***
Những ánh mắt hờ hững nhìn qua chỗ bán đấu giá rồi thất vọng chuyển sang chỗ khác.
Rõ ràng là đám Dong binh này không có hứng thú mấy với loại đan dược phẩm chất cao cấp này. Chưa nói đến đan dược bình thường vài kim tệ là có cả đồng dù loại đan dược này thật sự rất tốt thì Dong binh bình thường cũng không hứng thú mấy với nó. Vì dù sao thì hai nghìn kim tệ đâu phải là con số nhỏ.
Có điều, cô ta không thể nào từ bỏ như thế được. Thế là nữ nhân này bắt đầu miệng tươi cười giới thiệu lại đan dược cao cấp này tốt như thế này, tác dụng phụ ít thế nọ, rồi những thứ bán ở các cửa hàng khác là thứ rác rưởi ra sao.
Nhưng sau khi cô ta giới thiệu đến cáo bọt mép thì vẫn chẳng có kẻ nào mở mồm bảo mua.
Cảnh tưởng này khiến Lý Dật thấy buồn cười, hắn nghĩ bụng
- Không ngờ thứ tốt như vậy mà ở đây không ai biết nhận mặt hàng...
Xà Tôn Giả cười nhạt:
- Không phải không có ai biết mặt hàng, mà là người hứng thú thì không có tiền, mà người có tiền thì lại không hứng thú! Chắc chúng cũng nghĩ như ngươi, đan dược ấy mà, có thể không dùng thì đừng dùng tốt hơn!
Lý Dật cười khổ:
- Vậy nếu ta mua thứ này thì không phải sẽ bị người ta cho là kẻ phá của hay sao?
- Là kẻ phá của thì là kẻ phá của đi. Phẩm chất của đan dược Vạn Dược Phường này không tồi, cũng đáng với số tiền ấy!
Xà Tôn Giả bình thản nói:
- Đặc biệt là mớ đan dược đó, tác dụng phụ tuy không nhỏ nhưng ở trường hợp nào đó chưa biết chừng có thể cứu ngươi một mạng ấy chứ!
Lý Dật ậm ừ qua loa, mắt vẫn nhìn vào mấy cái lọ sứ.
Trên bục, sau khi nữ tử nhìn quanh vẫn không có ai ra giá, lắc đầu thất vọng cười khổ:
- Xem ra chỗ bán đấu giá của chúng ta giá quá cao rồi, nhưng quy định của chúng ta là tiền nào của nấy, tuyệt đối không thay đổi, xem ra lần này...
Đúng lúc nữ tử định vẫy tay ra hiệu thị nữ cất đồ đi thì một giọng nói vang lên.
- Hai nghìn một trăm... ta lấy thứ này!
Bóng dáng nhàn nhạt phá vỡ không khí bối rối của buổi bán đấu giá, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhằm vào Lý Dật cả người toàn một màu đen.
- Con dê béo ở đâu ra vậy? Lại ra cái giá đấy cho mấy lọ đan dược này?!
Không chỉ những Dong binh này mà ngay cả nữ tử trên bục cũng nhìn với ánh mắt cổ quái. Rõ ràng là cô ta cũng không ngờ, thứ vốn không bán nỗi này mà lại bán đấu giá được.
Chỉ là nữ tử cũng là một người thông minh, cô ta khẽ cười, sắc mặt trở lại bình thường:
- Xem ra đã có người biết hàng rồi... Không biết còn có ai có hứng thú với thứ đồ này chăng? Nếu không có ai nữa thì nó đã thuộc về vị tiểu ca đây!
Lời của nữ tử này khiến các Dong binh trợn mắt, chẳng nhẽ cô ta cảm thấy còn nhiều người có hứng thú với cái thứ này lắm sao? Đi mua đan dược loại vài kim tệ một lọ hiệu quả không phải giống nhau sao?
Phản ứng của những kẻ bên dưới khiến nữ tử cười thầm. Sau khi lén nháy mắt với một hướng nào đó, cô ta khẽ vỗ tay:
- Nếu không có ai gia giá nữa...
- Ba nghìn kim tệ, ta lấy!
Đúng lúc ấy một giọng nói cao vút đột ngột vang lên từ một phía khác, đó là một thương nhân béo mập đã vất vả chen ra khỏi đám người. Hắn trừng mắt nhìn Lý Dật dường như chế giễu hắn không có tiền.
Rất nhiều Dong binh quen thuộc với cái trấn nhỏ Nạp Gia này thấy hắn đi ra thì đều có chung một ý nghĩ, xem ra nữ tử trên kia lại sắp làm thịt dê rồi!
Nhìn tên béo kia Lý Dật lắc đầu, hắn không phải kẻ ngốc, chỉ thầm than thở: Con người lòng tham vô đáy, chỗ bán đấu giá này cũng vậy, bán hàng thì người bán đi là được rồi lại còn tìm mấy người đến chèo kéo, có phải không coi Thiếu gia ta là dê béo thì không cam tâm không?
Xà Tôn Giả cười nhạt:
- Nơi này là thế, ngươi ăn mặc như vậy vừa nhìn là biết Dong binh đơn thân, mở mồm là muốn mua thứ đồ như thế, nhìn là biết dê béo, người ta không chém ngươi thì chém ai?
Lý Dật xoa mũi:
- Còn không phải người bảo ta mua sao?! Ta thì không có chút hứng thú gì với thứ này cả... Sao, lão quỷ, nếu hai ta đã bị coi là dê béo thì hay là cứ thế đi luôn?
Xà Tôn Giả nói thờ ơ:
- Với tính cách của ngươi mà đi như thế sao?
Lý Dật khẽ cười:
- Ta đương nhiên không đi... nếu chúng đã coi ta là dê thì ta sẽ tặng chúng một con dê béo to bằng trời!
- Thế...
- Ba nghìn một trăm kim tệ...
Sau một lúc trầm ngâm, Lý Dật lại lên tiếng, khiến mặt tên béo đang khá lo lắng giãn ra một ít, nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh thì ngày càng hứng thú.
- Hề hề, tiểu tử thối, một trăm kim tệ mà ngươi cũng thêm sao? Không có tiền thì đừng mua thứ tốt như thế này! Cút ra một bên cho đại gia ta!
Tên béo nhìn Lý Dật chế giễu rồi cười gian:
- Ba nghìn năm trăm kim tệ!
- Ba nghìn tám trăm!
Lý Dật thản nhiên nói, mắt cũng không thèm ngẩng lên.
- Bốn nghìn năm trăm!
Tên béo dường như bị Lý Dật chọc tức, hét lên.
- Tám nghìn...
Do dự một lúc, Lý Dật bỗng nói ra cái giá khiến toàn bộ sững sờ.
Phải biết là dù có là người đang cần đan dược gấp thì thứ này cũng không đáng với cái giá ấy. Nhưng không ngờ con dê béo hắc y này lại nói ra giá đấy...
Tên béo vốn đã chuẩn bị chỉ cần Lý Dật gia giá lần nữa là lui, nhưng lúc này bất giác nhìn lên nữ tử, cô ta ám thị gì đó, hắn nghiến răng
- Tiểu tử, ngươi to gan! Tưởng đại gia ta không có tiền hả?
- Một vạn kim tệ!!!
- Một vạn năm trăm!
Lý Dật nói mà mặt thân nhiên như không.
- Một vạn tám trăm!!
- Hai vạn!
Cái giá không ngừng leo thang khiến tấ cả Dong binh có mặt đều rơi vào trạng thái sững sờ. Cái thứ này đáng giá như thể từ bao giờ vậy? Nếu không phải rất nhiều người biết tên béo này thì họ còn tưởng hắn là con dê béo ở đâu chạy ra.
Nhưng tên hắc y nhân kia sao lại gà đến mức đó? Chẳng lẽ là Đại Thiếu gia của đại gia tộc nào đó ra ngoài trải nghiệm chuyện đời sao? Cũng chỉ có loại người này mới không có kiến thức thường thức như thế!
Không biết đã có bao nhiêu người than thầm, sao mình không mở một chỗ bán đấu giá chứ? Nếu chém được mấy con dê béo kiều này thì không thành phú ông cũng khó.
- Bốn vạn kim tệ!
Dường như Lý Dật không quan tâm đến tên béo kia, hắn nói ra cái giá khiến người ta không có cơ hội mà sững sờ.
Lúc ấy, ngay những nhân vật trong Dong binh đoàn cũng quan sát Lý Dật kỹ càng. dường như muốn nhìn ra được điều gì đó từ trên người hắn vậy.
Thấy thái độ tất thắng của Lý Dật, mắt tên béo giật giật, lại nhìn lên trên lần nữa, có được sự khẳng định gì đó, ánh mắt lóe lên, chần chừ một lúc lại báo ra giá khiến nhiều người bạn đầu chết ngất:
- Mười vạn!!!
- Phì...
Nghe thấy cái giá đấy không biết có bao nhiêu người lại phì cười.
Ác! Ác! Đúng là quá ác!
Rất nhiều người đã chắc chắn, nếu bây giờ Lý Dật mà ra giá là chắc chắn tên béo này sẽ phủi mông đi thẳng. Lấy một phần trong mười vạn này là đủ cho hắn sống cả đời rồi
Lọ đan dược cùng lắm chỉ đáng hai ba nghìn kim tệ này lại có thể lên đến cái giá này đúng là kỳ tích.
Có điều Lý Dật dường như không chú ý đến điều khác, hắn ngẩng đầu lên, nhìn tên béo một cách nghiêm túc một lúc rồi thở dài:
- Vị đại gia đây xem ra... ngươi thật sự rất cần đan dược này... Ta vốn chỉ định muốn mua về chơi, nhưng không ngờ ngươi lại cần đến vậy, khiến ta ngại quá! Thế này đi, ta không giành với người nữa... Cuộc bán đấu giá này... ngươi thắng rồi!
Cuộc bán đấu giá... người thắng rồi!?
Câu nói vừa dứt thì rất nhiều người từ trạng thái kinh ngạc đã chuyển thành kỳ dị.
Phải biết là những thứ bán đấu giá đều là ký gửi, tuy sau khi bán được sẽ có tiền dong kim căn cứ theo giá cả, nhưng so với giá bán đấu giá thì chỉ là một cái lông tơ mà thôi.
Ví dụ như đan dược này bán được mười vạn kim tệ, vậy thì dong kim một vạn là cực hạn
rồi.
Nhưng mà ai ai cũng biết tên béo kia thực ra là người của chỗ bán đấu giá, chuyên xuất hiện khi có dê béo. Giờ không chém được dễ béo mà lại còn bị đối phương dẫn dụ ra cái giá cao như vậy, cũng có nghĩa là dù có lấy một vạn kim tệ thì vẫn phải lấy ra chín vạn kim tệ đề mua lọ đan dược đáng giá hai ba nghìn kim tệ kia...
Vụ làm ăn này không chỉ đơn giản là lỗ.
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Sắc mặt tên béo hết biến trắng lại đỏ, hết đỏ thì xanh lét, cuối cùng hắn không kìm được hộc máu ngã ngửa ra đất...
- A, thì ra đại gia này cơ thể không được khỏe, cần đan dược này cứu mạng chẳng trách lại liều mạng như vậy...
Giọng nói có phần tiếc nuối của Lý Dật vang lên.
Lần này, nét mặt của các Dong binh ngày càng phong phú.
Nhìn bộ dạng của hắn thì vừa rồi rõ ràng là hắn cố ý. Cô nàng kia muốn chém dê béo nhưng không ngờ lại bị dê cắn lại. Lần này e là tối nay đi ngủ cô ta cũng phải khóc đến tỉnh dậy.
Ánh mắt từ bốn phía khiến nữ từ phía trên bục bỗng chốc rơi vào trạng thái cứng đờ. Một lúc sau cô ta mới cười nhợt nhạt:
- Mười vạn... còn có ai ra giá nữa không?
Đương nhiên câu nói này không được bất cứ lời đáp nào. Không còn cách nào khác, nữ tử đành vỗ tay coi như vụ làm ăn này đã thành. Còn tên béo thì cũng có người đem hắn đi.
- Tên này không đơn giản đâu...
Không biết có bao nhiêu người cùng nhìn Lý Dật, trong đầu ai cũng có ý nghĩ đó.
Họ tự hỏi, dù là mình bị coi là để béo thì cùng lắm cũng chỉ không mua, phản kích chém lại một đạo như hắn tuy không thể nói sau này không có ai, nhưng chắc chắn trước đây chưa hề có!
Nhận thấy ánh mắt từ bốn phía, Lý Dật gượng gạo đung đưa người, ánh mắt vẫn nhìn bình thản lên trên bục. Nữ tử đáng thương... nếu không phải quá tham lam thì đâu có rơi vào tình trạng này.
- Tiểu quỷ, vừa rồi ra giá bừa như thế ngươi không sợ tên béo đó bỏ giữa chừng sao?
Xà Tôn Giả cất lời.
Lý Dật cười nhạt:
- Hắn bỏ thì bỏ... tưởng ta là tên ngốc bỏ ra nhiều tiền như thế sao? Nếu hắn bỏ thì ta bỏ đi là xong! Tuy ở đây có vài hộ vệ nhưng ta cũng không sợ. Có điều vừa rồi ta đã cẩn thận đánh vào tâm lý hắn, đương nhiên sẽ chắc chắn hẳn sẽ muốn chém ta một đạo thật nặng... Nếu ta tính toán sai thì có thể bỏ đi không mua. Nhưng chúng mà tính sai, vì danh tiếng của mình không thể không mua thứ đó... Dù thế nào thì cũng là chúng thiệt thôi. Cũng không biết tại sao đến giờ mà vẫn còn người dùng thủ đoạn ngốc nghếch như thế...
Xà Tôn Giả lầm bầm:
- Ngươi tưởng con dê béo nào cũng biết tính toán, cũng biết giở trò như ngươi?
Lý Dật cười nhạt:
- Lão quỷ, ngươi quá khen rồi... Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thứ đó không đấu giá được thì chúng ta cũng không mua nữa nhỉ?
Xà Tôn Giả cười:
- Tiểu quỷ, đừng vội, nếu ta nói cũng được thì thứ đó sớm muộn cũng có người đem đến tận nơi cho ngươi...