***
Bốn chữ này xuất hiện khiến không khí bãi diễn võ đang khá kỳ quái bỗng trở xôn xao.
- Lục Tinh? Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, hắn ngông ngênh như thế chẳng qua là dựa vào ngoại lực mà thôi! Cũng không biết hắn dùng cái gì mà lại thắng được Bốc Lang?
- Hầy, ta đã nói rồi, mọi người cùng độ tuổi cả, hắn lợi hại được đến mức nào chứ? Giờ xem ra cũng chỉ là Lục Tinh Đấu Giả mà thôi! Hề hề, với cấp bậc này mà tham gia vào Tế Thần Điển không sợ bị giải quyết gọn hay sao?
- Chẹp... ngươi đừng có nói vậy. Người ta có chiều bài có thể đánh bại Đấu Vương. Đó chính là bản lĩnh thật sự của hắn, tuy là không biết hắn dựa vào cái gì!
- Ta nhổ vào, lão tử mà có chiêu bài đó thì Đấu Hoàng cường giả cũng dám khiêu chiến, người có tin không?
Xung quanh xôn xao những tiếng chế giễu khiến Lý Dật hơi ngẩn ra, rồi thoáng nhếch môi cười.
Hắn không ngờ mình chỉ kiểm tra có chút thôi mà đã gây ra phản ứng lớn đến vậy. Nhưng hắn nghĩ một lát thì dường như cũng hiểu được những kẻ kia nghĩ gì.
Những kẻ tham gia Tế Thần Điển có ai là không cao ngạo? Nhưng sau khi đến chân núi Tam Thánh Sơn thì hào quang đã bị một mình Lý Dật chiếm hết.
Chúng vốn có vài phần sợ Lý Dật, nhưng sau khi thấy được thực lực thật sự của Lý Dật thì sự tự ti bộc phát và tạo nên khung cảnh lúc này.
Lý Dật không quan tâm đến đám người đáng thương này, hắn chỉ cười nhẹ rồi đi xuống, lại đứng chắp tay bên cạnh Thần Thần.
Thấy sắc mặt Lý Dật chẳng chút thay đổi, đám người kia càng nói lại càng to hơn, nhưng Lý Dật thì làm như không biết gì hết, chỉ mỉm cười hàm tiếu nhìn về phía trước.
Sau thử thách này, nữ nhân áo trắng cười nhẹ, phẩy tay một cái, thạch đài chầm chậm chìm xuống mặt đất, một cái sàn đấu rộng vài chục mét cũng từ từ xuất hiện giữa bãi diễn võ.
Nữ nhân áo trắng vụt một cái đã đứng trên sàn đấu, mắt lướt xung quanh một lượt rồi nói:
- Không tồi. Lần này không có ai vi phạm quy định. Như vậy, tiếp theo đây là bắt đầu thử thách thứ ba. Chọn ngẫu nhiên hai người lên đối kháng, ai thắng sẽ được tham gia Tế Thần Điển, kẻ thua cuộc... hậu quả thế nào ta cũng không cần nói nữa! Vậy thì... bắt đầu!
...
Thử thách thứ ba, cuộc chọn lựa trước Tế Thần Điển, dễ dàng hơn hai cửa trước đó rất nhiều, nhưng cũng thực tế hơn rất nhiều!
Chọn cặp giao đấu, kẻ bại rời đi, người thắng có tư cách tham gia Tế Thần Điển, cái này chẳng có gì lạ cả. Hoặc có thể nói, quy định này thông hành ở rất nhiều nơi!
Sàn đấu lúc này đã trải qua vài trận đấu, mỗi trận đều có người giành phần thắng kẻ thua thì ủ ê rời sàn đấu.
Còn lúc này trên sàn đấu là một nam một nữ đang giao chiến. Những đợt sóng đấu khí không ngừng tỏa ra từ những chiêu đòn khiến không khí xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng nổ kỳ lạ.
Có điều, những người đứng nhìn phía dưới phần lớn là nhìn vào người mặc áo xanh.
Nữ tử áo xanh gương mặt luôn có một nụ cười nhẹ, gương mặt thanh tú lúc nào cũng có thể khiến người khác chìm đắm.
Nét mặt đó khiến ánh mắt của người nam tử giao chiến với cô ta cũng thoáng qua sự kinh ngạc.
Nhưng cô ta không vì thế mà từ bỏ tấn công. Trong một lần hai bên đường như quấn vào nhau, thân hình cô ta bỗng khựng lại, tay phải đánh ra phía trước, đấu khí màu xanh trên bàn tay bỗng bừng lên, biến thành một đạo lưu quang đánh xuống ngực nam tử trước mặt.
Binh~~
Đột ngột bị trúng một chưởng khiến người hắn loạng choạng lùi ra đến gần mép sàn rồi trượt chân ngã xuống.
Theo quy định, rời khỏi sàn đấu là thua.
- Thừa nhận đi!
Nữ tử áo xanh nhìn gã nam từ ngã bên dưới cười khẽ.
- Ha ha... Vạn Mộc Lưu Quang Loạn của Diệp Gia Đế Đô quả nhiên không tầm thường. Diệp Đại Tiểu thư càng cao thâm hơn... Ta thua cũng không oan!
Kẻ vừa rớt đài không hề phẫn nộ mà chỉ cung tay nhìn Diệp Khinh Vũ với ý tứ sâu xa rồi tiêu sái lui sang một bên.
- Trận này Diệp Khinh Vũ thắng!
Nữ nhân áo trắng mặt vẫn lạnh lùng tuyên bố kết quả.
Nghe vậy Diệp Khinh Vũ chỉ chậm rãi xuống khỏi sàn đấu, nét mặt vẫn không thay đổi, chỉ là khi cảm nhận thấy ánh mắt của Lý Dật thì khẽ mỉm cười.
Cách đó không xa, Lý Dật đang nửa cười nửa không nhìn Diệp Khinh Vũ, rồi hắn nói:
- Diệp Khinh Vũ không đơn giản đâu. Tuy cô ta cũng là Đấu Giả Đình phong cường giả, nhưng với Công pháp và Đấu kỹ cô ta tu luyện thì muốn giải quyết tên kia đâu có cần nhiều thời gian như vậy? Sau này nếu gặp phải cô ta thì nhất định phải đề phòng mới được.
Thần Thần đứng bên cạnh suy nghĩ một lát rồi khẽ cười:
- Lý Dật, ta hỏi người, nếu người gặp Diệp Khinh Vũ thì người sẽ thắng hay thua?
Lý Dật cười cười:
- Nếu gặp cô ta thì đương nhiên ta sẽ không khách khí... Có điều, với cục diện trước mắt thì dù thế nào ta cũng không gặp phải cô ta.
- Là sao?
- Cái này... hề hề...
Lý Dật cười cười, gãi mũi nói:
- Nếu người của Tứ Đại Gia Tộc mà mất mặt trong thử thách thứ ba này thì sau này...
Thần Thần nhíu mày định hỏi thêm nhưng Lý Dật đã xua tay:
- Thôi được rồi, xem ra sắp đến lượt ngươi rồi đấy...
Trong lúc hai người đang thì thầm nhỏ to thì đã qua hai lượt nữa. Tiếp đó, một nam tử vụt lên đài, ánh mắt lạnh băng nhìn về hướng Lý Dật và Thần Thần.
- Hoàng Đông và Thần Thần! Mời lên sàn đấu!
Lời tuyên bố vừa dứt, không khí dường như dừng lại, vô số ánh mắt cổ quái hướng về Lý Dật và Thần Thần.
Nói ra thì trong lần Tế Thần Điển này, người của Tứ Đại Gia Tộc Đế Đô là đáng chú ý nhất. Nhưng vì đủ mọi biểu hiện của Lý Dật, tuy lúc này nhiều người có vài phần khinh bỉ nhưng không kẻ nào dám coi thường hắn.
Vì thế Thần Thần, người mà từ khi đến đây quan hệ với Lý Dật rất tốt, đương nhiên cũng nhận được sự chú ý đặc biệt.
- Lên đi!
Lý Dật cười nhẹ:
- Giờ rất nhiều kẻ coi ta và người cùng một bọn rồi! Ngươi mà thua là mất mặt ta lắm đó!
- Hứ, lần trước là một đám đánh một mình ta, lần này ấy mà... Ta sẽ cho người thấy thực lực thật sự của ta!
Thần Thần bật cười rồi tiến lên sàn đấu.
Khi ánh mắt hai bên chạm nhau, tên Hoàng Đông liếm liếm môi, giọng khàn khàn:
- Tiểu nha đầu... xem ra ngươi cũng xinh đẹp, ngoan ngoãn cút xuống đi, nếu không lão gia ta đáng tan nát gương mặt đẹp kia thì không đáng đâu!
Thần Thần cười nhẹ:
- Nếu ngươi có bản lĩnh đó thật thì ta không ngại đầu... Có điều, trong mắt ta ngươi chẳng qua cũng chỉ là đồ vô dụng mà thôi!
- Ồ? Giao du với tên Lý Dật một chút mà đã tưởng mình là thiên hạ vô địch rồi à? Nếu lão tử nhớ không nhầm thì hôm đó ở Lang Các ngươi suýt chút nữa thì bị Tề Phóng xử đẹp, cuối cùng không phải do tiểu tử kia cứu ngươi sao? Chỉ đáng tiếc, đây không phải Lang Các, tiểu tử Lý Dật hắn không giúp được đâu!
Hoàng Đông cười lạnh lùng, tay đung đưa cây trường thương.
Thần Thần khẽ lắc đầu nói:
- Nói xong những lời thừa thãi rồi thì bắt đầu được chưa?
- Hừ, tiểu nha đầu ngông cuồng không sợ gió thổi mất lưỡi sao?
Thấy mình bị coi thường mắt Hoàng Đông đầy sát khí cây trường thương đã xuất hiện tàn ảnh.
Thấy vậy Thần Thần chỉ khẽ vỗ lên chiếc Dung Giới, một thanh trường kiểm xuất hiện trong tay.
Thấy hai người đã chuẩn bị sẵn sàng nữ nhân áo trắng dường như mỉm cười, nhưng chỉ nói lạnh lùng:
- Nếu hai bên đã chuẩn bị xong vậy thì bắt đầu đi!
Hoàng Đông cười hung tợn, chân dậm mạnh xuống đất, thân hình lao về phía Thần Thần, đồng thời trường thường trong tay hắn vung lên, một đạo đấu khí chém xuông Thân Thân.
Sắc mặt Thần Thần không hề thay đổi, thanh kiếm cầm trong tay khẽ rung lên, rồi bỗng chém một phát.
Cùng với động tác đó, không khí đã tạo thành một con sóng cuộn về phía trước.
Ầm~~
Hai luồng sức mạnh chạm nhau, tạo nên một vụ nổ long trời, đấu khí bắn ra tứ phương.
- Hừ!
Hoàng Đông cười lạnh, thân hình đang lao lên bỗng lùi về sau, đến khi chạm mặt đất thì hắn lại xông tới, cây trường kiếm cũng được vung lên cùng lúc.
- Thiên Liệt Thương!
Xoẹt~~
Khi cây thương bắn ra thì đã có đấu khí màu vàng đất bao quanh, nó tạo ra vô số thương ảnh nhằm thăng hướng Thần Thân.
Tuy không biết tại sao Hoàng Đông mới ra tay đã ra sát chiều, nhưng nó cũng cho thấy, thực lực của Thần Thần quả thực có điểm khiến hắn phải chú ý.
Thần Thần có vẻ như khá bất ngờ, tay phải giơ ngang thanh kiếm trước ngực, làm như không biết đến đám thương anh đang lao tới kia.
Thế tấn công tàn bạo này khiến sắc mặt của nhiều khán giả phía dưới trở nên nghiêm trọng.
Những kẻ có mặt ở đây đều là thiên tài, đương nhiên biết chiến này của Hoàng Đông là muốn dồn đối thủ vào chỗ chết!
Thậm chí có người lại thoáng nở nụ cười cổ quái...
Nếu người mà Lý Dật người muốn bảo vệ lại bị đánh chết trước mặt người, không biết nét mặt của ngươi sẽ thú vị thế nào?
Lúc này chỉ có sắc mặt Lý Dật vẫn không có gì thay đổi, hắn vẫn nheo mắt quan sát Thần Thần, khóe mép khẽ nhếch lên cười cổ quái...
Trong vô số ánh mắt phức tạp, thương ảnh màu vàng đất tuyệt đẹp nhằm thẳng ngực Thần Thần đâm tới!
Nhưng đúng lúc tất cả đã cho rằng chiêu này đã đâm vào Thần Thần thì tay phải cô ta cử động!
Thanh trường kiếm đang giơ ngang được Thần Thần khua lên, tạo ra một đạo tàn ảnh bao lấy trường thương của Hoàng Đông...
Keng~~Keng~~Keng~~
Một chuỗi âm thanh vang lên, thanh trường kiếm đã phá giải được hết chiêu tấn công của Hoàng Đông đến khi trường kiểm ngừng lại thì cây trường thương nổ tan tành...
Nụ cười hung tợn của Hoàng Đông đã bị thay thế bởi sự kinh hoàng khủng hoảng không thể tin nổi. Thanh kiếm đang kê cổ hắn đã tuyên bố một chuyện một cách vô tình... Hắn đã thua...
Hơn nữa lại chỉ trong một chiêu...