Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có chút đúng sai không nên tùy tiện can thiệp vào. Có chút việc anh có thể can thiệp, chỉ một lời của anh là có thể quyết định. Nhưng có chút đúng sai, anh không phải muốn là có thể xen lẫn vào. Nếu anh làm vậy, chẳng những anh sẽ bị thu thập, càng nghiêm trọng hơn là anh có thể gặp phải đả kích vô tình nhất.



Trước khi gặp phải đả kích, lại có ai nghĩ mình sẽ cần tránh né?



Diệp Tích cùng Tô Mộc vừa đi vào phòng, vẻ mặt Diệp Tích vẫn còn tức giận. Tâm tình Diệp An Bang đang vui vẻ, nhưng vừa nhìn liền nhận ra con gái không thích hợp, cười hỏi:



- Làm sao vậy? Là ai dám khi dễ con gái bảo bối của cha đây?



- Thật sự là xui xẻo!



Diệp Tích nói.



- Sao vậy? Thật sự có người khi dễ con sao?



Vẻ mặt Diệp An Bang nghiêm túc hỏi.



- Không phải con, là Tô Mộc.



Diệp Tích trả lời.



- Là Tô Mộc? Chuyện gì?



Diệp An Bang biết Tô Mộc rất có hiểu biết, nếu đã xảy ra chuyện tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.



- Bác trai, lúc ở thủ đô cháu có nói qua với bác, chính là lúc ở đại học Yến Bắc tại Bảo Đãi thị…



Chuyện này Diệp An Bang cũng biết, sở dĩ Tô Mộc nói ra hoàn toàn bởi vì người ra tay là Long Chấn Thiên. Nghĩ tới một vị bí thư chính pháp ủy tỉnh nói thế nào cũng rất có lực hấp dẫn đối với người sắp nhậm chức như Diệp An Bang, quả nhiên lúc đó Diệp An Bang cảm thấy rất hứng thú. Chẳng qua lúc đó Diệp An Bang nghĩ sự tình đã giải quyết, nhưng tại sao lúc này nghe ý tứ của Tô Mộc hình như đứa con của phó chủ tịch kia chẳng những không bị trừng phạt, còn thêm hung hăng càn quấy so với trước kia, ở trong Thạch Đô thị cũng dám khiêu khích người khác.



- Hắn hẳn không biết cháu là ai.



Tô Mộc giải thích.



- Có biết hay không không quan trọng, hắn dám làm như vậy đã là không đúng.



Diệp An Bang cau mày nói.



Tô Mộc nhìn ánh mắt Diệp An Bang, đã biết trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì. Vì vậy Tô Mộc ngoan ngoãn im lặng, không nhiều lời.



Đúng ngay lúc này cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, vài thân ảnh nối đuôi nhau tiến vào. Người đi đầu chính là Ứng Giam Lục, sau lưng còn có cha mẹ hắn cùng Lâm Giang Lễ.



Lần này đã có chỗ dựa cho nên Ứng Giam Lục trướng lá gan vô cùng. Lúc này hắn đã không để ý Yến Xuân Lâu là địa phương ra sao, dám đá cửa phòng xông vào bên trong như thế.



- Tiểu tử, thật không ngờ đi, tao tìm tới cửa!



Vẻ mặt Diệp An Bang lập tức âm trầm xuống.



Sắc mặt Diệp Tích cũng lạnh lùng.



Chung Tuyền bật dậy khỏi ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Ứng Giam Lục.



Nhưng lúc này Tô Mộc nhìn thấy Ứng Giam Lục, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Người như vậy đúng là không thuốc chữa, thật không ngờ lại lỗ mãng vô tri như thế. Cũng không nhìn xem đây là địa phương nào? Lại dám đá văng cửa phòng!



Tạm không nói hắn không biết khách trong phòng là ai, chỉ nói nơi này là Yến Xuân Lâu, hắn làm như vậy rõ ràng không lưu mặt mũi cho chủ nhân nơi này. Yến Xuân Luân có thể sừng sững trong tỉnh thành Yến Bắc không ngã, hắn cho rằng họ dựa vào cái gì?



- Anh là ai? Ai bảo anh vào? Không biết gõ cửa? Không biết hỏi qua sao?



Chung Tuyền lập tức đứng lên, lạnh giọng hỏi.



Lúc này để Chung Tuyền đứng ra xử lý chuyện như vậy vô cùng thích hợp. Ứng Giam Lục liếc mắt nhìn Chung Tuyền, mang theo vẻ khinh thường:



- Anh là thứ người gì? Dám quản chuyện của tôi, anh biết tôi là ai không? Đây là chuyện giữa tôi cùng hắn, anh tốt nhất không cần nhúng tay. Không, hiện tại dù anh muốn dừng tay cũng không khả năng. Tôi không bỏ qua cho anh, tôi không bỏ qua cho tất cả các người. Tôi hoài nghi các người cùng nhau cấu kết lừa đảo!



Cái mũ như vậy nói chụp mũ liền lập tức chụp xuống!



- Càn rỡ!



Chung Tuyền thật sự giận dữ, còn dám nói Diệp An Bang là kẻ lừa gạt, gặp qua hung hăng càn quấy nhưng chưa từng nhìn thấy kẻ hung hăng càn quấy không não tới như thế. Chẳng lẽ hắn không biết hành vi như vậy sẽ gây ra bao nhiêu tai nạn cho hậu trường sau lưng hắn sao? Ở trong tỉnh Yến Bắc này, cho dù là bí thư tỉnh ủy cũng không dám nói Diệp An Bang như thế!



- Càn rỡ? Ai dám nói ra lời này, sao vậy? Các người đánh người, đánh người thành như vậy còn dám nói chúng tôi càn rỡ sao?



Ứng Giam Lục còn chưa nói chuyện, thanh âm Ứng Lan Yến đã từ ngoài phòng vang lên, theo sau liền đi vào. Vừa vào phòng, ánh mắt bà nhìn Chung Tuyền, vẻ mặt tức giận:



- Là anh động tay sao?



Ứng Lan Yến thật sự không biết Chung Tuyền là ai. Không biện pháp, ai bảo Chung Tuyền đi cùng Diệp An Bang tới tỉnh Yến Bắc hôm qua, nếu nói có người biết Chung Tuyền là chuyện không thể nào. Nhưng khi ánh mắt Ứng Lan Yến nhìn qua bên cạnh, phát hiện người đang ngồi là ai, vẻ mặt lập tức đại biến.



Buổi lễ nhậm chức của Diệp An Bang, Ứng Lan Yến cũng biết, cũng hiểu rõ vị trước mắt là ai. Dù sao là người trong quan trường tỉnh Yến Bắc, nhất là nhân vật đứng nhất nhì trong tỉnh, cho dù bản thân có bận rộn bao nhiêu cũng nhất định phải tìm hiểu lưu ý rõ ràng.



Ứng Lan Yến làm sao cũng không nghĩ tới, lại nhìn thấy Diệp An Bang ở nơi này, nhìn thấy vị chấp chưởng giả ủy ban tỉnh Yến Bắc ở đây!



Diệp An Bang bình thản ngồi ở đó, lạnh lùng liếc nhìn Ứng Lan Yến, không mở miệng nói chuyện. Một người có thể giáo dục ra dạng nhi đồng như vậy, một người trước khi chưa hiểu rõ chân tướng sự tình đã dám mở miệng la hét như thế, sao có thể là một người mẹ tốt? Không phải là một người mẹ tốt, sao đủ tư cách làm nhân viên chính phủ công chính?



- Mẹ, không phải hắn động tay, là người kia, là tên đang ngồi bên kia! Chính là hắn đánh con, mẹ, mẹ thu thập hắn cho con. Đám người này đều là kẻ lừa đảo, mẹ nhanh chóng để Lâm thúc bắt bọn hắn đi!



Ứng Giam Lục lớn tiếng nói.



- Con câm miệng cho mẹ!



Ứng Lan Yến nghe tiếng hô to của con trai, nhất thời giật mình, vội vàng quát lớn, lần này thật sự bị đứa con hại chết!



- Mẹ?



Ứng Giam Lục nghi hoặc kêu lên.



- Là ai có khẩu khí lớn như vậy, còn dám hét con trai của Lục Thừa này!



Càng muốn chết chính là lúc này Lục Thừa đã đi vào, liếc mắt nhìn Chung Tuyền với vẻ kiêu căng. Ở trước mặt Lâm Giang Lễ, hắn có thể duy trì vẻ khiêm cung, nhưng đứng trước mặt người khác, hắn là chủ tịch tập đoàn Lục thị, ai dám xem thường hắn?



Ánh mắt Diệp An Bang biến thành nghiền ngẫm. Ứng Lan Yến vừa nghe lời của Lục Thừa, vội vàng kéo cánh tay hắn, thấp giọng quát:



- Còn không nhanh chóng câm miệng!



- Câm miệng? Câm miệng cái gì? Lan Yến, đầu óc của bà có phải có vấn đề hay không? Vì sao nói ra lời ngu xuẩn như vậy?



Lục Thừa còn chưa hiểu sự tình, vẫn mở miệng nói. Điều này khó trách được hắn, mặc dù hắn biết trong tỉnh Yến Bắc có chủ tịch tỉnh mới nhậm chức, nhưng không biết là ai. Chỉ biết vị kia tên Diệp An Bang, nhưng chưa từng gặp qua hình ảnh. Dù sao việc nhậm chức mới diễn ra hôm qua, hết thảy phát sinh quá nhanh nên chưa ai kịp nghiên cứu. Hơn nữa chức vị chủ tịch tỉnh còn cách hắn quá xa xôi, vì vậy hắn cũng không dám nghĩ tới.



- Câm miệng!



Ứng Lan Yến thật sự muốn phát điên, hiện tại bà không dám công khai giới thiệu Diệp An Bang là ai. Bởi vì bà thật sự lo lắng, nếu mình làm vậy sẽ khiến Diệp An Bang càng lưu ý chính mình. Nếu bị quan mới nhậm chức phải lấy uy, Ứng Lan Yến thật sự không muốn bị uy thế kia thiêu đốt.



- Chuyện gì vậy?



Đúng lúc này Lâm Giang Lễ cũng xuất hiện. Nếu không cần thiết, hắn cũng không muốn lộ mặt, dù sao thân phận địa vị của hắn cũng bất đồng. Nhưng đứng bên ngoài cảm giác được tình hình không đúng, vì vậy hắn mới chậm rãi đi vào.



- Ồn ào cái gì đây!



Lâm Giang Lễ trầm giọng nói.



- Lâm phó chủ tịch!



Chung Tuyền vừa nhìn qua, thoáng kinh ngạc. Khó trách gia đình này dám hung hăng càn quấy như thế, nguyên lai leo lên được vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh thành này. Khó trách vừa nói dám nói ra lời như vậy, thì ra là thế.



Chung Tuyền cũng biết Lâm Giang Lễ, chẳng qua làm thư ký cho chủ tịch tỉnh, Chung Tuyền đương nhiên phải tìm hiểu toàn bộ nhân mạch bên trong tỉnh Yến Bắc. Vì vậy vừa gặp mặt, Chung Tuyền mới buột miệng hô lên.



- Chung thư ký!



Lâm Giang Lễ cũng giật mình hô lên. Nhưng sau thoáng giật mình, đáy lòng Lâm Giang Lễ chợt khiếp sợ. Mẹ nó, sao hắn lại vướng phải chuyện như vậy? Chung Tuyền ở đây, đại biểu cho thân phận, tuyệt đối không thể bỏ qua, ai bảo Chung Tuyền chính là đệ nhất thư ký ủy ban tỉnh!



Khi ánh mắt Lâm Giang Lễ lướt qua, phát hiện Diệp An Bang đang thản nhiên ngồi ở đó, vẻ mặt liền hoảng hốt. Chung Tuyền đã đủ dọa người, mà bây giờ cả Diệp An Bang cũng ở đây. Lần này hắn đúng là xui xẻo tám đời nên gặp phải chuyện như vậy. Diệp An Bang mới nhậm chức ngày đầu tiên, hắn lại đi va chạm rủi ro, đây không phải tự mình tìm thu thập sao? Đây rõ ràng là muốn chết!



Lâm Giang Lễ đột nhiên run như cầy sấy, cả căn phòng đều rơi vào không khí quỷ dị, không còn ai mở miệng! Không ai nói chuyện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK