Ăn no uống say, Lý Dật lúc này chỉ muốn ngủ một giấc. Xà Tôn Giả từ hôm ra tay giúp hắn đối phó với Ma Thiên Tôn có lẽ cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày mới khôi phục lại được, do vậy Lý Dật cũng không làm phiền hắn, tuôn một cỗ Thiên Ma Đấu Khí vào trong dung giới rồi vận hành mấy vòng đấu khí của mình, thấy thân thể không có gì bất thường, liền tắm rửa đi nghỉ.
Không biết gã Phì Phì đó lai lịch thế nào, gian phòng Đông Phong Khách Sạn chuẩn bị cho hắn vô cùng rộng rãi, giường gỗ hương vô cùng thoải mái, vừa nằm xuống là thấy hương thơm dịu nhẹ vô cùng dễ chịu.
Hôm sau tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, thị nữ của khách sạn vội vàng mang một bộ trang phục mới tới, Lý Dật cũng không khách sáo nhận lấy luôn.
Ăn xong bữa sáng, hai người lại lên đường. Trên đường đi Phí Phí rất vô liêm sỉ kể lại tường tận chuyện đêm qua, thậm chí ngay cả chi tiết cũng kể rất sinh động, nhưng Lý Dật cũng cứ mặc kệ, chỉ coi như bên cạnh có thêm một con ruồi khó chịu.
Bất tri bất giác, hai người đã rời khỏi Thiên Phong Đế Quốc, tiến vào lãnh thổ của Đại Hạ Đế Quốc. Diện tích của Đại Hạ Đế Quốc ít nhất cũng rộng gấp đôi Thiên Phong Đế Quốc, là một quốc gia tương đối mạnh ở phía tây bắc của Đấu Thần Đại Lục. Dãy núi Tạp Khắc Tư nổi tiếng nhất của Đại Hạ Đế Quốc là một trong bảy địa điểm ma thú tập trung đông nhất của Đấu Thần Đại Lục. Dãy núi Tạp Khắc Tư tổng thể hình tròn, dài mấy ngàn dặm, là nơi tập trung lý tưởng của ma thú và lính đánh thuê, mạo hiểm gia. Ở trong dãy núi này, mỗi giờ mỗi khắc đều có những cuộc chiến sinh tử giữa cường giả và ma thú, nhưng câu chuyện chuyện truyền kỳ về một đêm đổi đời cũng từ đây mà lan ra. Đương nhiên, dãy núi Tạp Khắc Tư cũng là nấm mồ của không ít cường giả, vô số cường giả vì giấc mộng phát tài mà đã phải bỏ mạng ở trong dãy núi này.
Nhưng, cho dù bao nhiêu cường giả đã bỏ mạng nơi đây, nhân loại cho tới nay vẫn chưa thể chinh phục hoàn toàn dãy núi Tạp Khắc Tư, cho dù là những đoàn mạo hiểm hay lính đánh thuê cỡ lớn thì cũng chỉ dám hoạt động trong phạm vi mấy trăm dặm quanh dãy núi Tạp Khắc Tư, còn nếu vào sâu hơn, nghe nói vẫn chưa từng có đoàn cường giả nào có thể thoát ra được.
- Sắp tới đích đến đầu tiên của chúng ta rồi.
Chỉ về một thị trấn nhỏ phía trước, Phì Phì nói với Lý Dật.
Thị trấn đó nằm rải rác trong thung lũng, diện tích cũng không nhỏ, nhưng nhà cửa thưa thớt, vừa nhìn đã biết không phải là thành phố. Vừa đáp xuống, Lý Dật lập tức liền hiểu ra, thị trấn này có lẽ nhờ cánh rừng ma thú nào đó mà xuất hiện. Người ở trong thị trấn chỉ có cường giả và thương nhân, ở trong thị trấn chỗ nào cũng có thể gặp cường giả bày sạp hàng bày bán ma hạch hoặc nguyên liệu mình săn được.
Lúc này đã vào thu, chính là thời điểm thích hợp nhất để săn ma thú, do đó thị trấn nhỏ cũng trở nên vô cùng náo nhiệt. Tiếng cò kè mặc cả, tiếng chiêu mộ lính đánh thuê, tiếng tập hợp đội ngũ, tiếng mua bán những thứ nguyên liệu đặc biệt đan xen vào nhau, đương nhiên còn có không ít tiếng tranh cãi, thậm chí thỉnh thoảng còn có cả tiếng đấu đá phát ra. Tóm lại là một thị trấn lộn xộn ầm ĩ, một thị trấn không có bất cứ trật tự gì, một thị trấn hàng ngày vẫn viết nên những câu chuyện truyền kỳ lẫn bi thương.
Lý Dật cảm thấy buồn bực, gã Phì Phì này sao lại mang hắn tới nơi này.
Ngoài lý do đặc biệt nào đó thì ngay cả một Đấu Hoàng cường giả cũng không có hứng thú với việc săn bắt ma thú, bởi thân phận của Đấu Hoàng cường giả bản thân đã là tài sản cực lớn, cần nguyên liệu gì cơ bản đều có thể kiếm được ở chợ mua bán hoặc chợ đấu giá. Một Đấu Thánh cường giả đam me tửu sắc như Phì Phì đương nhiên cũng không thể nào là ẩn thế cao nhân để đến nỗi không có thế lực lớn nào cung dưỡng, phải đích thân đi săn tìm ma hạch.
- Phì Phì, lẽ nào ngươi muốn ta giúp ngươi săn ma thú cao cấp?
- Cũng phải, mà cũng không phải!
Phì Phì dáng vẻ bí ẩn, tiếp tục nói:
- Đã tới dãy núi Tạp Khắc Tư thì đương nhiên phải kiếm ít ma hạch mang về. Nhưng việc này ngươi đồng ý làm cũng được, không đồng ý cũng không sao, không phải là việc ta muốn nhờ ngươi làm.
- Tên Phì Phì đáng ghét, sau này không được nói những câu mơ hồ như vậy nữa.
- Ta đâu có nói năng mơ hồ gì, vốn dĩ như vậy mà.
Vừa đi vừa cãi cọ, rất nhanh hai người đã tới trước một khách sạn trong thị trấn. Tên khách sạn này gọi thẳng là Khách Sạn Phát Tài, tuy có hơi thô kệch nhưng lại rất phù hợp với đặc điểm của thị trấn này. Những cường giả, thương nhân tới đây, tất cả cũng đều vì mục đích đó.
- Thày giáo về rồi! Thày giáo về rồi!
Tiếng reo hò vang lên, sau đó một đám người từ trong khách sạn xông ra, vây quanh Phì Phì và Lý Dật. Đám ngươi này có hơn chục ngươi, ăn mặc sang trọng cử chỉ lỗ mãng, vừa nhìn đã biết là một đám công tử chỉ quen ăn chơi. Nhưng nhìn dáng vẻ cao ngạo của bọn chúng thì có lẽ cũng không phải hạng công tử chơi bời tầm thường mà là con cháu của các thế lực lớn.
- Lão háo sắc, vị này là ai? Giới thiệu với chúng ta đi.
Một gã dáng vẻ như thủ lĩnh trong đó hỏi.
Lão háo sắc Phì Phì không những không tức giận, mà lại còn có vẻ tự hào, cười hì hì nói:
- Đây là tiểu sư đệ của các ngươi, tên là Lý Dật.
- Tiểu sư đệ?
Gã đó bĩu môi nhìn Lý Dật, trang phục Đông Phong Khách Sạn tặng hắn tuy cũng không tồi, nhưng chưa đến mức sang trọng, nên ánh mắt của gã đó cũng vẻ coi thường:
- Lý Dật, phụ thân ngươi làm gì?
Ánh mắt đó khiến Lý Dật rất không thoải mái, cũng không thèm để ý tới hắn, quay sang nói với Phì Phì:
- Những gã này là đám phế tài ở đâu thế?
- Ngươi nói chúng ta là gì?
Gã kia mặt tím lại, tên gọi phế tài quả thực quá thích hợp với bọn chúng, nên bọn chúng không muốn bị người khác gọi như vậy.
- Phế tài! Không hiểu tiếng người sao?
- Ngươi!
- Được rồi, được rồi!
Phì Phì lên tiếng can ngăn:
- Đỗ Lạp, Lý Dật gọi ngươi là phế tài cũng không hề sỉ nhục ngươi. Sau này là sư huynh đệ một nhà, ngày tháng cùng uống rượu cùng tán gái còn dài lắm, bắt tay làm bạn nào.
- Muốn làm bạn với Đỗ Lạp ta ít nhất cũng phải là con cháu của vương công đại thần, Lý Dật, ngươi có tư cách đó không?
- Thật là trùng hợp, Lý Dật ta kết bạn cũng có một nguyên tắc, ít nhất cũng phải là quốc chủ một nước hoặc bản thân vương công đại thần, Đỗ Lạp, ngươi có tư cách không?
- Hiện tại tuy chưa phải, nhưng chỉ cần lão già nhà ta chết đi, ta sẽ là quốc chủ của Phi Long Đế Quốc.
Quả nhiên lai lịch không tầm thường, thì ra là người thừa kế ngôi vị quốc chủ. Phi Long Đế Quốc Lý Dật cũng đã từng nghe nói tới, bốn nước Phi Long, Đằng Phượng, Hổ Dược, Thiên Tượng ở phía nam của Đấu Thần Đại Lục tuy thực lực bình thường, nhưng mấy ngàn năm này bốn nước quan hệ khăng khít, có thể coi như một tổng thể, bốn nước hợp lại, thực lực không hề tầm thường, cơ hồ có thể đủ sức đương đầu với cường quốc lớn nhất của Đấu Thần Đại Lục, Đại Thần Vương Triều. Trong số bốn nước, thực lực của Phi Long Đế Quốc mạnh hơn một chút, nên cũng có thể coi như có vị trí chủ đạo, nếu Đỗ Lạp nói thật, sau này sẽ kế tục ngôi vị quốc chủ, vậy cũng có thể coi là nhân vật hô phong hoán vũ trên Đấu Thần Đại Lục.
Nhưng, một kẻ như vậy, sao lại có thể lưu lạc tới tận thị trấn nhỏ này.
Lý Dật mỉm cười, không lạnh không nhạt nói:
- Đợi các hạ kế vị ngôi quốc chủ thì sẽ có tư cách kết bạn với ta.
- Vừa gặp đã cãi nhau, bổn sư tôn dạy ngươi thế nào. Sư huynh đệ phải đoàn kết, cũng ăn một nồi cũng chơi một gái. Đỗ Lạp ngươi cũng bớt kiêu ngạo đi một chút, người kế vị quốc chủ thì là cái gì, với thực lực của ngươi, gặp phải Đấu Hoàng cường giả là đủ để ngươi chết toi trăm lần, còn ngươi, Lý Dật, cũng đừng có cao giọng như vậy, sư đồ chúng ta vốn dĩ rất hòa thuận, ngươi đừng có tới liền gây chuyện thị phi. Được rồi, không nói nữa, vào ăn cơm.
Phì Phì mà thực sự tức giận thì đừng nói là Lý Dật, cho dù là Lý Dật cũng vô cùng kiêng kị. Hai gã đưa mắt lườm nhau, sau đó tuy trong lòng không phục cũng đành theo Phì Phì tiến vào trong Phát Tài Khách Sạn.
Vây quanh một chiếc bàn lớn, bởi sự tham gia của Lý Dật cũng như sự xung đột vừa rồi, không khí trên bàn ăn có vẻ căng thẳng. Chỉ có Phì Phì là làm như không có chuyện gì, vẫn ăn uống thoải mái, vừa ăn vừa giới thiệu với Lý Dật những người còn lại. Ngoài người kế vị quốc chủ của Phi Long Đế Quốc Đỗ Lạp, thì những người còn lại, quả thật đúng như lời Đỗ Lạp đã nói, đều là hoàng tử thế tử, hoặc con cháu quốc sư nhiếp chính vương, tên tuổi đều không tầm thường, nhưng thực lực thì Lý Dật thầm tra một hồi, Lý Dật được coi là mạnh nhất nhưng cũng chỉ là Đấu Vương tầng thứ sáu.
Cũng không biết tại sao Phì Phì lại đưa bao nhiêu tên phế tài thân phận cao quý này tập trung lại một chỗ như vậy.
Trong đám công tử chơi bời này, thân phận của Đỗ Lạp cao nhất, thực lực cũng mạnh nhất, đương nhiên trở thành nhân vật lãnh tụ của bọn chúng. Do sự xung đột vừa qua, bọn chúng cũng có ý căm tức Lý Dật, nhưng Lý Dật cũng chẳng thèm để ý, chỉ thản nhiên gật đầu.
Giới thiệu xong, Phì Phì vừa ăn lại vừa kể lại chuyện đêm ở Đông Phong Khách Sạn, chủ đề này đối với đám công tử ăn chơi mà nói thực sự còn hấp dẫn hơn cả mỹ vị ở trên bàn, không khí cũng dần trở nên ồn ào. Thấy không có cách nào có thể hòa nhập được vào đám người này, Lý Dật ăn no uống say xong liền lặng lẽ rời đi, ra khỏi khách sạn, tùy ý đi dạo.
Ở trong thị trấn có không ít người và cửa hàng đang bán các loại ma hạch và nguyên liệu, nhưng Lý Dật đều không thèm để ý tới, những người qua lại phần lớn cũng chỉ là Đấu Sư Đấu Vương, có lẽ là bởi Đấu Giả thì chưa có gan đến đây, còn Đấu Hoàng thì không cần thiết tới những thứ đồ này.
Đột nhiên, Lý Dật như cảm thấy có người đang theo dõi mình, cảm giác này hoàn toàn là do bản năng của một sát thủ tuyệt đỉnh, hoàn toàn không thể nào nói rõ ra được.
Lý Dật rất tự nhiên đi vào một cửa hàng bán các loại đồ dùng sinh hoạt, cầm lấy một chiếc gương giơ lên nhìn.
Từ ánh phản quang của chiếc gương, một khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp nhưng lạnh lùng đang đứng ngoài cửa hàng ngó nghiêng, nữ nhân đó chừng hai mươi tuổi, dung mạo cũng rất phù hợp với yêu cầu của Phì Phì, chỉ có điều là dáng vẻ rất lạnh lùng, còn có được ngực trái đào mông bí ngô hay không thì Lý Dật chưa đạt tới được cảnh giới của Phì Phì nên cũng không thể nhìn ra được.
Lý Dật cười thầm, trình đồ theo dõi của nữ nhân lạnh lùng này cao lắm cũng chỉ thuộc hạng mới vào nghề, thực lực lại không tồi, Đấu Vương đỉnh cao. Nghĩ lại thấy mình vừa vào thị trấn đã có người theo dõi, Lý Dật không khỏi tự chế giễu nhân phẩm của mình.
Đặt chiếc gương xuống, Lý Dật đi ra khỏi cửa hàng, nữ nhân lạnh lùng đó vội giả bộ sửa sang trang phục, không hề biết rằng Lý Dật đã phát hiện ra nàng ta đang theo dõi hắn.
- Vị cô nương này, quần cô rách rồi kìa.
Thiếu nữ đó vẻ mặt kinh hoàng, mặt đỏ bừng, vội đưa tay sờ vào mông mình, thấy quần vẫn bình thường, vẻ mặt liền trầm xuống, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có ý gì?
- Không có ý gì, đùa một chút thôi.
Lý Dật cười lớn rồi quay người bước đi.
Thiếu nữ đó có chút ngượng ngùng đứng im tại chỗ, đuổi theo cũng không được, mà không đuổi cũng không được, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi lao lên chắn trước mặt Lý Dật:
- Ngươi nói rõ xem nào.
- Người phải nói rõ là cô nương mới đúng!
Lý Dật tủm tỉm cười.
- Đi theo ta qua hai con phố, định cướp sắc hay là cướp tiền thế?
- Ngươi, ngươi sao biết.... ai thèm cướp sắc cướp tiền của ngươi!
- Thực ra là cướp sắc hay cướp tài, bổn thiếu gia đều rất sẵn lòng, chỉ cần cô nương nói rõ mục đích.
- Ngươi, ngươi... ta...
Thiếu nữ rõ ràng không quen đấu khẩu với người khác, đột nhiên không biết nói gì.
- A Huệ, nếu đã bị phát hiện thì hãy diệt khẩu, có vậy cũng không biết sao?
Đột nhiên một thanh âm còn lạnh lẽo hơn của thiếu nữ gấp trăm lần truyền tới, sau đó một cỗ khí tức Lý Dật rất quen thuộc từ phía sau đánh tới.<br