***
Lý Dật thấy dường như toàn thân tê rần, rõ ràng là có vài đường đấu khí đã thâm nhập vào cơ thể phong tỏa kinh mạch của hắn. Có thể nói lúc này hắn đã hoàn toàn bị đối phương lật ngược tình thế. Chỉ trong chớp mắt mà tình thể đã đảo ngược hoàn toàn.
Có điều, tuy bị Cung Vô Song khống chế nhưng Lý Dật không hề thấy sợ hãi. Lúc này hắn lại càng cảm thấy sự yếu ớt của Cung Vô Song.
Cô ta bóp cổ Lý Dật nhưng dường như lực không được bao nhiêu, nếu không, Lý Dật chỉ là một Đấu Giả nhỏ nhoi, với thực lực Đấu Hoàng của mình cô ta thậm chí có thể một ngón tay đè chết hắn.
Xem xét mối quan hệ hiện nay giữa hai người thì nếu có thể giết chết mình lẽ nào cô ta lại bỏ qua cơ hội này?
Trong lúc suy nghĩ, từ sau lưng vang lên tiếng rên nhỏ, Lý Dật khẽ liếc nhìn cái bóng trên mặt đất, hắn có thể nhận ra rõ một điều rằng mọi động tác của Cung Vô Song rất miễn cưỡng.
Dù cô ta là Đấu Hoàng cường giả thì trong tình trạng đấu khí cạn kiệt, ngực bị thương kinh mạch bị phong tỏa, cô ta cũng chỉ có thể phát huy được chút xíu thực lực. Sau trận bộc phát vừa rồi giờ chắc cô ta đã hết sức rồi!
Ý nghĩ này khiến Lý Dật lên tinh thần hẳn. Hắn khẽ cười, rồi thở dài:
- Tiểu tỷ tỷ quả nhiên lợi hại... Trong tình trạng này mà vẫn lật ngược tình thế. Điều này đến ta cũng không ngờ tới, nhưng cũng thật đáng tiếc, tiệc tới miệng mà hụt, cũng không biết bao giờ mới lại được ăn tiếp...
Cung Vô Song không trả lời, rõ ràng là cô ta đang tìm cách đả thông kinh mạch bị đấu khí phong tỏa. Chỉ như vậy, dưới sự vận hành của đấu khí, cô ta mới có thể hồi phục được, cũng mới có cái để có thể đối kháng tiếp với Lý Dật. Vì thế lúc này cô ta không có thời gian, cũng không có tâm trạng để ý đến sự trêu ghẹo của Lý Dật.
Nhưng cũng chính vì thế mà Lý Dật càng nhận ra rõ hơn sự bất lực của Cung Vô Song. Hắn cười, tiếp tục nói:
- Đấu Hoàng cường giả trẻ thế này, có lẽ nếu tuyên truyền ra ngoài thì tiền tỷ tỷ người sẽ nổi tiếng lắm... Nhưng ta lại hơi nghi ngờ, rốt cuộc thì thế lực nào có thể bồi dưỡng ra một nhân vật như ngươi? Tứ đại gia tộc ở Đế Đô? Hai là Bắc Đấu Tông? Hoặc là... Đấu Thần Điện?!
Phía sau vẫn không có chút phản ứng nào, nhưng Lý Dật không quan tâm, hắn nói tiếp:
- Có điều, nếu bị người khác biết Đấu Hoàng cường giả trẻ tuổi này lại rơi vào tay một Đấu Giả, suýt chút nữa thì thất thân, không biết sẽ có bao nhiêu người cười đến rụng răng nhi?!
Qua một lúc im lặng. Cung Vô Song từ sau lưng bỗng cười nhẹ:
- Tiểu đệ đệ, ngươi không cần phải tìm cách chọc giận ta... Ngươi không sợ tỷ tỷ ta thuận tay giết ngươi sao?
- Nếu ngươi muốn giết, lẽ nào ta có thể ngăn cản sao...
Lý Dật cười ha ha, nhưng trong đầu thì đánh giá thấp thương thế của Cung Vô Song. Hắn không tin nếu có thể giết hắn thì Cung Vô Song lại không ra tay!
- Xem ra, thương thế của tiền tỷ tỷ ngươi không nhẹ đâu...
- Dù thế thật thì ngươi cũng không làm được gì ta nhỉ...
Cung Vô Song lạnh lùng nói.
Lý Dật khẽ gật đầu, cau mày nói:
- Ta chỉ là không hiểu, tại sao trong tình trạng này mà người còn có thể lật ngược tình thế? Ta đã xác định rõ ràng là người đã ngất rồi, nhưng người lại đột nhiên bộc phát thế này đúng là dọa người ta!
Cung Vô Song cười nhẹ:
- Nói ra thì cũng chẳng có gì ghê gớm... Chỉ là vận khí của ta quá tốt lại đột phá vào lúc ấy... Tỷ tỷ ta đã ở trên trạng thái đỉnh phong của Đấu Vương bao nhiêu năm nay không có cơ duyên đột phá. Lần này cũng coi như nhờ ngươi mà đột phá được Đấu Hoàng. Vì thế tiểu đệ đệ ngươi yên tâm, đại tỷ tỷ hồi phục sẽ "báo đáp" người tử tế. Còn bây giờ cứ coi như bị ngươi lợi dụng đi!
Tuy Cung Vô Song nói hai chữ "báo đáp" rất bình thường nhưng không hề thiếu sát khí, còn chữ lợi dụng vừa nói ra đã khiến Lý Dật cảm nhận rõ ràng được sự mềm mại của cơ thể đằng sau mình.
Chỉ có điều hắn không có tâm tư để thưởng thức cái khoái cảm ấy mà thôi.
Khẽ cười méo xẹo,Lý Dật lắc đầu nói:
- Xem ra ta đã tự mua dây buộc mình rồi! Nếu ngay từ đầu giết người ngay thì giờ đâu có nhiều rắc rối thế này...
- Ta cũng vậy thôi... nếu hôm đó ta không mặc kệ cho người thi triển Đấu kỹ mà giết người ngay thì giờ cũng đâu có rơi vào chỗ này?
Lý Dật thở dài:
- Tỷ tỷ chế giễu ta rồi. Chiêu đó của ta nếu không có ngươi cho ta cơ hội thì ta đầu thi triển nồi? Xem ra bản lĩnh bảo mệnh của ta cũng không được cao lắm!
Trong sơn động tối tăm, hai người bắt đầu nói chuyện như những người bằng hữu. Dưới màu xanh nhàn nhạt của đôi cánh Băng Diệm, tư thế của hai người lại càng thân mật mà lãng mạn. Chỉ có điều hai người đều rõ lúc này chẳng qua là đang tạm nghỉ ngơi sau những vận động mạnh mà thôi. Cả hai bên đều không chắc chắn sẽ dồn được đối phương đến chỗ chết, trước khi phân rõ thắng bại thì vẫn chưa biết được ai sẽ đảo ngược được ván cờ.
Sinh tử còn chưa chắc, làm sao mà nói đến thắng thua?!
Đồng thời cả hai người đều đang tìm cơ hội trong bóng tối. Cung Vô Song kéo dài thời gian để hồi phục đấu khí Lý Dật nỗ lực vận khí muốn lật ngược tình thế, dù rằng nó không hề dễ dàng
- Nói ra thì chiêu đó của ngươi cũng sắc xảo lắm, chi bằng ngươi lấy Đấu kỹ Bạch Hổ đó trao đổi với Bí pháp cải trang của ta, ngươi thấy sao?
- Có gì không được chứ... tỷ tỷ cho ta biết bí mật của Bí pháp cải trang trước đi. Sau đó ta nhất định sẽ giao khẩu quyết của Đấu kỹ Bạch Hổ.
- Tại sao không phải đệ đệ ngươi đưa nó trước nhỉ?
- Thật sự là không có cách nào khác, đệ đệ ta trí nhớ tồi, không xem Quyển trục thì sợ sẽ quên chỗ quan trọng tỷ tỷ vẫn nên nói trước đi...
- Ha ha, trí nhớ của tỷ tỷ cũng bình thường sao nhớ nhiều thế được?
- Hay là tỷ tỷ thả ta ra, chúng ta sẽ làm một cuộc trao đổi mà hai bên đều hài lòng, tỷ tỷ thấy thế nào?
- Cái này... dường như không được lắm!
Cung Vô Song cười nhẹ, dường như không chút quan tâm đến ý chế giễu trong lời nói của Lý Dật.
Hai người nhanh chóng nói những lời vô nghĩa như thế, nhưng trong lòng thì đều rõ, sự hòa thuận cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi!
- Cung tỷ tỷ.
Lý Dật thay đổi xưng hô, cứ như hai người rất thân thiết vậy:
- Thật ra hai chúng ta đánh nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Chẳng qua hai chúng ta đều vì Đấu Thần Tàn Ngọc trong tay đệ? Có điều thứ đó mà bảo ta đưa thẳng cho tỷ thì ta chắc chắn không cam lòng. Có điều ta cũng có cách khiến cả hai đều hài lòng, không biết tỷ tỷ có chấp nhận không?
Cung Vô Song khẽ "Ồ"! lên một tiếng tỏ vẻ khá quan tâm đến đề nghị của Lý Dật.
Lý Dật không đợi Cung Vô Song hỏi nói luôn:
- Giá trị của Đấu Thần Tàn Ngọc hai ta đều biết, nhưng đồng thời chúng ta càng biết rõ là rất có thể nó là đồ bỏ đi. Không phải là một bi kich khi chúng ta sống chết đánh nhau vì một thứ như thế sao? Vì thế chi bằng chúng ta cùng khởi động Đấu Thần Tàn Ngọc. Nếu bên trong không có gì cả thì chúng ta ai đi đường nấy. Nếu bên trong có đồ tốt thì chúng ta chia đôi tỷ thấy thế nào?
- Ngươi hai phần ta tám phần!
- Ta bốn tỷ sáu!
- Ngươi ba ta bảy!
- Đồng ý!
Lý Dật nói với ngữ khí có vẻ vui mừng:
- Vậy chị bằng tỷ tỷ thả ta ra để ta lấy đồ...
Cung Vô Song ngắt lời:
- Nó ở đâu, ta lấy cho!
Lý Dật cười nhạt, chỉ là từ góc độ của Cung Vô Song thì cô ta không nhìn thấy:
- Nó ở...
Nói đến đây hắn đột nhiên ho lên dữ dội như bị thứ gì mắc ngang cổ, Cung Vô Song hơi thả lỏng tay nhưng đồng thời một ý nghĩ vụt qua trong đầu:
- Thôi chết!
Nhưng đáng tiếc thế gian này không có thuốc hối hận!
Vào thời khắc Cung Vô Song thả lỏng tay, vai Lý Dật đột nhiên rung mạnh, cả người trượt xuống dưới.
Tuy Cung Vô Song muốn tóm hắn lại những sai một ly đi một dặm, chỉ chậm một chút đã để tuột mất thời cơ tốt nhất giết Lý Dật.
Cung Vô Song kinh ngạc, cô ta thật sự không hiểu, tại sao toàn thân Lý Dật đã bị phong tỏa đầu khí mà vẫn còn được tốc độ như vậy?!
Chỉ kinh ngạc trong chốc lát mà Lý Dật đã quay nhanh người lại, một quyền lao thẳng xuống ngực Cung Vô Song.
Tuy không mang chút đấu khí nào nhưng đòn này lại vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa nhìn bộ dạng của Lý Dật như chắc chắn sẽ nuốt gọn Cung Vô Song, xương sườn cô ta đã gãy, chắc không thể chịu nổi đòn tấn công này.
- Vô sỉ!
Cung Vô Song hét nhỏ, nhưng không vội vã, cô ta biết nếu chỉ dựa vào sức lực thì không kẻ nào có thể phá vỡ lớp phòng hộ của mình, dù rằng lúc này thực lực cô ta chưa được một phần lúc bình thường.
Tay phải khẽ động, đôi cánh Băng Diệm bỗng rung lên, một sức mạnh êm dịu đưa Cung Vô Song lùi về phía sau, đồng thời tay cô ta gập lại kẹp chặt cổ Lý Dật.
Lý Dật đánh hụt, lại rơi vào sự khống chế của Cung Vô Song. Chỉ có điều lần này hai người lại mặt đối mặt, tư thế gần gũi đến cực điểm.
Cung Vô Song nhìn Lý Dật cười thật tươi:
- Xem ra tiểu đệ đệ không ngoan rồi! Chi bằng đề tỷ tỷ tiễn đệ lên đường nhé!
Đầu Lý Dật vùi sâu vào ngực Cung Vô Song đến gần như tắc thở. Hắn giãy giụa ngâng đầu lên cười kỳ quái:
- Ngực Cung tỷ tỷ quả nhiên lớn thật! Khiến đệ đệ ta bỗng không nỡ hạ thủ... Chỉ có điều cái mạng này quan trọng hơn, vì thế tỷ tỷ... xin lỗi!
Nhìn vẻ mặt quái dị của Lý Dật, Cung Vô Song rùng mình, muốn bẻ gãy cổ Lý Dật nhưng đúng lúc đó bụng đau dữ dội một luồng đấu khí sắc bén đã đi xuyên vào cơ thể...
Cả người mềm nhũn, đôi cánh đấu khí tối lại gần như biến mất. Sức lực ở tay Cung Vô Song một lần nữa mất đi, cô ta ngã ra đất ngẩng đầu nhìn Lý Dật với ánh mắt không thể tin được.
Lý Dật đang cười đứng đó, trên đầu ngón tay phải là một lớp đấu khí đỏ nhạt.
Ánh mắt chạm nhau, Cung Vô Song bất giác rùng mình:
- Ta đã phong tỏa kinh mạch của ngươi, tại sao đấu khí của ngươi...
- À, đấu khí của ta gần như bị phong tỏa rồi..
Lý Dật cười:
- Chỉ có điều dường như ta có hai loại đấu khí, ngươi phong tỏa một cái thì ta vẫn còn cái kia để dùng.
Lý Dật cười, hắn bùng ngón tay một cái, đấu khí màu đỏ đó dễ dàng chui vào người Cung Vô Song.
Cung Vô Song rên rỉ, và "ting"!? đôi cánh Băng Diệm biến thành hư vô. Lần này thậm chí không còn sức đề ngồi nữa, cô ta ngã ra đất, ánh mắt vẫn nhìn Lý Dật, nhưng không thể nói được gì.
Luồng đấu khí vừa rồi không dày đặc nhưng lại có khí tức vô cùng ác liệt, nó không ngừng di chuyển trong người Cung Vô Song. Cô ta có thể cảm nhận rõ ràng kinh mạch của mình bị nó làm tổn hại đến không lời nào tả hết.
Sự tổn hại này còn nghiêm trọng hơn những tổn hại ở thể xác, chỉ sợ sau này, nhẹ thì tồn hại thực lực, nặng thì chết tại trận.
Đại lục Đấu Thần tuy rộng nhưng cũng chỉ có vài loại đấu khí có thể làm được điều này, mà Công pháp gần với loại đấu khí này thì...
Cung Vô Song nói qua kẽ răng:
- Thiên Ma... Cửu Biến...