Tô Mộc bình tĩnh hỏi, hỏi xong còn cười đưa ra một điếu thuốc.
Lúc này biểu hiện của Tô Mộc có thể nói là tuyệt đối thấp, lấy thân phận lãnh đạo, lần lượt mời thuốc mọi người, nếu ai nói Tô Mộc đang ra vẻ, vậy ra vẻ của người ta thật sự lợi hại. Chỉ có điều tư thái thấp như vậy, ở trong mắt Khương Nhiên, lại dâng lên một loại lạnh lẽo. Hắn biết, mình thật sự phải lựa chọn rồi, nếu không đưa ra lựa chọn, sợ rằng vị trí này thật sự phải trao cho người khác.
Đến lúc đó, Khương Nhiên muốn khóc cũng không có chỗ ngồi mà khóc.
Nhưng vấn đề của khoa học Phi Long nhằm vào con đường bán đồ ăn, Khương Nhiên thật sự không biết phải nói như thế nào. Vấn đề này giống như Đậu Kiến Huy đã nói, khoa học Phi Long không làm gì sai, nếu sai chỉ có ở chỗ phương thức không đúng. Dù sao đó là hợp đồng đã ký kết, vậy mà trưởng ban an ninh lại xé bỏ, còn muốn mạnh mẽ dỡ bỏ hàng quán, chuyện này rút cuộc là thế nào.
- Tô chủ nhiệm, chuyện này tôi cho là khoa học Phi Long không thể trốn tránh trách nhiệm, bởi vì phương thức làm việc của bọn họ rõ ràng không đúng. Dù sao bọn họ và những người buôn bán kia đã ký hợp đồng, thông qua phương thức xé bỏ hợp đồng tiến hành thu hồi con đường bán đồ ăn, hiển nhiên là không hợp lý. Cho nên tôi cho là có cần thiết thông qua quản ủy hội, phê bình hành động của khoa học Phi Long.
Khương Nhiên nói.
- Đây là suy nghĩ của anh?
Tô Mộc ngồi trở lại vị trí lạnh lùng nói.
- Đúng vậy!
Khương Nhiên kiên trì nói.
Tên họ: Khương Nhiên
Chức vụ: chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội khu Cao Khai thành phố Cổ Lan.
Yêu thích: sưu tập cổ thư
Độ thân mật: hai mươi
Lên chức: tạm thời chưa có
Bệnh không tiện nói ra: tạm thời chưa có
Bí mật: Mai Ngự Thư, thời điểm mấu chốt anh phải đội tôi!
Nếu như nói Tô Mộc có thể cho phép Khương Nhiên có trị số độ thân mật thấp với mình. Dù sao hai bên mới vừa quen biết, trong công việc còn chưa va chạm với nhau, nhưng Tô Mộc cũng có giới hạn của mình. Đó chính là Khương Nhiên tuyệt đối không thể vượt qua Lôi Trì. Chủ nhiệm quản ủy hội, lại không cùng một lòng với Tô Mộc. Đến lúc này trong lòng còn nghĩ. Phải dựa vào Mai Ngự Thư củng cố vị trí của mình.
Khương Nhiên à Khương Nhiên, anh thật sự là không thấy rõ tình thế.
Hôm nay là cơ hội cuối cùng tôi đưa cho anh, anh cũng không cầm lấy, vậy thì đừng trách tôi sau này đá anh một cước. Thu thập người khác có lẽ rất phiền toái, nhưng nếu điều chuyển anh, tin tưởng cho dù là thị trưởng cũng không có bất kỳ ý kiến nào.
Dù sao nếu như nói chủ nhiệm văn phòng chính quyền thành phố và thị trưởng không cùng một lòng, tin tưởng không có thị trưởng nào có thể cho phép hắn tiếp tục đảm nhiệm chức chủ nhiệm. Cái này giống như ở huyện Hình Đường trước kia, Triệu Thụy An điều động Ô Mai là một đạo lý. Đạo lý này người ở trong thể chế ai cũng ngầm đồng ý, là quy định bất thành văn, Bạch Vi Dân cho dù biết, thật sự sẽ không liều mạng nói giúp cho Khương Nhiên.
- Tô chủ nhiệm, chuyện của khoa học Phi Long không cần thiết truy đuổi, nếu không chuyện này cứ giao cho phó chủ nhiệm Đậu làm đi.
Lúc này Mai Ngự Thư chợt lên tiếng.
- Tôi?
Đậu Kiến Huy có chút bất ngờ.
- Làm sao? Có vấn đề sao?
Mai Ngự Thư lạnh nhạt nói.
- Không thành vấn đề!
Đậu Kiến Huy chạm phải ánh mắt của Mai Ngự Thư, vội vàng gật đầu, nói với Tô Mộc:
- Tô chủ nhiệm. Chuyện khoa học Phi Long muốn dỡ bỏ con đường bán đồ ăn, anh cứ giao cho tôi, tôi bảo đảm hoàn thành gọn gàng.
- Nói như vậy, vậy chuyện này giao cho phó chủ nhiệm Đậu. Tôi chỉ có một yêu cầu, tất cả xử lý đều phải tiến hành trên điều kiện công bằng công chính, tuyệt đối không thể để cho những hộ buôn bán kia chịu thiệt. Không thể khiến cho những chuyện khác phát sinh.
Tô Mộc nói.
- Vâng!
Đậu Kiến Huy gật đầu nói.
- Vậy hội nghị lần sau, chúng ta sẽ nghiên cứu danh sách bổ nhiệm nhân sự. Nếu không có chuyện gì khác, mọi người giải tán đi.
Tô Mộc nói.
- Được!
Trong nháy mắt ánh mắt Mai Ngự Thư và Đậu Kiến Huy đụng chạm nhau, trong lòng không khỏi dâng lên một ý niệm trong đầu, xem ra Tô Mộc cũng không có gì lợi hại. Có mồi nhử chúng ta ném ra, Tô Mộc cũng biết xuôi theo. Đúng thế, nếu thật sự vạch mặt..., chuyện này đối với Tô Mộc có thể có ích lợi gì? Chuyện của khoa học Phi Long cho dù là Mai Ngự Thư, hiện tại muốn quản cũng quản không được.
Khoa học Phi Long hiện giờ không giống với lúc trước, Đậu Long cũng là uỷ viên chính hiệp thành phố, nếu thật sự để cho Mai Ngự Thư ra mặt..., hắn cũng không có mười phần nắm chắc, có thể giải quyết xong chuyện này. Chuyện hắn cũng không dám vỗ ngực bảo đảm, hắn càng không tin Tô Mộc có thể làm được?
Khi mọi người đang rời khỏi phòng làm việc của Tô Mộc, Tô Mộc đột nhiên nói với Lâm Hồng:
- Lâm bí thư, mời cô lưu lại, tôi có chút việc muốn bàn bạc với cô.
- Vâng!
Lâm Hồng gật đầu.
Nghe được lời nói của Tô Mộc..., Mai Ngự Thư hơi chút sửng sốt, nhưng không dừng cước bộ, phối hợp trở lại phòng làm việc của mình. Còn Đậu Kiến Huy cũng lập tức theo vào, bây giờ hắn có một nghi ngờ, hắn thật sự muốn biết, tại sao vừa rồi Mai Ngự Thư lại kêu hắn chịu trách nhiệm chuyện này. Phải biết rằng đây là một sự việc khó giải quyết, nếu cứ như vậy đập vào trong tay, vậy cũng hỏng bét, dù sao lúc ấy mình cũng biểu thị thái độ rồi.
- Nào, Lâm bí thư, uống nước đi!
Tô Mộc mỉm cười bưng qua cho Lâm Hồng một chén trà.
Lâm Hồng vội vàng nhận lấy:
- Tô chủ nhiệm, không cần khách khí như vậy.
- Nên chứ!
Tô Mộc mỉm cười đặt chén trà xuống, sau khi ngón tay hơi chạm vào tay Lâm Hồng, quan bảng liền bắt đầu xoay tròn lần cuối cùng. Lần chuyển động thứ năm, Tô Mộc nhanh chóng nhận được tư liệu.
Tên họ: Lâm Hồng
Chức vụ: Uỷ viên đảng công ủy, bí thư kỷ công ủy khu Cao Khai thành phố Cổ Lan.
Yêu thích: âm nhạc cổ điển
Độ thân mật: hai mươi
Lên chức: tạm thời chưa có
Bệnh không tiện nói ra: tạm thời chưa có
Bí mật: trị liệu chân bị thương của con trai!
Kỷ công ủy là cơ cấu như thế nào, Tô Mộc biết rõ, đơn giản mà nói, nó chính là cơ cấu do Ban kỷ luật thanh tra thượng cấp phái ra, tính chất giống như phân cục công an, tiếp nhận lãnh đạo đồng thời của đảng công ủy và ban kỷ luật thanh tra thượng cấp. Giống như kỷ công ủy khu Cao Khai, trách nhiệm chủ yếu chính là tuyên truyền quán triệt quy định của ban kỷ luật thanh tra thượng cấp và đảng công ủy khu Cao Khai về xây dựng, trong sạch hóa bộ máy chính trị và tăng cường tác phong đảng; chịu trách nhiệm công việc xóa lạc hậu khởi xướng liêm khiết bên trong khu Cao Khai, tiến hành xét xử những cán bộ lãnh đạo đảng viên và cán bộ khu quản khu Cao Khai không tuân theo quy định...
Ở khu Cao Khai, bí thư kỷ công ủy Lâm Hồng tuyệt đối là nhân vật phái cường ngạnh. Cho dù là Mai Ngự Thư cũng không dám gây khó khăn cho nàng quá đáng, bởi vì Lâm Hồng có thể đảm nhiệm bí thư kỷ công ủy, là do bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Cổ Lan tự mình điểm danh. Có một chỗ dựa cường ngạnh như thế, Mai Ngự Thư không bị ép, tuyệt đối sẽ không muốn vạch mặt với Lâm Hồng. Dù sao cũng không ai biết, trong tay Lâm Hồng rốt cuộc có tài liệu của mình hay không.
Tô Mộc giữ Lâm Hồng lại, chính là muốn nhìn xem vị bí thư kỷ công ủy này rốt cuộc là hạng người gì, sau này thái độ đối với mình như thế nào. Trong tư liệu hiển lộ ra tin tức, cũng là công thức hoá. Trị số độ thân mật hai mươi chứng minh Lâm Hồng bây giờ đang ở mức tiêu chuẩn, chưa có ý tứ dựa vào, nhưng cũng không thể nói nàng hoàn toàn không muốn dựa vào.
Chẳng qua điều khiến cho Tô Mộc không nghĩ tới chính là, sở thích của Lâm Hồng chính là âm nhạc cổ điển, một bí thư kỷ công ủy lại có sở thích như vậy, thật sự làm cho người ta có chút bất ngờ. Nhưng điều khiến Tô Mộc bất ngờ hơn chính là, hai chân nhi tử của Lâm Hồng lại bị thương, nhìn nàng chôn giấu điều này trong lòng, có thể đoán được chân của con trai nàng bị thương tuyệt đối không phải mới ngày một ngày hai, mà có lẽ là thời gian rất lâu rồi.
Nói như vậy, nếu có thể chữa lành chân của con trai nàng, liệu có thể kéo Lâm Hồng về phía mình hay không? Phải biết rằng nếu như Lâm Hồng cũng đứng về phía mình, cộng thêm lực lượng công an Mã Minh Sơn nắm giữ trong tay, cho dù ở quản ủy hội khu Cao Khai Tô Mộc muốn làm chút chuyện, cũng không có bất cứ vấn đề gì.... ,
Tô Mộc ghi nhớ chi tiết này trong lòng, liền bắt đầu hàn huyên mấy câu với Lâm Hồng. Nội dung trò chuyện cũng liên quan đến công việc của kỷ công ủy, hai người nói chuyện phiếm cũng rất hài hòa. Lâm Hồng giống như đang báo cáo, còn Tô Mộc thỉnh thoảng chen vào một hai câu, cũng không ngờ, cuộc hàn huyên này đã trải qua một canh giờ.
Lâm Hồng lưu lại trong phòng làm việc của Tô Mộc lâu như vậy, nếu như nói giữa hai người không đạt thành hiệp nghị gì..., Mai Ngự Thư cũng không tin. Nhưng đây chính là hiệu quả Tô Mộc mong muốn!
Mặc dù Lâm Hồng đến cuối cùng rời đi, cũng không biểu lộ thái độ rõ ràng, nhưng Tô Mộc biết nàng là một người chánh trực, chỉ cần biết điểm này, Tô Mộc tin tưởng có thể sử dụng Lâm Hồng cho mình.
- Đậu Kiến Huy, chuyện của khoa học Phi Long tạm thời giao cho ngươi xử lý, ngươi thật sự cho rằng những lời nói dối kia có thể lừa gạt ta sao? Dây chuyền sản xuất chó má, khoa học Phi Long cũng gọi là dây chuyền sản xuất. Chờ xem, sau khi xử lý xong chuyện ở con đường bán đồ ăn, ta sẽ khai đao múc khoa học Phi Long.
Tô Mộc đứng phía trước cửa sổ, hai mắt khẽ nheo thành một đường, trong lòng hiện lên một ý niệm tàn nhẫn, đồng thời xoay người đi tới bên cạnh bàn làm việc, gọi điện thoại.
- Chính quyền thành phố đúng không? Tôi là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai Tô Mộc, tôi muốn gặp Bạch thị trưởng, xin hỏi Bạch thị trưởng lúc nào có thời gian?
Khi Tô Mộc và Lâm Hồng nói chuyện với nhau, ở trong văn phòng Mai Ngự Thư, trên mặt Đậu Kiến Huy lộ ra vẻ bừng tỉnh:
- Mai bí thư, chiêu này của anh quả thực quá tuyệt, để cho tôi chịu trách nhiệm chuyện này, chính là để cho tôi nắm giữ quyền chủ động, cho dù Tô Mộc muốn điều tra cái gì, cũng không có cơ hội. Ha ha, tôi phải đi nói với Đậu Long, kêu hắn thời gian sắp tới thu liễm một chút.
- Nếu không cậu cho rằng tôi sẽ đẩy cậu vào trong hố lửa sao?
Mai Ngự Thư ngồi dựa vào ghế cười nói:
- Chỉ cần cậu nắm giữ quyền chủ động, chỉ cần đem cậu nắm trong tay sợi dây này, như vậy báo cáo nói như thế nào còn không phải chỉ trong một câu nói của cậu. Về phần những người ở con đường bán đồ ăn, cậu cứ gõ là được, tôi thật sự không tin bọn họ dám gây chuyện. Còn bên phía khoa học Phi Long, kêu Đậu Long tạm thời sống yên ổn, đợi qua thời gian này rồi hãy nói.
- Tôi hiểu!
Đậu Kiến Huy nhìn Mai Ngự Thư, sau đó đứng dậy rời đi.
Đợi đến khi Đậu Kiến Huy rời khỏi phòng, Mai Ngự Thư nhìn hắn ngồi lên xe của mình rời khỏi đại viện quản ủy hội, nụ cười trên mặt vừa rồi, phút chốc liền biến mất:
- Đậu Kiến Huy, biểu đệ của ngươi gần đây rất càn rỡ, cũng quên khoa học Phi Long của hắn làm thế nào mới tiến vào khu Cao Khai được. Lúc đầu nếu tôi có thể đưa hắn vào, nếu Đậu Long hắn không nể mặt tôi, còn dám gây chuyện, tôi cũng có thể đuổi khoa học Phi Long ra ngoài. Quản ủy hội khu Cao Khai, chính là họ Mai, chứ không phải họ Đậu, càng không phải họ Tô!