Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, hết thảy có vẻ thật tốt đẹp. Dòng xe cộ qua lại như mắc cửi, không ngừng qua lại trước mắt. Đứng bên cửa sổ, Lạc Lâm mặc chiếc áo ngủ bằng tơ lụa, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc. Hiện tại nàng cũng không có nhiều suy nghĩ, tương lai sẽ thế nào nàng căn bản không muốn nghĩ tới.



Từng mất đi qua, tâm tình mất mà lại được nếu chưa từng trải qua sẽ không ai có biện pháp cảm nhận được.



Hiện tại Lạc Lâm nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, liền cảm giác vùng bụng truyền tới dục vọng như lửa nóng, ngay sau đó nơi hoa viên bí mật đã bắt đầu ướt át.



Không được, nữ nhân bên cạnh Tô Mộc tuyệt đối không chỉ là mình, ai khác không dám nói, ít nhất nàng biết còn có Diệp Tích cùng Chu Từ. Muốn làm trái tim Tô Mộc lưu lại chỗ nàng, ngoại trừ nàng liên thủ cùng Chu Từ, nàng còn phải nghĩ thêm biện pháp khác.



May mắn nàng đã sớm có chuẩn bị, chờ khi Tô Mộc đi qua nàng tuyệt đối sẽ làm cho hắn chấn động.



Tô Mộc cúp điện thoại liền rời khỏi biệt thự. Trước khi rời đi hắn báo cho Quan Ngư một tiếng, nói là muốn đi ra ngoài bàn bạc công việc. Quan Ngư cũng biết Tô Mộc cần thường xuyên xã giao, cho nên cũng không để trong lòng. Hơn nữa nàng đã mệt mỏi, cho nên muốn đi nghỉ ngơi sớm. Tô Mộc lái một chiếc Audi nhanh như chớp biến mất nơi cuối đường.



Không chỉ có Lạc Lâm chờ đợi, mà Tô Mộc càng thêm nôn nóng!



Trong đầu Tô Mộc đang hồi tưởng lại cảnh tượng Nga Hoàng Nữ Anh lúc trước, vừa nghĩ tới đó thân thể hắn liền nóng rực lên. Hiện tại hắn chỉ hận không thể lập tức lao tới trước mặt Lạc Lâm, không chút do dự ôm lấy nàng hung hăng xung phong chiến đấu.



Bị ý niệm này kích thích, Tô Mộc lái xe rất nhanh, sau khi cho xe dừng lại xác định không ai lưu ý, Tô Mộc mới đi thẳng lên phòng của Lạc Lâm. Trong nháy mắt hắn dùng chìa khóa mở cửa phòng, một màn xuất hiện trước mắt thật sự làm Tô Mộc thú huyết sôi trào.



Mẹ nó, có cần khoa trương như vậy hay không!



Đây rõ ràng là mê chết người không đền mạng!



Quần áo như vậy thật muốn lấy mạng người!



Ở bên trong phòng chỉ có đèn bàn bên cạnh sô pha sáng lên, những ngọn đèn khác đều tối đen. Một cô gái nằm trên sô pha, mái tóc xõa tung, trên mặt lộ vẻ tươi cười kiều mỵ. Trên người nàng khoác chiếc áo sa mỏng, thoáng che phủ thân thể mềm mại uyển chuyển.



Bên dưới chiếc áo sa mỏng là một bộ nội y sexy. Điểm chết người chính là đôi đùi trắng nõn lại phủ loại tất chân màu đỏ bằng lưới, dán chặt da thịt buộc vòng quanh đường cong hoàn mỹ.



Nàng chính là Lạc Lâm!



Lạc Lâm nhìn Tô Mộc như gọi hồn đoạt phách, ngón tay thon dài vươn lên khẽ ngoắc hắn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Mộc thật sự rất khó tin tưởng cô gái này là Lạc Lâm, tư thế như vậy, dáng vẻ như thế không phải chỉ có Chu Từ mới làm được sao? Vì sao hiện tại Lạc Lâm cũng trở thành như vậy? Thật sự là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng a! Nàng cũng bị Chu Từ dạy hư mất rồi.



Bất quá hư hỏng như vậy lại làm Tô Mộc rất thích!



Sao vậy? Nhìn choáng váng sao? Chẳng lẽ anh không muốn qua đây sao?



Lạc Lâm dễ thương cười.



Đi qua, đương nhiên đi qua!



Tô Mộc cơ hồ xông lên phía trước, trong tiếng cười khúc khích của Lạc Lâm, hắn bế nàng lên, không chút do dự xoay người làm cho Lạc Lâm ngồi xuống chân hắn.



Tư thế này thật thoải mái!



Khi trước mắt xuất hiện hai ngọn núi, Tô Mộc không hề nghĩ ngợi liền hôn lên. Quần áo rất nhanh rơi xuống, tiếng rên rỉ lẫn tiếng thở gấp vang khắp phòng, Lạc Lâm ưỡn ngực hoàn toàn bại lộ trong tầm nhìn của hắn.



Hôm nay em làm sao vậy? Sao anh có cảm giác em thật sự kỳ quái đâu.



Kỳ quái gì chứ?



Lạc Lâm mỉm cười, đôi tay vuốt ve lưng Tô Mộc, mỗi lần du động, cảm giác đê mê truyền vào trong não của hắn.



Anh cảm thấy em đột nhiên biến thành quá nhiệt tình!



Sao đây? Nhiệt tình một chút anh không vui sao? Nếu thật sự không thích, lần sau em sẽ không như vậy.



Không, thích, anh thích vô cùng!



Hì hì!



Lạc Lâm, sau này em cứ mặc như vậy, anh muốn nhìn thấy mỗi ngày. Nói đi, có phải xem phim của đảo quốc phải không?



Tô Mộc vỗ lên mông Lạc Lâm hỏi.



Hì hì, người ta còn không phải vì muốn làm cho anh cao hứng thôi.



Lạc Lâm cười nói.



Đã biết sẽ như thế, em đi theo Chu Từ đều học xấu!



Ai nói, Chu tỷ mới là lợi hại đâu, làm đệ tử của nàng, em cũng không thể làm mất mặt nàng đúng không.



Hai cô đều là yêu tinh!



Ai nha, anh đừng động, chỗ đó của người ta đều ướt!



Một câu nói này nháy mắt đốt cháy phòng tuyến cuối cùng của Tô Mộc, thật sự là một loại tra tấn. Ngay lúc Lạc Lâm vừa dứt lời, Tô Mộc không chút do dự, long thương nóng rực lập tức xuyên vào. Ngay tức khắc trong cổ họng Lạc Lâm phát ra tiếng rên rỉ thật dài.



Bị vây trong tình cảm mênh mông mãnh liệt, Tô Mộc không ý thức được theo mỗi lần hắn đập vào, quan bảng lập tức phát sinh biến hóa thật kỳ diệu. Lúc trước sau khi hấp thu ngọc thạch trên quan bảng mơ hồ xuất hiện dấu vết hàng chữ, nhưng nhìn qua vẫn chưa rõ ràng.



Nếu hiện tại Tô Mộc thanh tỉnh, có thể vận dụng quan bảng, sẽ ngạc nhiên phát hiện chỉ cần thêm chút năng lượng ngọc thạch thì có thể làm quan bảng hoàn toàn thuế biến.



Quan bảng thần bí, uy lực thứ tám thần bí, lại sẽ là gì đây?



Đương nhiên hiện tại Tô Mộc không tâm tình để ý chuyện này. Sau một lần cường thế va chạm, hai người ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn sa vào trạng thái triều cường.



Tiếng thở dốc kịch liệt dần dần yên lặng xuống.



Chuyện ở đài truyền hình thật sự là anh làm?



Lạc Lâm mỉm cười châm điếu thuốc cho Tô Mộc, dựa vào cánh tay hắn, cười hỏi.



Anh đã nói là anh làm. Sao vậy, việc này có cần làm cho em hỏi mãi không thôi sao?



Tô Mộc tùy ý nói.



Tại anh không biết mình đã làm một chuyện rất tốt đâu, Hoàng Ấn Đường chính là lão sắc quỷ, hắn cùng con hắn Hoàng Bỉnh chính là một đôi sắc lang cực phẩm! Hiện tại bởi vì anh, hai người này hoàn toàn bị diệt trừ, anh nói bao nhiêu đồng bào nữ tính chẳng lẽ không nên tặng cho anh một huy hiệu sao?



Lạc Lâm cười híp mắt hôn lên má Tô Mộc nói.



Sao vậy? Chẳng lẽ bọn hắn đánh chủ ý với em?



Tô Mộc nhíu mày hỏi.



Vậy thì không có!



Lạc Lâm lắc đầu:



Có mỹ nữ như chị Tô Thấm đứng phía trước, bọn hắn sẽ không lưu ý tới em.



Cặn bã!



Tô Mộc lãnh đạm nói.



Như ý thức được mình làm không khí biến thành không tốt, Lạc Lâm vươn đầu lưỡi, đột nhiên cúi đầu.



Hô!



Cảm giác thoải mái truyền khắp toàn thân, Tô Mộc khẽ nhắm mắt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK