***
Sự bất ngờ này khiến Hải Kim và Ba Lâm vốn đang đâm vào nhau bỗng tách ra.
Hải Kim tái mặt nói:
- Là hai Đấu Hoàng? Không hay rồi, trúng kế! Ba lão quỷ! Nếu bọn chúng chạy mất rồi thì ta và người không thể hòa hợp được đâu nhỉ?! Hừ!
Ba Lâm chỉ cười nhạt không nói gì.
Dù sao Hải Kim cũng là nhân vật kiến thức rộng đương nhiên biết lúc này có cuống lên cũng chẳng có tác dụng gì. Hai kẻ kia đã trốn được trước mặt mình thì với tốc độ của một Đấu Hoàng cường giả, dù có đuổi ngay cũng không kịp, huống hồ còn có một Ba Lâm ở bên cạnh?!
- Những người bên ngoài chặn lại cho ta! Bằng bất cứ giá nào cũng phải chặn hai bọn chúng lại! Không chặn được hậu quả thế nào các ngươi tự biết rồi đấy!
Hải Kim nhanh chóng nhìn theo hai cái bóng vừa vút ra đồng thời hét lên.
Thất Đại Đấu Vương ở bên ngoài nghe vậy hơi sững lại, họ không ngờ với thực lực của Phong Hoàng và Ba Lâm liên thủ mà đối thủ vẫn lại chạy thoát được.
Thế thì thực lực của đối phương?!
Chưa nghĩ hết thì đã thấy hai đôi cánh đấu khí xuất hiện trong tầm mắt...
Đấu khí hóa cánh? Đấu Hoàng cường gia?
Chỉ hơi kinh ngạc mà đã khiến tất cả đều chậm lại. Chưa ai kịp phản ứng gì thì đã có vài đạo đấu khí bắn ra, lập tức có ba bốn Đấu Vương cường giả không kịp tránh đã bị bắn đập vào tường.
- Chúng đi về phía Diệp lão quỷ!
Không biết ai hét lên.
Trong Mộ thất, Hải Kim tái mặt, hét lên:
- Diệp Vô Đạo, hai bọn chúng chắc chắn dựa vào bí pháp gì đó mới có được thực lực như vậy! Ngươi chặn chúng một lúc Bản hoàng sẽ tới ngay!
Nghe vậy, Diệp Vô Đạo vẫn đứng gần cửa động khẽ biến sắc, đương nhiên hắn nhìn thấy thực lực bọn Lý Dật thể hiện ra, nhưng vào lúc này hắn cũng không thể chạy trốn được!
Nheo mắt nhìn hai cái bóng bay ra, Diệp Vô Đạo nghiến răng, hai chân khẽ dậm một cái, một chiếc áo giáp đấu khí xuất hiện trên người hắn, đồng thời đầu khí cũng lưu chuyển nhanh giữa những ngón tay hình thành nên một hình dạng kỳ lạ.
- Lão phu không tin chỉ một chiêu mà cũng không chống đỡ được!
Hát lên một tiếng, tay phải của Diệp Vô Đạo đem theo đấu khí dày đặc hình thành nên một đạo lưu quang đánh về phía Lý Dật.
- Vạn Mộc Lưu Quang Loạn!
Đấu khí màu xanh lạnh toát biến thành vô số đạo lưu quang đánh vào mặt Lý Dật.
- Khốn nạn! Người nhà Diệp Gia các ngươi là đồ khốn nạn!
Lý Dật chửi thầm, lúc này, tuy hắn mượn tạm sức mạnh của Xà Tôn Giả đạt đến cấp Đấu Hoàng nhưng chỉ cần bị giữ chân là hắn không đủ tự tin đối phó với nhiều cường giả như vậy.
Nhưng giờ cũng không phải lúc có thể chần chừ. Hắn vung tay phải lên, một đạo đấu khí bắn về phía đối phương đồng thời tay kia nắm chắc lấy Cung Vô Song vọt nhanh lên phía trước.
- Hừ, chỉ một đạo đấu khí mà muốn phá giải Đấu kỹ Chu Tước của lão phu! Dù ngươi có là Đầu Hoàng cường giả thì cũng đừng có mơ!
Diệp Vô Đạo cười hung tợn, tay phải nắm chắc lại.
Cùng với động tác đó của hắn, những đạo lưu quang vốn tách nhau bỗng hợp lại thành một đâm xuyên qua đấu khí của Lý Dật rồi tiếp tục bắn tới chỗ hai người.
- Lão chó già không biết thỏa hiệp! Ngươi tưởng Thiếu gia ta sợ ngươi thật sao?
Lý Dật giận dữ, tay phải vung lên, vô số đạo đấu khí màu đỏ hình thành nên vô số lốc xoáy đầu khí bắn lên phía trước.
- Hồi Phong Chưởng! Giảo kình!
Cổ tay Lý Dật rung lên, phát ra một âm thanh kỳ quái rồi đấu khí trong lòng bàn tay biến thành một cái vòi rồng lao về phía trước!
- Bốp!!!
Hai người đập bàn tay vào nhau, đấu khí màu xanh và đỏ không ngừng tóe ra, đem theo là những tiếng nổ như sấm rền.
Phụt~~
Chỉ một lát sau, Diệp Vô Đạo hộc máu bay bật trở lại phía sau, Hồi Phong Chưởng của Lý Dật đánh trúng người hắn không khách khí.
Phụt~~
Lại phun một ngụm máu, nhưng Diệp Vô Đạo không rút lui, hắn hung hãn xông lại, đấu khí lại phừng phừng cháy, miệng hét:
- Ta giữ chân tiểu tử này! Nhanh chóng giết hắn đi! Mau!
Chưa dứt lời thì lại một chưởng nữa đánh xuống Lý Dật.
- Muốn giết Thiếu gia ta không dễ vậy đâu!
Lý Dật cười nhạt, tay phải giơ ra đỡ, khí kình xoáy ốc vốn tụ ở lòng bàn tay hắn bỗng bắn xuống phía ngực Diệp Vô Đạo.
- Ngươi đã muốn giết ta thì Thiếu gia ta sẽ cho nhà họ Diệp các ngươi phải đưa tiễn một người xuống suối vàng!
Binh~~
Phụt~~
Dường như hai âm thanh cùng vang lên một lúc, bàn tay Lý Dật không khách khí phá vỡ chiếc áo giáp đấu khí của Diệp Vô Đạo rồi đánh mạnh vào ngực hắn.
Diệp Vô Đạo phụt máu vô số, lần này hắn không bị bắn ra sau mà người mềm nhũn ngã xuống đất.
Cùng lúc đó có hai ba bóng người lao tới, Cung Vô Song phía sau Lý Dật vung tay bắn ra vài đạo đấu khí rồi bố trí hai bức tường bằng ở cửa động sau đó nói:
- Đi thôi!
Hai người không chút do dự nhanh chóng bay ra ngoài, giây lát đã đến cửa ra. Lúc này cửa đang mở rộng, nhưng đấu khí cấm chế ở bên ngoài vẫn còn... Cái vốn phải là lớp bảo vệ hoàn hảo nhất giờ lại thành cái lồng giam cầm hai người!
- Làm thế nào đây?
Cung Vô Song tái mặt.
- Có thời gian nói chi bằng mau động thủ!
Chưa nói dứt lời, Lý Dật đã vung tay lên, mấy đạo đấu khí bắn điên cuồng vào đầu khí cấm chế!
Cung Vô Song lưỡng lự một lúc rồi cũng vung tay, đấu khí khổng lồ cũng bắn ra.
Gần như cùng lúc đó, bức tường bằng bị phá vỡ, năm sáu Đấu Vương cường giả xông vào, nhìn Diệp Vô Đạo đang nằm bẹp dưới đất ai nấy đều kinh ngạc.
Phải biết là Diệp Vô Đạo là Đấu Vương Đình phong chỉ một bước nhỏ nữa là thành Đấu Hoàng cường gia! Nhưng không ngờ trước mặt hai kẻ kia lại yếu ớt như vậy!
- Khốn kiếp! Còn ngần ra đó làm gì? Mau đuổi theo cho ta! Dù không cướp được đồ thì cũng phải giết hắn cho Bản hoàng!
Sau họ, Hải Kim đang bay tới, vì phải đề phòng Ba Lâm, hắn không dám dùng toàn lực nên tốc độ mới chậm như vậy!
Có điều, chỉ chậm một chút thôi hắn đã đánh mất thời cơ tốt nhất để chặn Lý Dật và Cung Vô Song lại!
- Vâng!
Sáu Đấu Vương còn lại nghe tiếng quát của Hải Kim mà giật mình, dù bốn kẻ đang đối đầu với chúng cũng nhìn ra, vị Đấu Hoàng này đang trong trạng thái bạo nộ. Nếu đắc tội hắn chưa biết chừng sẽ bị hắn tiện tay tát chết!
Sáu Đấu Vương nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo Lý Dật. Hải Kim hơi quay đầu lại nhìn Ba Lâm, bỗng nghiến răng:
- Nhóc con! Tiện nữ nhân! Các ngươi mà đề Bản hoàng bắt được thì các ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!
Dứt lời, đôi cánh đấu khí trải rộng hắn lao về phía trước như một tia sáng!
Lý Dật và Cung Vô Song oanh kích đấu khí cấm chế, dưới sức tấn công như vậy, không lâu sau, cấm chế xuất hiện vết rạn nứt. Vào thời khắc từ trong sơm động vang lên một âm thanh xé gió, một âm thanh giòn tan vang lên, cẩm chế đầu khí đã tan vun ra!
- Mau lên!
Lý Dật nhanh chóng vụt lên, Cung Vô Song cũng vội vàng theo sau. Sau khi hai người ta khỏi, cấm chế vốn đã vỡ tan lại nhanh chóng hồi phục lại. Đến khi sáu Đấu Vương và Hải Kim đuổi đến nơi thì cấm chế đã hoàn hảo như ban đầu.
Đến lúc này Lý Dật và Cung Vô Song mới thở phào. Việc tấn công tiêu hao đấu khí như vừa nãy hai người không thể kiên trì được lâu, giờ ra đến ngoài, khí thế của hai người đã lập tức biến mất.
Cảnh tượng này khiến Hải Kim bỗng bật cười:
- Được lắm được lắm, nhóc con! Các ngươi cũng có thủ đoạn lắm, biết là nếu chỉ một mình ta thì không thể phá được đầu khí cẩm chế, các ngươi tính toán hay lắm!
Lý Dật khẽ thở ra, cười nhạt:
- Cái này còn phải cảm ơn Phong Hoàng! Nếu ở trong Mộ thất ngài không nói nhiều lời thừa thãi thì chưa biết chừng ta đã chết dưới tay ngài tồi... Còn bây giờ ấy mà, Phong Hoàng muốn giết ta e là cũng không dễ...
- Giết ngươi? Bản hoàng nói muốn giết ngươi bao giờ?
Hải Kim ngửa mặt cười ha ha:
- Người chẳng qua chỉ là một Đấu Giả nhỏ bé. Tuy không biết người có từ đầu thực lực của Đấu Hoàng nhưng không cần nghĩ cũng biết, sức mạnh đó người cũng chẳng giữ được lâu. Bản hoàng để người chạy đấy! Ta không tin dựa vào thực lực lúc này mà người có thể chạy thoát được khỏi Sơn mạch Nạp Gia! Đến lúc đó, chỉ cần ngươi rơi vào tay Bản hoàng. ngươi sẽ biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Lý Dật bình thản nói:
- Thế thì còn phải đợi Phong Hoàng ra khỏi đó rồi mới nói được. Ta nghĩ chưa chắc Đạo Hoàng chịu đồng tâm hiệp lực với người. Nếu chỉ dựa vào một mình Phong Hoàng thì không biết bao giờ mới phá vỡ được cấm chế?!
- Đúng là Bản hoàng không phá được cấm chế ngay...
Hải Kim cười nhạt:
- Những Bản hoàng lại có thể tặng các ngươi một món quà lớn...
Nói rồi, Hải Kim nhanh chóng kết ấn ký:
- Bạo!
Phụt
Cung Vô Song phụt máu, toàn thân rung lên, khí tức trên người yếu đi vài phần, đứng cũng không được vững nữa.
- Khốn kiếp!
Lý Dật chửi nhỏ, nhìn Cung Vô Song:
- Ngươi thế nào rồi?
Cung Vô Song lắc đầu, lấy tay quệt máu:
- Không chết được đâu, chỉ là sức lực chỉ còn một phần mười. Muốn hồi phục trong vài ngày là không thể! Nếu giờ chúng phá vỡ được cấm chế thì ta... đến chạy cũng không còn sức nữa!
- Sao? Thấy quà của Bản hoàng thế nào? Nhóc con, giờ Bản hoàng cho ngươi hai sự lựa chọn. Thứ nhất, cứ chạy đi, nhưng bản hoàng sẽ đuổi theo được ngay thôi, rồi sẽ cho các người chết không có chỗ chôn! Thứ hai, giao ra thứ trong Mộ địa, và để lại con đàn bà kia lại! Bản hoàng sẽ cho ngươi một con đường sống!
Hải Kim cười lạnh, mắt toát lên đầy sát khí.
Lý Dật cười:
- Phong Hoàng thật biết đùa! Có điều chẳng vui gì cả... Ta sẽ đề các ngươi thoát khỏi đó dễ dàng như vậy sao? Chưa biết chừng đây sẽ là nơi chốn thân của các ngươi đấy. Phong Hoàng yên tâm, ngày này năm sau ta sẽ đến thấp cho một nén nhang!
Ánh mắt hai bên chạm nhau qua màn cấm chế, không khí dường như tóe ra vô số tia lửa điện, sát khí tràn ngập không gian...