện của Thịnh Thế Đằng Long, chỉ biết gần đây có người liên thủ đối phó Khuynh Thành.
Trịnh Mục gằn giọng nói.
Trịnh Mục cùng Lý Nhạc Thiên đều biết về Khuynh Thành, đây là nhãn hiệu châu báo bên dưới Thịnh Thế Đằng Long. Bây giờ có người nhằm vào Khuynh Thành, còn cần đoán là chuyện gì xảy ra sao?
- Cảng đảo? Là ai? Tô Mộc biết việc này không?
Lý Nhạc Thiên trầm giọng hỏi.
- Không biết!
Trịnh Mục lắc đầu:
- Tô Mộc tuyệt đối là không biết, với tính cách của Diệp Tích, nàng chắc chắn sẽ không tùy tiện nói với Tô Mộc. Phải biết rằng nếu không phải đối tác kia có việc cầu tôi, nghĩ mở rộng nghiệp vụ, sẽ không nói ra việc này với tôi.
- Đồ khốn, lại có người dám nhằm vào Thịnh Thế Đằng Long, thật sự là chán sống, việc này chúng ta làm sao bây giờ?
Lý Nhạc Thiên hỏi.
- Đợi Tô Mộc tới đây rồi nói sau.
Trịnh Mục nói.
- Được, vậy chờ hắn tới rồi nói sau.
Lý Nhạc Thiên gật gật đầu, biết việc này phải hỏi ý kiến Tô Mộc mới được.
- Nhưng Cổ Lan thị thật sự keo kiệt, chỉ phái ra một phó chủ tịch, còn là người chưa nhập thường tới đón chúng ta, thật nghĩ bọn hắn là đại gia hay sao? Chẳng lẽ nghĩ tiền của chúng ta nhất định phải đầu tư vào chỗ bọn hắn sao?
- Việc này không liên quan gì với Tô Mộc, là bên ủy ban Cổ Lan thị thực hiện. Đừng gấp, nếu bọn hắn muốn cấp nhan sắc cho chúng ta xem, không xem trọng chúng ta, chờ đi qua chúng ta chơi một trận.
Nói tới đây trên mặt Trịnh Mục hiện vẻ cười lạnh.
- Vậy tiệc tối nghênh đón tối nay?
Lý Nhạc Thiên hỏi.
- Đợi Tô Mộc lại đây rồi tính sau.
Trịnh Mục vẫn chỉ nói lời này.
Ở trong tỉnh Giang Nam, dựa theo thân phận Trịnh Mục nói ra lời này thật mạnh mẽ, ai bảo hắn chính là Giang Nam đệ nhất công tử ca! Ở nơi này, thật sự không có ai áp đảo được hắn!
Nhà đầu tư cùng ủy ban tuyệt đối là chủ lưu, là sự thật mà người làm quan không cách nào tránh khỏi, bất luận người nào chấp chính một phương nhất định phải làm cho dân chúng nơi đó trở nên giàu có. Mà muốn đạt tới yêu cầu này, nhiều khi chỉ dựa vào quốc gia là không được, càng nhiều chính là nhờ vào người làm quan phát huy tính năng động của mình, chủ động mưu cầu đường phát triển.
Mà trong những con đường phát triển này, mượn dùng nhà đầu tư phát triển kinh tế địa phương tuyệt đối là điều quan trọng nhất.
Ngoại trừ xí nghiệp quốc hữu, không còn có ngành nào thịnh vượng cùng sinh động như những xí nghiệp tư nhân, mỗi một nhà đầu tư đều có thể mở ra việt phát triển kinh tế của một khu vực. Từ điều này mà nói, nếu có đại đầu tư, cần chủ tịch thành phố địa cấp ra mặt tiếp đãi cũng không phải quá đáng. Chỉ cần là đầu tư trên trăm triệu, đối với những khu có kinh tế không phát đạt, thậm chí quan lớn trong tỉnh ra mặt còn là chuyện thật bình thường.
Càng khỏi nói nhà đầu tư còn có thêm thân phận hiển hách, dưới tình huống như thế, nếu dám kiêu căng đối với họ, người ta có thật nhiều biện pháp thu thập người. Đơn giản nhất chính là không thèm để ý tới địa phương kia, các người thích làm sao thì làm.
Đây là một màn khiến Chu Mai Lâm vô cùng xấu hổ!
Khi đội ngũ của Chu Mai Lâm xuất hiện ở hội quán Đế Hào, thật không ngờ người phụ trách tiếp đãi bọn họ chính là thư ký thủ tịch của Lý Nhạc Thiên – Lý Mộng. Chính chủ không ra mặt, bọn họ đều đang ở trên lầu.
Điều này làm Chu Mai Lâm lập tức nổi giận!
Nhưng tuy hắn phẫn nộ, vẫn phải dằn nén cơn giận, ai bảo lần này tới đây hắn gánh vác nhiệm vụ chính là đem nhà đầu tư nghênh đón tới Cổ Lan thị. Nếu hắn không làm được, quay về Cổ Lan nhất định phải gánh vác trách nhiệm.
- Lý bí thư, tôi muốn gặp Lý tổng bọn họ, cô xem hiện tại họ có rảnh không?
Chu Mai Lâm nói.
- Chu chủ tịch, thật sự xin lỗi, Lý tổng không có trong hội quán, họ có việc đi ra ngoài, ông có chuyện gì cứ trực tiếp phân phó tôi là được.
Lý Mộng nở nụ cười chức nghiệp nói.
Lý Mộng trải qua tôi luyện, đã sớm thích ứng với vai trò hiện tại. Ở bên trong Lý thị ngu nhạc, có rất nhiều chuyện đều do nàng xử lý. Nàng đã sớm trưởng thành, đã đủ tư cách trở thành thư ký thủ tịch, giảm được nhiều phiền toái không cần thiết cho Lý Nhạc Thiên.
- Có ý tứ gì? Cô có biết vị này là ai sao? Đây là Chu chủ tịch chuyên phụ trách mời đầu tư của Cổ Lan thị chúng tôi, các người chẳng qua là nhà đầu tư, còn dám bày ra cái giá như vậy, rốt cục muốn làm cái gì?
Đúng lúc này Điền Phong Hồng nhìn thấy sắc mặt Chu Mai Lâm thật khó xem, lập tức lớn tiếng, hắn là cục trưởng cục chiêu thương Cổ Lan thị, Điền Phong Hồng dựa vào quan hệ với Chu Mai Lâm thượng vị, bằng không lần này đi tới Thịnh Kinh, Chu Mai Lâm cũng sẽ không mang theo hắn. Nhìn thấy Chu Mai Lâm bị người khiêu khích lại lãnh đạm, Điền Phong Hồng làm sao nhẫn nhịn, lập tức liền bão nổi.
Thế nhưng Chu Mai Lâm không hề có ý tứ ngăn trở!
Đúng vậy, nhiệm vụ lần này của Chu Mai Lâm tới đây là nghênh đón nhà đầu tư về Cổ Lan thị, nhưng trên người hắn còn gánh vác một nhiệm vụ khác, đó chính là dùng mọi cách chèn ép Tô Mộc, đây là nhiệm vụ Tôn Nguyên Bồi giao cho hắn. Chỉ cần hắn hoàn thành, cho dù hắn thất bại thảm hại trong Cổ Lan thị, Tôn gia cũng sẽ chủ động ra tay điều Chu Mai Lâm rời đi, an bài chức vị khác, còn hứa sẽ thăng quan một bậc.
Dưới tình huống như vậy, tâm tư của Chu Mai Lâm càng vững chắc, nếu thật sự bởi vì vấn đề nhà đầu tư mà làm đầu tư thất bại, cho dù quay về Cổ Lan thị hắn cũng không cần gánh vác bao nhiêu trách nhiệm.
Đương nhiên càng quan trọng hơn chính là hiện tại Chu Mai Lâm vô cùng tức giận, nói thế nào hắn cũng là một phó chủ tịch thành phố, những người đầu tư kia lại dám ngạo mạn với hắn như vậy? Không phát ra chút quan uy, các người không biết mình họ gì? Cho dù Cổ Lan thị không có những người này tới đầu tư, cũng không ảnh hưởng gì tới hắn quá lớn đúng không? Cái gì vì nhân dân phục vụ, thuần túy chỉ là chuyện vô nghĩa.
Quan chức của hắn do ai cấp cho hắn, chẳng lẽ hắn còn không rõ ràng lắm sao?
Ý tưởng của Chu Mai Lâm thế nào, Tô Mộc có thể suy đoán một phần, nhưng nghe câu chất vấn của Điền Phong Hồng, sắc mặt không khỏi biến đổi. Đây là làm gì? Chẳng lẽ không biết mục đích tới đây lần này là gì sao? Nếu còn làm như vậy, các người nghĩ Lý Nhạc Thiên bọn họ sẽ không thu thập các người? Điền Phong Hồng, ông rõ ràng mượn lý do để mình nịnh nọt mà thôi!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mộc không khỏi hiện lên vẻ nghiền ngẫm. Ánh mắt của hắn không ngừng đảo qua Chu Mai Lâm cùng Điền Phong Hồng, khóe môi thoáng nhếch lên. Hắn thật không tin hai người thật sự dám vạch mặt, nếu không quay về Cổ Lan thị đừng mong yên thân.
Bất quá nhóm huynh đệ tốt của mình, rốt cục đang muốn làm gì đây?
- Thật xin lỗi, Lý tổng thật sự có việc ra ngoài rồi, chuyện mà các vị nói đã lãnh đạm gì đó, thật sự là không đúng.
Lý Mộng thản nhiên trả lời, không có vẻ gì kiêu căng, nhưng làm cho người ta không lời gì để nói.
- Các người…
- Được rồi!
Ngay lúc Điền Phong Hồng còn định nói chuyện, Chu Mai Lâm ho khan một tiếng, ngắt lời:
- Nếu Lý tổng bọn họ có việc, hiện tại chúng tôi cũng không cần gặp mặt, đợi sau khi Lý tổng trở về, phiền toái chuyển cáo chúng tôi đã đặt một bữa tiệc tại hội quán Đế Hào, mời Lý tổng bọn họ nhận lời đến dự. Tô Mộc, việc này do anh hoạt động, giao cho anh làm đi.
- Dạ, Chu chủ tịch!
Tô Mộc gật đầu.
Phân phó xong, Chu Mai Lâm liền dẫn người đi vào hội quán Đế Hào.
Chiêu thức này tương đối xinh đẹp, người là do Tô Mộc tìm tới, nếu không biện pháp làm cho họ ra mặt, người chịu tội chính là Tô Mộc, chính hắn thừa nhận là được. Chúc tiểu tử kia có thể hủy bỏ việc đầu tư lần này, nếu là vậy mình càng bớt việc. Vừa có thể không cần gánh trách nhiệm, lại có khả năng báo cáo cho Tôn Nguyên Bồi, một công đôi việc.
Dù sao nếu không cần rời khỏi Cổ Lan thị, Chu Mai Lâm cũng không muốn rời đi. Bởi vì nếu rời khỏi, nhân mạch mà hắn kinh doanh nhiều năm phải hủy diệt, đi địa phương khác lại phải tích góp gầy dựng lại, đối với hắn mà nói thật sự vô cùng khó khăn.
- Lãnh đạo, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?
Trương Quan Trung đứng bên cạnh, nhìn thấy nhóm người Chu Mai Lâm né tránh, lo lắng nói.
- Làm sao bây giờ? Dễ làm thôi!
Tô Mộc không hề có chút lo lắng, nhìn Lý Mộng mỉm cười giang tay, trong ánh mắt kinh ngạc của Trương Quan Trung, thật dịu dàng nói:
- Lý Mộng tỷ, đã lâu không gặp!