***
Động tác thình lình của Lý Dật, khiến khí tức vốn dĩ đang dần ôn hòa trong đại điện, chợt cứng ngắc trở lại.
Không ai ngờ rằng vào lúc cuối cùng này, Lý Dật còn định ra tay. Mà cục diện này, hắn đã chắc thắng!
- Dừng tay!
Lúc trường thương của Lý Dật sắp đâm xuống sắc mặt Ba Lâm đột nhiên biến đổi, chỉ trong chớp mắt, đã bay đến bên người hắn, một tay giữ lấy thanh trường thương mà lúc này, mũi trường thương cũng đã đâm tới trên yết hầu Vạn Phong.
- Đạo Hoàng... Người có ý gì vậy?
Lạnh lùng nhìn BaLâm, Lý Dật nói.
- Lý Dật, đủ rồi! Trận tỷ thí này người thắng rồi, cũng phải khoan dung độ lượng cho người khác chứ!
Sắc mặt Ba Lâm biến đổi, thấp giọng nói.
Lý Dật cười nhẹ, thản nhiên nói:
- Theo quy định của Đạo Hoàng, chỉ có rời khỏi đại điện, hoặc mở miệng cầu cứu, mới nhận là thua... Lúc này, Vạn Phong không những không rời đi, cũng không mở miệng câu cứu, không coi là thua... Ta chỉ muốn phân rõ thắng bại mà thôi, lẽ nào, Đạo Hoàng còn định ngăn cản?
Sắc mặt Ba Lâm biến hóa, lát sau, hắn cắn răng nói:
- Bối cảnh Vạn Phong bất phàm, ngay cả ta cũng không thể trêu vào... Vì vậy, tha hắn đi! Trận đấu này coi như người thắng! Mang theo những người đi theo ngươi, rời khỏi đây
đi!
Khóe mắt Lý Dật co rụt lại, cười cười, nói:
- Nếu Đạo Hoàng đã nói vậy, thì thôi...
Nói xong, Lý Dật cũng buông lỏng tay.
dan.
Ba Lâm cầm được trường thương trên người cũng đổ mồ hôi lạnh, Lý Dật đột nhiên nghe lời như vậy, thật sự ngoài dự liệu của hắn.
Sau đó, chỉ trong nháy mắt, trong mắt Lý Dật chợt hiện lên một tia hàn ý, sau đó, chân phải hắn bước lên, đã đạp một cước trên khí hải đan điền Vạn Phong. Cùng với cú đạp này của hắn, một luồng ám kình đã nhập vào cơ thểVạn Phong,
Cùng với kinh khí nhập thể, cả người Vạn Phong chấn động một ngụm máu lớn từ trong miệng phun ra...
Làm xong động tác này, Lý Dật cũng không quan tâm xem hắn có đả thương Vạn Phong hay không, mà ngón chân như phản xạ có điều kiện điểm lên mặt đất, thân hình lùi về sau, mang theo một tàn ảnh.
- Khốn kiếp! Ngươi!
Ba Lâm biến sắc. Hắn cũng không ngờ, Lý Dật lại làm nên chuyện tàn nhẫn này, nhưng hắn cũng biết con bài tẩy của Lý Dật bất phàm, nên cũng không truy cứu, mà sau khi hung hăng nhìn Lý Dật một cái, mới nhanh chóng cúi người xem xét thương thể của Vạn Phong.
Sau khi dò xét kinh mạch trên người Vạn Phong, sắc mặt Ba Lâm biên đối, lát sau mới mang theo thân tình khó có thể tin tưởng được, kinh ngạc nói:
- Ngươi đã phá vỡ khí hải đan điền của hắn?
Khí hải đan điền chính là điểm cơ bản của người tu luyện, nếu khí hải đan điền bị phá vỡ, vậy kẻ đó đã mất đi năng lực lưu giữ đấu khí, mà người đó trong nháy mắt cũng biến thành phế vật.
Vừa rồi động tác của Lý Dật, nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng do Vạn Phong liên tục thụ thương đã mất đi ý thức, ngay cả đấu khí hộ thể cũng đã yếu kém vô cùng, nếu không Lý Dật cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy!
Mà loại thương thế nghiêm trọng này, muốn cứu lại hắn, cơ hội cũng gần như bằng không. Mà mất đi đấu khí Vạn Phong hoàn toàn biến thành một phế vật, mà không có đấu khí chống đỡ, hắn tuy bây giờ chưa chết, nhưng không biết có thể cầm cự được bao lâu nữa! Nói ra, với bất kỳ người tu luyện nào, nếu mất đi đấu khí, e là so với cái chết còn dễ chịu hon.
Sắc mặt biến hóa kịch liệt, Ba Lâm quả thật không ngờ, Lý Dật lại ra tay tàn ác như vậy. Một lát sau, hắn mới cắn răng thở dài.
Hắn dù sao cũng là người của Đấu Thần Điện, Vạn Phong này tuy bối cảnh bất phàm, nhưng Đấu Thần Điện không chắc đã sợ! Hơn nữa hắn đã tận lực giữ Vạn Phong lại, nhưng kết cục như vậy, cũng là chuyện bất đắc dĩ!
Lùi về gần sát đại điện, sắc mặt Lý Dật không có biểu hiện gì, cũng không vì hành động của Ba Lâm mà có hành động gì khác. Dù sao, việc Vạn Phong làm, đã vượt qua giới hạn của hắn, nếu không như vậy, hắn tự nhiên sẽ không chấp nhận kết cục như thế.
Vốn dĩ Lý Dật định giết hắn, nhưng kết cục hiện tại, cũng không phải không thể chấp
nhận.
- Sự tình đã như vậy, ai cũng không thể cứu vãn. Khí hải đan điền bị vỡ, ngay cả ta cũng không có cách gì, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ được cách giữ mạng hắn lại... Còn sau này có thể chữa khỏi được không phải dựa vào bản lĩnh của Phong Hỏa Các bọn họ...
Thấy không khí trầm xuống Bạch Khiết nhanh chóng đến bên cạnh Ba Lâm, chần chờ chốc lát, mới thấp giọng nói.
Nghe vậy, Ba Lâm cũng gật gật đầu, lát sau hắn thở dài, nói:
- Cũng đành như vậy... Nhưng mà, nếu đưa hắn ra ngoài, thì phải giải thích làm sao?
Bạch Khiết khẽ lắc đầu, nói:
- Đấu Thần Điện chúng ta không thể thất tín với người khác. Hắn đã không có tư cách rời khỏi đây, thì không thể vì bất kỳ lý do gì mà thay đổi, nếu không, người cảm thấy tên Lý Dật kia sẽ bỏ qua sao?
Nghe vậy, Ba Lâm ngẩn người, rồi cười khổ một tiếng, hắn cũng đã rất hiều cách làm người của Lý Dật, sự tình đã như vậy thì dường như, kết cuộc đã rất khó giải thích!
Hơi lắc đầu, hắn nói:
- Nếu vậy, việc tiếp theo giao cho ngươi xử lý vậy... Ta sẽ nghĩ cách để giữ mạng hắn lại trước!
Nói xong Ba Lâm vung tay, một đạo đấu khí đã bao trùm trên người Vạn Phong.
Cùng với đạo đấu khí bao phủ, cơ thể vốn không ngừng run rẩy của Vạn Phong dần hồi phục lại, không còn run nữa..
Bạch Khiết khẽ gật đầu, ngón chân bước trên mặt đất, rồi đáp xuống phía trước, nàng nhìn Lý Dật cổ quái, rồi chậm rãi nói:
- Theo quy định, chín người các ngươi xem như đã có được tư cách rời khỏi đây. Chín Truyền Tống Không Gian Chi Môn này không biết lúc nào sẽ biến mất... Các ngươi mau rời khỏi đây đi!
Nghe vậy, bọn người Diệp Khinh Vũ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên tia quỷ dị. Sau đó, những người vừa được gia nhập nhóm mới đến trước mặt Lý Dật, cúi thấp người,
nói:
- Lý Dật các hạ, đại ân không lời nào nói hết... Sau này nếu người cần chúng ta giúp sức, cứ lên tiếng sai bảo. Chỉ cần làm được, chúng tôi dù núi đao biển lửa cũng sẽ không từ nan!
Dứt lời, người kia đã rút ra một mảnh da dê đưa cho Lý Dật.
Lý Dật nhìn lướt qua, đã thấy bên trên ghi rõ ràng bối cảnh và thân phận của những người này, còn có cả cách thức liên hệ nữa. Chữ viết có vài phần lộn xộn, rõ ràng vừa rồi bọn họ vội vàng chuẩn bị.
Đối với việc vui mừng ngoài dự liệu này, Lý Dật cũng không từ chối, mà tiện tay nhét vào Dung Giới, cười nói:
- Nếu đã vậy, sau này khi cần chắc chắn ta sẽ tìm các ngươi... Còn bây giờ, mọi người rời khỏi đây trước đi, Đại Lục Đấu Thần tuy lớn, nhưng ta tin, chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại!
- Hẹn ngày gặp lại!
Những người kia đều chắp tay, sau đó gọn gàng bước vào Truyền Tống Trận trong đại điện.
Cùng lúc với bọn họ chui vào, Truyền Tống Không Gian Chi Mộn nhỏ sau khi lắc lư một lát, đều nhanh chóng biến mất.
Thấy vậy, Lý Dật cười cười, mới nói với ba người Diệp Khinh Vũ:
- Được rồi, chúng ta cũng đi thôi... Lần này coi như các ngươi gặp may, còn lần sau nên thế nào, chắc không cần ta dạy các ngươi chứ?
- Bạch Tể Ty, Đạo Hoàng... Chúng ta nếu có duyên sẽ còn gặp lại!
Nói xong, Lý Dật chắp tay với những người xung quanh, thân hình mới lóe lên, bước vào Truyền Tống Trận.
Lúc Lý Dật rời đi, ba người Diệp Khinh Vũ cũng chần chờ chốc lát, sau đó chắp tay với Ba Lâm và Bạch Khiết, rồi nhanh chóng chui vào.
o0o
Nhìn thấy từng người rời đi, còn cả đại điện lúc này hỗn loạn và những người bị thương nằm khắp nơi.
Sắc mặt Bạch Khiết và Ba Lâm không thể nào miêu tả nổi, rất lâu sau, Bạch Khiết mới thở dài, thấp giọng nói:
- Tên Lý Dật này, độc ác quá... Tính cách như vậy, gia nhập vào Đấu Thần Điện chúng ta, e là không thích hợp... Nhưng sự tàn nhẫn của hắn, lại rất hợp với tâm ý của Đại Tể Ty... Chà chà...
Ba Lâm suy nghĩ chốc lát, thở dài, nói:
- Hắn gia nhập Đấu Thần Điên rồi, chắc chắn không phải là chuyện tốt... Còn giữa hắn và Bắc Đầu Tông tuyệt đối cũng không thể hòa hoãn, chúng ta cũng không cần lo lắng nhiều, có thể trọng dụng người này! Huống hồ, thể lực của Lý Minh do hắn sáng lập cũng phát triển rất nhanh, nếu dung nạp vào Đấu Thần Điện, chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà.
- Nhưng mà gì?
Bạch Khiết thấp giọng nói.
BaLâm thở dài một tiếng:
- Nhưng người này sát tính quá lớn, tuyệt đối không phải hạng người dễ dàng khống chế, Đại Tế Ty nếu trọng dụng hắn, không chừng...
- Không chừng cái gì?
BaLâm lắc đầu, cũng không nói gì nữa, chỉ thở dài, nhãn thần cổ quái cực hạn.
o0o
Tại một nơi nào đó trong Tu La Quốc, trên một mảnh đất tràn ngập khí tức huyết sắc cách nơi này mây ngàn dặm, ba đạo nhân ảnh chậm rãi bay qua.
Thấy ba đạo nhân ảnh này xuất hiện, những đoàn nhân ảnh xung quanh, cũng bắt đầu khởi động. Những người này đều có biểu tình cứng đờ, có người rõ ràng đã chết không biết bao nhiêu ngày, thịt trên cơ thể đã thối rữa, nhưng vẫn từng bước tiến đến, dường như muốn thôn phệ ba người này.
Thấy vậy, một trong ba người chị lạnh lùng cười, khẽ quát:
- Cút!
Lập tức, liền thấy hắn vung tay, một đạo đấu khí thất luyện vung ra, nhất thời khiến đám người cứng đờ đó biến thành tro tàn.
Hai lão gia phía sau hắn cũng về mặt ác độc, một trong đó thở dài một hơi, thấp giọng nói:
- Đại trưởng lão, mấy ngày nay người như vậy chúng ta đã gặp qua không ít, thật sự khó chịu vô cùng. Ta vốn nghĩ những người trong TuLa Quốc không khác gì so với người ngoài, không ngờ lại khó chịu đến như vậy!
Người phía trước, tự nhiên là Đại trưởng lão Bắc Đầu Tông Hải Kim.
Hài Kim vẻ mặt khinh đạm, chậm rãi nói:
- Những người này vốn dĩ cũng không phải như vậy. Chỉ là, nơi này là một trong chín Huyết Sát Chi Địa trong thiên hạ, lại vì Kim Băng Yêu Vương và Hương Hương Quận chúa đã ra tay, Huyết Nhãn Linh Tuyên bị hủy, những khí tức ô uế trong đó tràn ngập ra ngoài, mới khiến những người bình thường này dị biến... Vốn dĩ, những người này bị biến thành Huyết Ma, nhưng không biết vì sao, huyết sát chi khí trong Huyết Nhãn Linh Tuyển lại không nồng nặc như trong tưởng tượng, vì vậy bọn chúng mới trở nên như vậy....
Hải Kim mỉm cười, nói:
- Đối với những cái xác không hồn này, dường như ta nhớ thời Thượng cổ nào đó có ghi chép, nói rằng nhân loại không thể biến thành Huyết Ma, mà lại biến thành tình trạng như vậy thì gọi là... nguy cơ sinh hóa...
- Nguy cơ sinh hóa?
Hai lão giả kia vẻ mặt nghiền ngẫm:
- Đại trưởng lão quả nhiên kiến thức sâu rộng
- Không phải ta kiến thức rộng rãi, mà là điển tịch trên Tông môn có ghi chép...
Hải Kim đáp, đang định nói tiếp, nhưng đúng lúc đó, thân hình hắn đột nhiên chấn động nhanh chóng nhắm mắt lại. Một lát sau, hắn mở mắt, cười lạnh một tiếng, nói:
- Quả nhiên nhưvậy!
Hai lão giả kia nhìn nhau:
- Chuyện gì vậy?
Hải Kim lạnh lùng cười, đáp:
- Vừa rồi Tông chủ truyền tin, bảo chúng ta cấp tốc trở về Tông môn. Sự việc chắc chắn có biến hóa, nếu ta đoán không lâm, có lẽ Tông chủ đã cảm nhận được Thất Tinh Giới Chỉ tồn tại... Xem ra chúng ta đoán không lầm, Thất Tinh Giới Chỉ quả nhiên nằm trong tay Lý Dật...
- Thìa vậy thì, vậy bây giờ chúng ta...
- Đi!
Hải Kim cười lạnh, lấy ra một khối ngọc bài từ trong Dung Giới, nhanh chóng bóp nát. Cùng với động tác của hắn, thân hình nhẹ nhàng lóe lên, đã biến mất trong không khí.
Còn hai vị trưởng lão kia cũng nhanh chóng bóp nát ngọc bài trong tay...