***
Đến đây, trong Quỷ U Phong Đô, đã xuất hiện tám cường giả có thực lực Đấu Hoàng thực lực hai bên đã ngang bằng nhau!
Trận doanh như vậy, có lẽ đừng nói là Đế Quốc Thiên Phong, cho dù là bất cứ nơi nào trên Đại Lục Đấu Thần này, trận doanh như vậy xuất hiện mà không khiến trời long đất lở mới lạ.
Một truyền thừa gia tộc của một Nạp Lan Gia nhỏ bé lại có thể dính dáng với nhiều nhân vật như vậy, có lẽ chuyện này nói ra cũng không có ai tin!
Chỉ có điều người ở đây, lại không có người nào suy nghĩ vấn đề này, chỉ kinh hãi nhìn Nạp Lan Khánh... Tuy rằng thực lực này của hắn đều nằm trong dự liệu..
Một hồi lâu sau, Nạp Lan Hạ mới âm độc chua chát nói:
- Ngươi lại dẫn khí nhập thế rồi gắng gượng áp chế âm khí... Xem ra, ngươi cũng không cầm cự được bao lâu rồi!
Nạp Lan Khánh nhếch miệng cười, đáp:
- Còn một chuyện nữa, cơ hồ chắc ngươi không biết nhỉ? Theo tổ huấn của Nạp Lan Gia chúng ta, nếu trong vòng hai mươi năm, có hai người cùng lúc tiếp nhận truyền thừa của gia tộc... Vậy thì Quỷ U Phong Đô sẽ hoàn toàn đổ vỡ... Mà đến lúc này, thứ mà tổ tiên Nạp Lan Gia đã truyền lại, sẽ lại xuất thế một lần nữa... Chư vị ở đây, có người nào không phải vì thứ đó chứ? Nạp Lan Hạ! Ngươi vì muốn đoạt vị trí Gia chủ, lại dám lấy đồ vật tổ thượng truyền lại làm lễ vật câu kết người ngoài! Hôm nay ta nhất định sẽ không cho người sống đi ra khỏi đây!
Nạp Lan Hạ khẽ kéo dài miệng, lạnh lẽo nói:
- Lẽ nào ngươi cũng không phải có ý định như vậy sao?
- Ta không phải ngươi!
Nạp Lan Khánh khẽ cười lạnh, thế nhưng ánh mắt từ từ lại nhìn xuống mặt đất.
Mọi người nhìn theo hướng mắt của hắn, ngay lập tức đã nhìn thấy, đảo trên không vốn dĩ rất kiên cố, không biết từ lúc nào đã hiện ra mấy vết nứt, trên vết nứt lờ mờ có tia lửa trắng nhợt trào ra, khiến người khác phải nhíu mắt lại.
- Đã bắt đầu rồi!
Nạp Lan Khánh đột nhiên cười lạnh một tiếng:
- Lý Dật Thiếu gia! Động thủ đi! Sau khi giết Nạp Lan Hạ, thứ ở bên trong sẽ là của ngươi rồi!
Lý Dật khẽ nhíu mày, vẫn chưa gật đầu. Phía bên đó, La Bản đã cười lạnh một tiếng rồi xuất thủ đầu tiên!
Cục thế vốn dĩ đang ngang bằng lại lần nữa bị phá vỡ.
Đấu khí hắc sắc vẹt động luồng đấu khí âm lãnh lại bỏ thẳng về phía Lý Dật. Thân hình của Lý Dật theo bản năng thụt lùi về sau, chớp mắt đã lui ra bên ngoài đảo trên không. Chỉ có điều lúc này, mục tiêu của La Bản không phải là hắn, mà là Nạp Lan Khánh đang cười mỉm đứng đó!
Nạp Lan Khánh cất một tràng cười lớn, tay phải vung mạnh, đã có một đạo quang nhận đấu khí xuất hiện trong hư không chặn lại chiêu thức của La Bản, sau đó, hắn ngửa mặt quát:
- Đại trưởng lão! Còn chưa động thủ?
Xuy!
Là người có thực lực mạnh nhất trong Nạp Lan Gia, thân hình của Nạp Lan Phỉ cực nhanh, chỉ khẽ gật đầu, sau đó thân hình của hắn đã hóa thành một vệt hư ảo nhỏ dài, rồi chớp mắt lại biến mất. Khi xuất hiện trở lại, hữu thủ của hắn đã thành chưởng, đánh thắng vào ngực của La Bản.
Cơ hồ chỉ là trong một hơi thở, La Bản đã cười lạnh một tiếng, hữu thủ thuận thế đánh lên.
Ầm!
Hai luồng đấu khí chợt và mạnh vào nhau giống như một ngọn lửa đang sôi trào nổ ra, âm khí trong mấy trường đều như bị nát thành tro. Sau đó, từng trận dư ba năng lượng rung chuyên mạnh phóng ra.
Lý Dật nheo mắt lại, lúc này mới xem như nhìn rõ được hình dạng của Nạp Lan Phỉ.
Nhìn kỹ, Nạp Lan Phỉ dáng người tầm tầm, thân hình béo mập, khuôn mặt tròn trịa mang theo nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng nhìn thế nào cũng không giống một tuyệt đại cường giả.
Thế nhưng khí thế toát ra trên người hắn lúc này, lại khiến bất cứ người nào cũng không dám khinh nhờn.
La Bản là Lục tinh Đấu Hoàng Nạp Lan Phỉ có thể đánh ngang với hắn, vậy thì... Nạp Lan Phỉ chí ít cũng là Lục tinh Đấu Hoàng!
Chỉ có điều, bao năm nay hắn che giấu thực lực của mình như vậy, chỉ cần nhìn vào điềm này, cũng đã...
Lý Dật còn chưa nghĩ xong phía bên kia, La Bản một đòn không trúng mục tiêu, song thủ vũ động liên hồi, đấu khí hắc sắc đã giống như huyễn ảnh bổ vào Nạp Lan Phỉ với thế rời non lấp bề. Trong chớp mắt, âm thanh xé gió rít tới bên tai, hàng chục cơn sóng dữ được ngưng đọng bằng đấu khí cơ hồ đã xé rách không gian khắp phía.
Phụt!
Phụt!
Hai âm thanh nặng nề cùng lúc vang lên trong hư không dưới sự chấn động của dư ba đấu khí, thân hình của hai người đã bay ra xa mây mười thước.
Lúc này, ngoài đám người Nạp Lan Bá đang phải cầm giữ đảo trên không ra, những người còn lại đều thúc động đôi cánh đâu khí sau lưng, lần lượt lui ra.
Nạp Lan Phỉ nhìn La Bản từ phía xa, lúc sau, trong hư không đăng sau lưng La Bản, đôi cánh tay hắc sắc từ từ thu về. Hiền nhiên vừa rồi, hắn đã lại triệu hoán Ảnh Khôi Lỗi của mình, liên thủ nghênh địch.
Còn trên hai tay áo của Nạp Lan Phỉ lại có những điểm sắc đen nhỏ như sao đang không ngừng khuếch tán ra. Hắn tiện tay vung tay áo lên, sắc mặt không có chút biểu cảm thừa thãi nào.
La Bản sắc mặt lại cổ quái, quan sát Nạp Lan Phỉ một lượt, rồi cổ quái nói:
- Dưới sự liên thủ của Ảnh Chi Khí và Ảnh Khôi Lỗi của Bạn hoàng lại không hề bị thương tổn gì... Xem ra Nạp Lan lão quỷ ngươi quả nhiên cũng có mấy phần bản lĩnh, lúc trước đúng là đã xem thường ngươi rồi!
Nạp Lan Phỉ khẽ cười một tiếng, thân hình lại khẽ chuyển dịch, kéo dãn khoảng cách của hai bên ra, thế nhưng khuôn mặt phúng phính lại nở một nụ cười:
- Lão phu không có danh tiếng lớn như Âm Hoàng bao năm nay trong gia tộc cũng không có chuyện gì phải làm, ngoài việc khổ tu vì ngày hôm nay ra, còn có thể làm gì? Còn về chút bản lĩnh của lão phu, Âm Hoàng chắc cũng không coi ra gì đâu...
La Bản khẽ cười lạnh, chỉ có điều, hắn cơ hồ cũng hiều, có Nạp Lan Phỉ ngăn chặn, bản thân có gấp gáp bắt Nạp Lan Khánh, cho dù liên thủ với Hải Kim, cũng tuyệt đối không thể làm được.
Chỉ vì suy nghĩ điểm này, khí thế vốn đang bốc cao của hắn lại khẽ thu lại, chỉ là trong ánh mắt âm lãnh vẫn nhìn về bên này. Nạp Lan Phỉ là khẽ mỉm cười, sau đó đôi cánh đấu khí hắc sắc khẽ đập, một luồng đấu khí tràn khắp người, bao hắn vào bên trong, trông vô cùng quỷ dị...
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Bản bất động thanh sắc nhíu mày, rồi thấp giọng than:
- Nếu người đời biết được, Nạp Lan lão quỷ ngươi không những không bị đứt đoạn kinh mạch ở trận chiến năm xưa, mà còn có tu vi này, vậy thì Thiên Phong Thất Hoàng đã phải đổi tên là Bát Hoàng rồi...
- Bát Hoàng?
Nạp Lan Phỉ cười lạnh một tiếng:
- Nếu thật sự tính ra, há lại chỉ có tám người?
Hai người vừa dứt lời, ở mặt khác, đột nhiên một đạo ánh sáng chợt lóe lên.
Hai người đều ngây người ra, sau đó nhìn qua phía đó.
Chỉ thấy, Nạp Lan Hạ không bết từ lúc nào đã lên tới bên trái người của Nạp Lan Khánh, lúc vung tay, đấu khí đã sôi trào. Cùng lúc đó, mấy đạo quang nhận đấu khí đã xuất hiện ở khắp nơi, sau đó chỉ nhìn thấy thân hình của Nạp Lan Khánh và Nạp Lan Hạ va chạm nhau.
Thân thủ của hai người cơ hồ không thua kém bao nhiêu, trong lúc đấu khí va chạm, khí tức đã sôi trào.
Còn những người khác lúc này lại kiếm chế lẫn nhau, không ai có thể bất chợt xuất thủ tương trợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ầm!
Hai đạo đấu khí thất luyện khổng lồ đã mang theo thanh thế một đi không về va mạnh vào nhau. Hai người huynh đệ có mối quan hệ phức tạp này, cơ hồ cùng lúc phun ra huyết vụ lui xuống... Cơ hồ lúc trước, cái mà hai người nói là "âm khí nhập thể", "luyện hóa trong một khắc" hoàn toàn không phải là lời nói suông.
Chỉ có điều, cho dù mọi người đều tin điểm này, trong tình hình rút dây động rừng này, cơ hổ cũng chỉ có thể theo dõi mà thôi.
Hai huynh đệ va chạm vào nhau một hồi, đôi bên đều chấn động kịch liệt, tuyệt đối không dễ dàng gì. Chỉ có điều, hai người đều là những kẻ cực kỳ ngoan độc, sau khi đè ép luồng khí ở ngực, lại vận chuyển đấu khí lao vào nhau.
Thân hình của hai bên khẽ run lên. Có điều, lần này cơ hồ Nạp Lan Khánh lại bị chút tổn hại, thân hình hắn đã lui về sau mấy thước, vừa định đứng dậy, đã nhìn thấy Nạp Lan Hạ vụt người, bổ tới hắn. Thân hình của hai người sát nhau chưa đầy nửa thước, thế nhưng ánh mắt đụng chạm của hai người khiến nửa thước ấy như không hề tồn tại.
Chỉ có điều, Nạp Lan Khánh đột nhiên lại cười lạnh một tiếng, lạnh lẽo nói:
- Nạp Lan Hạ, ngươi thật sự cho rằng ta không bằng ngươi sao?
Chưa dứt lời, trên tay hắn đã nhanh chóng kết thành mấy hình ấn ký, hai bên lướt qua nhau. Nếu như đấu khí của hắn được phát động tức thì giết chết Nạp Lan Hạ, vậy thì cho dù cục diện thế nào, hắn cũng sẽ nắm tất cả quyền chủ động trong tay!
Động tác của hắn khiến Nạp Lan Hạ bất giác lộ ra vẻ hoảng sợ. Đến lúc này, cơ hồ hắn đang hối hận vì hành động có mấy phần diễu võ giương oai của mình.
Nạp Lan Khánh kết ấn rất nhanh, cơ hồ trong một phần nghìn giây đã hoàn thành kết ấn. Lúc này, thậm chí hắn còn có thời gian liếc nhìn xuống phía dưới... Nếu như Nạp Lan Hạ chết, vậy thì cho dù là Âm Hoàng Phong Hoàng và Nạp Lan Thiên Triết cùng xuất thủ thì có thể thế nào?
Huống hồ, ở cự ly như vậy, bất cứ ai cũng không có cách cứu Nạp Lan Hạ!
Cục diện ngày hôm nay đã định!
Đúng lúc này, đột nhiên từ khoang ngực của hắn truyền tới một cảm giác đau đớn như xé gan xé phổi...
Đây là...
Nạp Lan Khánh đột nhiên không thể quay đầu lại, sau đó, cơn đau ở ngực lan tràn ra khắp người hắn.
Lúc này, kinh mạch trong cơ thể hắn đã bị đấu khí âm lãnh đánh đứt, ngay cả chút sức lực bật người cũng không có, hắn chỉ có thể gắng gượng cúi đầu từ từ nhìn xuống dưới...
Sau đó, chỉ nhìn thấy một thủ chưởng đen kịt.
Thủ chưởng đã đánh vào ngực của hắn, tạo thành một lỗ đen bên trong... Lỗ đen này đã cắt đứt đường sống của hắn, cho dù, lúc này hắn là một cường giả Đấu Hoàng...
Nạp Lan Khánh rời ánh mắt theo bản năng cuối cùng, hắn nhìn thấy một khuôn mặt đang nở một nụ cười đầy châm biếm...
- Nạp Lan Hạ... Thì ra ngươi...
Suy nghĩ cuối cùng hiện ra trong đầu Nạp Lan Khánh, ngưng kết thành tư duy cuối cùng của hắn...
Đột nhiên hắn cất tiếng cười lớn.
Quả thực khiến người khác không thể hiểu, tại sao trong tình huống này, hắn vẫn có thể cười?
Thủ chưởng khẽ thu về, Nạp Lan Hạ khẽ cười, tiện tay quăng ra, lại là một luồng đấu khí quét tới...
Sau đó trong sự sững sờ của tất cả các cường giả ở đó, thi thể của Nạp Lan Khánh bị đập mạnh vào một góc đảo trên không, sau đó, lặng lẽ trượt xuống đáy bóng tối vô tận...
Lúc này, trong bóng tối vô tận ấy cơ hồ vang lên một tiếng cười điên dại.
Thế nhưng cảnh tượng lại im lặng đến cực điểm.
Cơ hồ trong đầu của mỗi người, lúc này đều không biết để làm gì...
Nạp Lan Khánh chết như vậy sao? Chết một cách đột ngột? Bất ngờ như vậy?
Điều này... Sao có thể như vậy?
Nếu vừa rồi kẻ chết là Nạp Lan Hạ, vậy thì còn dễ dàng dễ hiểu, thế nhưng kẻ chết đi lại chính là Nạp Lan Khánh luôn đa mưu túc trí...
Trong chớp mắt, bất luận là địch hay ta, vẻ mặt của mỗi người đều lộ ra sự kinh ngạc đến cực điểm. Chỉ vì khoảnh khắc vừa rồi, ai cũng không thể nào nhìn rõ, rốt cuộc Nạp Lan Khánh chết như thế nào...
Nạp Lan Hạ đắc thủ, cơ hồ quá dễ dàng.
Dễ dàng đến mức như đang nằm mơ!
Trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Nạp Lan Hạ khẽ bay người, kéo giãn khoảng cách với đám Lý Dật, ánh mắt nhìn về đảo trên không...
Sự gượng gạo vẫn chưa kết thúc...
Bỗng nhiên, một âm thanh buốt nhói vang lên:
- Khánh Nhi!
Mọi người đưa mắt nhìn, Nạp Lan Bá vốn dĩ đang lo đến việc ổn định đảo trên không lúc này đứng bật dậy, trong một vùng quang mang sáng trong khuôn mặt ông vô cùng hung dữ, bởi sự phẫn nộ đến cùng cực, râu tóc của ông dựng đứng hết lên như một con nhím xù lông.
Chỉ có điều lúc này, cảnh tượng hoạt kê này lại không có ai có thể cười!
Nạp Lan Bá vừa rời đi, đảo trên không vốn đang rất vững chãi lúc này lại có thêm nhiều vết nứt, sau đó bùng phát từng trận lửa trắng nhợt. Lúc sau, cả Quỷ U Phong Đô này rung chuyển dữ dội.
Cơ hồ, Quỷ U Phong Đô vừa rồi còn dùng sức ba người mới có thể trụ vững, lúc này, đã sắp tan vỡ...