***
Theo lời Xà Tôn Giả, Lý Dật nhìn về hướng đông.
Quả nhiên có một đoàn xe rất dài đang chậm rãi tiến về phía này. Phía đầu đoàn xe là bảy tám Dong binh mặc áo giáp da, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn ra bốn phía. Giữa những Dong binh đó là một lão đầu từ già nua, cũng đang nhìn cái gì đó một cách kỹ lưỡng.
Gần trăm Dong binh bảo vệ đoàn xe ở giữa, di chuyển rất ổn, nhưng lại quá chậm chạp.
- Có lẽ là thương đội nào đó mời một Dong binh đoàn.
Lý Dật khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn thấy cảnh như vậy, thấy khá mới mẻ. Chỉ là không biết điểm đến của những người này là ở đâu. Nếu là Vân Thủy Thành thì có thể tìm cách đi cùng với họ. Dù gì thì Lý Dật cũng chẳng biết gì về tình hình xung quanh đây, tuy Cung Vô Song khá hiều về Sơn mạch Nạp Gia nhưng với Vân Thủy Thành thì không biết được là bao.
- Ra hỏi đường họ vậy.
Lý Dật gãi mũi, lầm bầm.
Nhưng cùng lúc khi Lý Dật chú ý tới thương đội, các Dong binh trong đội cũng chú ý đến phía này. Sau khi bàn bạc nhanh chóng người dẫn đầu già nua đem theo bốn Dong binh mặt đầy cảnh giác chậm rãi tiến lại.
- Xin chào các hạ, tại hạ là người dẫn đầu Thương đội Hàn Gia, Hàn Đang... Không biết phải xưng hô với các hạ thế nào?
Khi còn cách Lý Dật năm sáu mét, ông già đó nheo mắt cười, cung tay nói.
Lý Dật khẽ hít một hơi, mắt nhìn ông già. Tuy khí tức người này thu hẹp, nhưng nhìn từ khí thế có thể thấy chắc là Đấu Sư cường giả... Mà bốn Dong binh kia cũng khoảng Tam Tinh, Tử Tinh Đấu Giả, thực lực cũng khá.
Có điều, trận này mà so với cái gặp trong Sơn mạch Nạp Gia thì quả thật...
Còn về cái gọi là Thương đội Hàn Gia, cũng không biết ở đâu lòi ra nữa...
Nghĩ đến đây Lý Dật bất giác lắc đầu, chậm rãi đứng dậy nói:
- Thì ra là Thương đội Hàn Gia, còn cả lão gia tử Hàn Đang ngưỡng mộ đã lâu...
Hàn Đang dường như cũng rất tinh ý, thấy biểu hiện của Lý Dật, lão khẽ cười:
- Vị tiểu bằng hữu nói đùa rồi, ở Vân Thủy Thành, Thương đội Hàn Gia bọn ta chỉ là một tiểu thương đoàn... Đâu có chỗ nào đáng để ngưỡng mộ?! Ta thấy tiểu bằng hữu ngươi hình như không phải người gần đây..
Lý Dật cười nhẹ:
- Lão gia tử quả nhiên có nhãn lực. Bọn ta đúng là không ở gần Vân Thủy Thành, mà đến từ phía tây. Nghe nói, gần đây Vân Thủy Thành có một vụ gì đó lớn lắm, vì thế không kìm được mà đưa cả gia tỷ đến xem... đây là gia tỷ...
Vừa nói, Lý Dật vừa chi về Cung Vô Song đang ngồi dưới đất, Cung Vô Song cũng phối hợp, nở nụ cười yếu ớt.
Ánh mắt Hàn Đang và cả bốn Dong binh kia đều bỗng ánh lên, đặc biệt là bốn Dong binh, do đều là là thanh niên trẻ nên mắt càng không dời đi được.
Có điều, với dung nhan tuyệt sắc của Cung Vô Song thì những Dong binh không biết nhiều sự đời này chết sững cũng là chuyện bình thường.
Thấy vậy Lý Dật giật mình, hắn biết rõ trong hoàn cảnh này, nữ nhân quá xinh đẹp chăng phải chuyện gì tốt lành, nhưng đồng thời nó cũng là một loại "đá thử vàng tốt nhất"...
Chỉ là không biết Thương đội Hàn Gia này, hờ hờ...
Hàn Đang là người bừng tỉnh đầu tiên, hắn nhìn Lý Dật rồi ho hắng:
- Hai vị đây đã muốn vào Vân Thủy Thành... sao lại dừng ở đây? Nơi này cách Vân Thủy Thành không xa nhưng vẫn còn hơn một ngày đường nữa... Xung quanh nơi này cũng chẳng có thị trấn gì, nếu không vào thành hoặc không ở nơi có người, gặp phải Ma thú tập kích thì...
Lý Dật khẽ thở dài:
- Đa tạ lão gia tử quan tâm! Nhưng hai tỷ đệ bọn ta quả thực không biết gì về đường đi ở đây, tối qua gia tỷ bị trúng phong hàn, e là không thể lên đường sớm được...
- Cái này...
Hàn Đang nhìn Lý Dật lưỡng lự, dù gì lão cũng rất tinh ý, tuy Lý Dật không nói thẳng ra nhưng lão cũng đoán được ý tứ trong đó.
Nét mặt của Hàn Đang khiến Lý Dật bất giác bật cười, một lúc sau mới nói:
- Nếu lão gia tử không phiền... không biết có thể cho hai tỷ đệ ta cùng đi không? Chỉ cần vào được Vạn Thủy Thành là ta vô cùng cảm ơn!
Hàn Đang hơi khựng lại, nhìn bốn Dong binh bên cạnh một cách khó xử:
- Không giấu gì huynh đệ, nếu chỉ có Thương đội Hàn Gia chúng thì có thêm hai tỷ đệ ngươi cũng chẳng sao... Chỉ có điều lần này bọn ta mời Dong binh đoàn Thiết Dực, nếu chưa được họ đồng ý thìa là...
Lý Dật cố ý lộ ra vẻ mặt chán chường:
- Nếu đã vậy... lão gia tử có thể bán cho hai con ngựa để bọn ta còn đi cho kịp... nếu không...
Nói đến đây, Lý Dật lén nháy mắt một cái, Cung Vô Song lập tức ho sù sụ, tỏ ra mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn xinh đẹp cực điểm.
Hàn Đang chưa kịp nói gì thì bốn gã Dong binh kia đã nhìn nhau, một người có vẻ là người đứng đầu họ hăng:
- Hàn lão tiên sinh... vị tiểu thư đây, còn cả tiều huynh đệ, dù thế nào cũng không hề có vẻ gì nguy hiểm. Ta nghĩ... Đoàn trưởng của bọn ta cũng không từ chối cho họ gia nhập đội ngũ. Hơn nữa, vị tiểu thư đây, còn cả tiều huynh đệ, nếu bị bỏ lại đây thì sợ là không qua được đêm nay...
Sắc mặt Hàn Đang khẽ biến, rồi nói:
- Thôi được, tiều huynh đệ, người và tỷ tỷ cùng bọn ta lên đường... Dù Thiết Đoàn trường có nói gì thì lão phu cũng chịu trách nhiệm!
Lý Dật vội cười:
- Vậy, cảm tạ lão gia tử...
Vừa nói Lý Dật vừa liếc nhìn nét mắt háo sắc của mấy Dong binh mà thầm cười trong bụng.
Hàn Đang này xem ra cũng là người tốt, nhưng còn lòng dạ của mấy gã Dong binh kia thì rất khó nói...
Dù sao khi bảo vệ thương đoàn, Dong binh đoàn thường không được tùy tiện cho người lạ gia nhập đội ngũ, đây là quy tắc thép của giới Dong binh. Nhưng họ lại cho Lý Dật và Cung Vô Song vào đội một cách dễ dàng rốt cuộc là vì lý do gì thì nhìn qua là biết.
Chỉ có điều, đối với Lý Dật và Cung Vô Song lúc này, thực lực chưa hồi phục, có thể trà trộn vào đội ngũ cũng đã giảm được nhiều nguy cơ bị phát hiện...
Điều này với họ mà nói thì đúng là quá tốt.
Còn việc khi gia nhập đội Dong binh sẽ gặp phải nguy hiểm gì thì không cần phải quá để tâm.
- Được rồi.
Hàn Đang gật đầu:
- Vậy các ngươi đi theo bọn ta...
Được Hàn Đang chỉ đường, Lý Dật đỡ Cung Vô Song lúc này xem ra vô cùng tiều tụy, yếu ớt đi vào trong đội xe.
Vốn dĩ, do có người lạ xuất hiện nên đội xe đã dừng lại, lúc này thấy Hàn Đang đem theo hai người lạ đến, sắc mặt ai cũng đầy vẻ cổ quái. Nhưng đa số người khi nhìn thấy Cung Vô Song thì bất giác lộ vẻ mặt như muốn nói thì ra là vậy, nhưng không có ai tiến lại hỏi han gì mà chỉ rì rầm với nhau...
Với thực lực của Lý Dật và Cung Vô Song đương nhiên là nghe rõ được những lời bàn tán xì xầm đó. Chỉ là hai người coi như không nghe thấy gì hết, dưới sự chỉ dẫn của Hàn Đang lên một cỗ xe ngựa cũ kỹ.
- Hà hà, tiều bằng hữu... cỗ xe ngựa này vốn là nơi nghỉ của lão phu vào ban đêm. Nhưng lệnh tỷ bị phong hàn, cứ để cô ấy ở trong xe, đừng ra ngoài... Những thứ cần thiết lão phu sẽ cho người chuẩn bị.
Hàn Đang cười nhẹ.
Sau khi đỡ Cung Vô Song ngồi xuống Lý Dật hơi cung tay:
- Thật đa tạ lão gia tử quá. Tại hạ cũng không biết phải báo đáp lão gia tử thế nào cho phải, nếu không chê...
- Được rồi, được rồi, đâu cần nói khách khívậy!
Hàn Đang khẽ xua tay:
- Ta vẫn chưa hỏi quý tính đại danh của tiểu huynh đệ...
Lý Dật chần chừ một lúc mới nói:
- Tại hạ Đỗ Phi, còn gia tỷ Đỗ Tuyết...
- Ha ha, thì ra là Đỗ Phi tiều bằng hữu... Nhìn Đỗ Phi tiểu bằng hữu cũng tu luyện đấu khí phải không?
Hàn Đang khẽ cười.
Lý Dật biết, ở nơi này mà nói mình không biết đấu khí thì đúng là nói láo. Hắn khẽ gật đầu:
- Miễn cưỡng thì cũng có thể coi là một Đấu Giả.
- Trẻ như vậy đã là Đấu Gia rồi, tiểu bằng hữu đúng là lợi hại!
Hàn Đang hơi kinh ngạc.
Lý Dật cười nhẹ:
- Chỉ là Nhất Tinh Đấu Giả mà thôi, có gì lợi hại đâu...
Nhìn vẻ mặt Lý Dật, Hàn Đang khẽ gục gặc, lưỡng lự một lúc mới nói:
- Đỗ Phi tiểu bằng hữu... lão phu có câu này không biết có nên nói hay không
- Lão gia tử cứ nói.
Hàn Đang khẽ thở ra một hơi, nhìn Cung Vô Song rồi mới hạ giọng nói:
- Lệnh tỷ tỷ tuyệt sắc giai nhân, là mỹ nhân hiếm gặp... Điều này vốn cũng chẳng có gì. Nhưng gần đây, vì lão tổ tông Nạp Lan Gia đại thọ nên các thế lực bốn phương đến chúc mừng... Trong số những người này đa số đều là loại xem nắm đấm to hơn đạo lý... Lệnh tỷ mà bị chúng nhìn thấy thì e sẽ gặp nhiều rắc rối. Vì thế, tốt nhất là các ngươi nghĩ cách che giấu.
Lý Dật hơi khựng lại, cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Hàn Đang nhắc nhở chuyện này, rõ ràng là có ý tốt... Lý Dật vốn dĩ cũng không có cảm giác gì mấy, nhưng Hàn Đang nói ra câu này lại khiến hắn có vài phần áy náy. Dù gì về mặt nào đó, hắn và Cung Vô Song không hề cần đến sự bảo vệ của thương đội. Lúc này họ trốn chẳng qua cũng là muốn trốn bọn Hải Kim...
Khẽ gật đầu, Lý Dật nói nhỏ:
- Lão gia tử yên tâm, ta sẽ xử lý ngay, sẽ không gây phiền phức cho lão gia tử đầu...
Hàn Đang gục gặc:
- Tiểu bằng hữu hiểu được điều đó là tốt rồi... Còn điều này nữa, dù có vào Vân Thủy Thành rồi các ngươi cũng đừng mất cảnh giác. Tuy người thường không dám làm loạn ở Vân Thủy Thành nhưng Nạp Lan Thiếu gia của Nạp Lan Gia thì...
Nói đến đây, Hàn Đang lại lắc đầu:
- Nói chung các ngươi nhớ lời ta dặn là được rồi... Thôi, ta còn phải sắp xếp việc trong thương đội, nếu cần gì các ngươi cứ gọi sẽ có người tới.
Lý Dật lại cảm tạ một lượt nữa, nhưng dường như Hàn Đang có nhiều tâm sự, chỉ khẽ gật đầu rồi ra ngoài.
Khi Hàn Đang đi khỏi, Lý Dật nhắm mắt lại, xác định xung quanh không có ai nghe lỏm mới nói:
- Sao? Có cảm giác gì?
Cung Vô Song nhíu mày:
- Đội ngũ này khoảng một trăm năm mươi người, đa số là Đấu Giả, có vài Đấu Sư... Lợi hại nhất cũng chỉ là Thất Tinh Đấu Sư, không có nguy hiểm gì với chúng ta... chỉ có điều...
- Làm sao?
- Có điều ta thấy chúng không có ý xấu với chúng ta, từ khi vào đây, ta không hề cảm thấy sát khí...
Cung Vô Song bình thản.
Lý Dật khẽ gật đầu:
- Nếu thế thì tốt rồi. Dù sao giờ chúng ta cũng không tìm được nơi nào tu luyện. Theo họ đến Vân Thủy Thành cũng coi như là cơ hội... Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian phục hồi thực lực, những chuyện khác thì đợi khi hồi phục rồi tính!
Hai người nhanh chóng ngồi khoanh chân tu luyện. Ở nơi như thế này, dù thế nào thì có thực lực vẫn là an toàn nhất...