Hắc sát hung dữ mắng.
Lý Dật cũng rất buồn bực, chỉ có điều thuận miệng nói một câu mà thôi, quỷ mới biết rõ thật sự chạy đến một đầu cao giai ma thú như vậy, may mà hắn mỏ quạ đen còn không đến mức là quạ đen, tới đầu ma thú này, tựa hồ cũng không phải là cửu giai.
- Song Sát, các ngươi biết đầu ma thú này sao?
Lý Dật chỉ vào đầu ma thú rốt cục xuất hiện ở trước mặt bọn họ có điểm giống gấu chó hỏi. Trông đầu ma thú này ác mãnh, cao bảy tám thước, phảng phất như một pho tượng Thiết Tháp đứng sửng ở chỗ đó.
- Hắc viêm bạo hùng. Mẹ ơi, thất giai đỉnh phong ma thú.
Hắc sát mắng một câu, thất giai đỉnh phong tương đương với nhân loại thực lực Đấu Thánh đỉnh phong, mà Lý Dật cùng Song Sát cộng lại là ba cái đấu tôn. Lúc này, Lý Dật đang hy vọng âm sát dương sát mau hiện ra.
- Lý Dật, liên thủ chứ.
Bạch sát nói.
Còn cái gì nói sao? Ma thú không coi các ngươi là bằng hữu còn là địch nhân, theo ánh mắt hắn cực độ căm hận cũng có thể thấy được, trước mặt bốn người, sớm đã trở thành món ăn mỹ vị.
- Ngao.
Hắc viêm bạo hùng kêu lên một tiếng, thân thể trầm trọng bước ra như địa chấn chấn động, hướng phía bốn người đánh sâu vào. Trong bốn người, Lý Na thực lực thấp nhất, tại trước mặt bạo hùng uy áp dĩ nhiên là không cách nào di động. Lý Dật thấy thế, nắm lấy eo Lý Na liền bay lên trời.
Hắc bạch Song Sát cũng không dám cùng hắc viêm bạo hùng chính diện đánh ra đấu khí, thân hình cũng bạo thối ra sau.
Đã bị công kích, hắc viêm bạo hùng càng thêm thô bạo, hùng chưởng như thùng nước che ở trước người, đem tất cả đấu khí đều đập toái, thân thể lại không chút nào trì trệ, hướng về Lý Dật cùng Lý Na đánh sâu vào. Ma thú này có vài phần thông minh, nhận thấy Lý Na thực lực thấp nhất, cũng không quan tâm hắc bạch Song Sát công kích, chuyên đối phó Lý Dật cùng Lý Na.
- Song Sát, chúng ta xong đời, các ngươi cũng đừng mơ tưởng chạy trốn được.
Lý Dật trong lúc cấp bách không quên nhắc nhở, để tránh Song Sát khoanh tay đứng nhìn, mượn đao giết người.
Bất quá Lý Dật nói cũng không phải dọa, với thực lực của hắc viêm bạo hùng, xử lý Lý Dật cùng Lý Na xong lại đối phó hắc bạch Song Sát, cho dù Song Sát có thủ đoạn hợp kỹ, chỉ sợ cũng khó có thể ngăn cản.
Cho nên Song Sát làm ra lựa chọn sáng suốt, tại lúc bạo hùng điên cuồng tấn công, đồng thời đấu khí cũng đánh trúng bạo hùng, lúc này bại hùng gào khóc tru lên không ngừng, dẫn tới cả rừng rậm như sóng lớn phập phồng. Thất giai đỉnh phong quả nhiên là không bình thường, Lý Dật phía dưới uy áp hắc viêm bạo hùng, ỷ vào vân bộ quỷ dị, cũng chỉ là có thể miễn cưỡng tránh né.
Đầu súc vật này xem ra chỉ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, xem ra không để cho hắn ăn một chút đau khổ, thì muốn ráo mán cạn tào. Lý Dật bối rối thầm nghĩ. Thiên ma đấu khí trải qua tác dụng của thiên khôn kiền châu cường hóa, từ trong thân thể tràn ra, huyết hồng hắc đấu khí huyễn hóa thành hình rồng, đánh thẳng về bạo hùng.
- Ngao.
Một tiếng thanh âm thật dài vang lên, bạo hùng khẽ giật mình, song chưởng không hề phòng hộ, mà là chậm rãi đánh ra, một đạo hắc sắc lạnh như băng hỏa diễm lập tức từ trong lòng bàn tay thoát ra, cùng thiên ma đấu khí quấn giao tại một chỗ. Liên tục đấu khí sóng xung kích bốn phía khuếch tán ra, thiên ma đấu khí mặc dù là đấu khí tinh thuần nhất lợi hại nhất, nhưng Lý Dật dù sao chỉ có thực lực đấu tôn, thiên ma đấu khí cũng chỉ tu luyện đến bốn biến, hỏa diễm màu đen đánh nát thiên ma đấu khí, một mực vọt tới trước mặt Lý Dật.
Lý Dật chỉ cảm thấy làn da lạnh lẻo thấu xương, bị màu đen hỏa diễm chạm vào bên ngoài da thịt lập tức kết xuất thành bông tuyết. Không biết đây là cái hỏa gì? Băng hỏa? Hộ thể thánh hệ đấu khí tự động lưu chuyển, đuổi màu đen hỏa diễm hàn ý kia đi.
Nhưng, trải qua một chiêu này, Bạo hùng cũng đình chỉ truy kích, ánh mắt cổ quái nhìn xem Lý Dật, nó chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, lúc này thân hình cao lớn cũng chuyển đánh về phía hắc bạch Song Sát.
Lúc này, Lý Dật vội vàng triệu ra long sủng xèo xèo, đem Lý Na giao cho Xèo xèo.
Hắc bạch Song Sát diễn lại trò cũ, vẫn một trước một sau chọn dùng băng hỏa hợp kỹ, băng thuẫn cùng hỏa thuẫn dung thành một đạo phòng ngự cái chắn quỷ dị. hắc viêm bạo hùng lâu công không được, cũng thật sự nổi giận, song chưởng không ngừng phát ra, theo động tác này, từng sợi hỏa diễm màu đen không ngừng theo thân thể khổng lồ hắn bốn phía xông ra, sau đó hội tụ cùng một chỗ, màu đen hỏa diễm lạnh như băng làm không khí bốn phía nhiệt độ đều bỗng nhiên giảm xuống vài phần.
- Không tốt. Súc vật muốn sử dụng đấu kỹ.
Cái gì, ma thú cũng biết sử dụng đấu kỹ. Lý Dật cả kinh, không biết hắc viêm bạo hùng đánh ra cái đấu kỹ quỷ dị gì.
- Lý Dật, mau ra tay, huynh đệ chúng ta xong rồi, các ngươi cũng đừng mơ tưởng chạy trốn.
Hiện tại tới phiên bạch sát nhắc tới Lý Dật.
Môi hở răng lạnh đạo lý này Lý Dật hiểu, cho dù hắn và Lý Na hiện đang quay đầu chạy trốn,. Hắc viêm bạo hùng cũng không hoàn toàn có năng lực giết chết hắc bạch Song Sát sau đuổi theo chính mình. Huống chi, Lý Dật cũng không có đường lui có thể đi, đằng sau còn có nhân loại so với ma thú hung tàn hơn.
Cho nên dù cho Lý Dật một vạn lần cũng không tình nguyện đi cứu hắc bạch Song Sát, nhưng vì lợi ích của mình, không thể không nghĩ biện pháp.
Tay quyết bay động, một vòng Huyết Nguyệt chậm rãi xuất hiện ở bàn tay Lý Dật, trong lúc đó Bạch Hổ đấu kỹ thi triển ra, thiên địa gió nổi mây phun, năng lượng hung hãn tàn sát bừa bãi, các loại dị tượng làm cho người biến sắc.
Lúc này ba người một thú đánh nhau, Hắc viêm bạo hùng đang không ngừng thôi phát hỏa diễm màu đen, hắc bạch Song Sát thì bố kết phòng ngự cái chắn băng hỏa hợp kỹ, mà Lý Dật thì súc thế Bạch Hổ đấu kỹ Huyết Nguyệt cuồng cương. Sở dĩ lựa chọn Huyết Nguyệt cuồng cương, một là vì chiêu này là đấu kỹ Lý Dật hiện tại có uy lực lớn nhất, hai là vì hắn súc thể thời gian dài nhất. Lý Dật hy vọng kết cục tốt đẹp, tự nhiên là hắc viêm bạo hùng đánh tan hắc bạch Song Sát, cũng rơi vào Huyết nguyệt cuồng cương của mình.
- Lý Dật, ngươi làm cái quỷ gì? Nhanh công kích đi.
Hắc sát dĩ nhiên thiếu kiên nhẫn, đối lập thực lực quá rõ ràng, một đầu ma thú thất giai đỉnh phong sử dụng đấu kỹ, tương đương với nhân loại Chu Tước cấp bậc, cũng xa xa không phải hai đấu tôn liên thủ có khả năng chống lại.
Lý Dật đương nhiên sẽ không để ý đến hắn, Huyết Nguyệt cuồng cương đúng là cần thời gian súc thế, chỉ có súc thế đến mức tận cùng, mới có thể làm cho hắc viêm bạo hùng bị thương tổn trí mạng.
- Câm miệng cho ta?
Bạch sát quát.
- Các ngươi, đều phải chết.
Hắc viêm bạo hùng đột nhiên ồm ồm mở miệng nói ra.
Đúng vậy, các ngươi đều phải chết, Lý Dật đột nhiên cảm thấy cảm giác bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, may mà hoàng tước chính là bản thân hắn, loại tâm tình này làm cho hắn cảm thấy vui sướng.
- Ngao.
Hắc viêm bạo hùng lần nữa phát ra một tiếng gầm điên cuồng, theo cái thanh âm điên cuồng gào thét, quanh thân hắc viêm bạo hùng màu đen hỏa diễm đột lượn lờ sau đó triệu hoán, chia làm ba đạo hắc sắc tia chớp, chia ra tấn công vào hắc bạch Song Sát cùng Lý Dật.
Lý Dật không ngờ mục tiêu công kích hắc viêm bạo hùng lại bao hàm chính mình, tia chớp trước mắt màu đen tiêu xạ đến, không còn có bất luận cái gì lo lắng, Huyết Nguyệt ầm ầm bắn nhanh ra.
- Oanh.
- Rầm rầm.
- Rầm rầm rầm.
Hai cổ năng lượng công kích cực hạn cùng một cổ lực lượng cực hạn phòng ngự lập tức tạo thành đấu khí mảnh nhỏ bay ra tán loạn, chỗ đứng của ba người một thú bị phá hủy triệt để, nguyên bản cước đạp mặt đất hư không tiêu thất, ba người một thú đều biến thành trạng thái huyền phù. Ba cổ năng lượng oanh kích giằng co mấy phút đồng hồ, Huyết Nguyệt cuồng cương công kích trúng vào thân thể hắc viêm bạo hùng.
Hắc viêm bạo hùng cũng đánh giá thấp lực công kích của Lý Dật, một tiếng kêu thống khổ thảm thiết đã rơi vào phía dưới cái hố thật sâu, đối diện, hắc bạch Song Sát lại biến mất. Xuất hiện ở vị trí bọn họ, lại là hai người khác.
- Dương sát.
Lý Dật phán đoán không có sai, sau khi màu đen hỏa diễm hắc viêm bạo hùng đánh nát băng hỏa cái chắn hắc bạch Song Sát, âm sát dương sát kịp thời đuổi tới, hơn nữa ra tay đánh tan màu đen hỏa diễm.
Làm được như thế, hắc bạch Song Sát vẫn bị thương nôn ra máu không ngừng, nếu không có âm dương Song Sát cầm giữ, chỉ sợ năng lực huyền phù ở giữa không trung cũng không có, đã bị rơi xuống rồi.
Âm dương Song Sát hiện thân, đối với Lý Dật mà nói vửa lo vừa mừng. Mà mấu chốt, lại rơi vào trên người hắc viêm bạo hùng đang ở trong hố sâu kia.
Hắc viêm bạo hùng mặc dù bị Huyết Nguyệt cuồng cương đánh trúng mà thua thiệt, nhưng hiển nhiên, điểm ấy thương thế đối với một đầu ma thú mà nói, còn không phải trí mạng. Thống khổ tru lên vài tiếng, hắc viêm bạo hùng một lần nữa lại đứng lên, mục quang gắt gao nhìn vào Lý Dật. Chỉ là trong ánh mắt, ngoại trừ cừu hận, còn có một tia sợ hãi.
Ma thú cũng sẽ có sợ hãi, càng là phẩm giai cao ma thú, càng giống nhân loại có tất cả cảm tình cảm giác. Ngược lại là những đê cấp ma thú kia, hoàn toàn bằng vào thú tính cùng bản năng làm việc, mà không lo lắng bất luận cái hậu quả gì.
- Hắn chính là Lý Dật sao?
Nói chuyện là tên Ục ịch, một người có tướng mạo hèn mọn bỉ ổi. Ở bên cạnh hắn, thì là một người cao gầy, hai người đứng chung một chỗ, Lý Dật cảm thấy kiếp là tổ hợp diễn viên hài tốt nhất.
- Đúng, hắn chính là Lý Dật. Dương sát, may mắn các ngươi tới kịp thời, bằng không huynh đệ chúng ta hủy ở trong tay tiểu tử này.
Giao thủ ba người một thú, chỉ có Lý Dật ngoại trừ hao tổn một chiêu Bạch Hổ đấu kỹ, không có ăn cái thiệt thòi gì, điều này làm cho bạch sát ôm hận.
- Dương sát, nói chuyện bằng lương tâm đi.
Lý Dật lập tức đứng dậy:
- Nếu không có ta sử xuất Bạch Hổ đấu kỹ, chỉ bằng hai người các ngươi, có thể tiếp được đấu kỹ của thất giai đỉnh phong ma thú sao? Hay là có người giúp đỡ, liền cho rằng có thể giết ta.
- Mặc kệ ngươi có phải đùa giỡn hay không, Lý Dật, ngươi hôm nay ngươi phải chết ở đây, tối thiểu Thiên Sát địa sát là do ngươi giết chết, điểm ấy xác định không thể nghi ngờ.
Lý Dật nhìn dương sát một cái:
- Ngươi chính là dương sát? Như vậy cái kia là âm sát rồi? Ta lại cảm giác được các ngươi hẳn gọi là béo sát cùng gầy sát mới đúng.
- Tuyệt sát môn quả thật có béo sát gầy sát, bất quá ta dám khẳng định ngươi tình nguyện nhìn thấy chúng ta, cũng không muốn nhìn thấy béo sát cùng gầy sát.
Tuyệt sát môn thật đúng là có chút ý tứ, vừa xuất hiện đều là có đôi có cặp, chẳng lẽ những thứ gì sát đều là "Đồng chí"? Kiềm chế ý niệm muốn cười trong đầu, Lý Dật phán đoán một chút tình thế, hắc bạch Song Sát bị thương không nhẹ, mà thân mình chính là phòng ngự, uy hiếp không tính quá lớn. Ngược lại âm dương Song Sát, đối thủ chủ yếu của mình bây giờ.
- Bạo hùng, ngươi có hứng thú liên thủ hay không, xử lý bốn sát này?
Lý Dật xoay người hướng ma thú trong hố sâu hỏi.
Hắc viêm bạo hùng một mực thờ ơ lạnh nhạt nhìn năm tên nhân loại đối khẩu, với trí thông minh của hắn, tự nhiên cũng minh bạch năm người này cũng không phải để đối phó hắn. Trải qua một trận chiến vừa rồi, hắc viêm bạo hùng đối với Lý Dật đã có vài phần kiêng kị, mấy tên to con thực lực tuy nhiên kinh người, nhưng dù sao cũng là ma thú, nghe được Lý Dật đề nghị liên thủ, nghĩ nghĩ, ồm ồm hồi đáp:
- Ngươi là nhân loại, ta tại sao phải cùng ngươi hợp tác?
- Cho dù ta là nhân loại, chẳng lẽ ngươi không cho rằng tình huống hiện tại đối với ngươi rất bất lợi sao? Nếu như cùng ta liên thủ cùng bọn họ, tối thiểu có tám phần nắm chắc giết chết ngươi. Bất quá bởi như vậy, ta có kết quả cũng sẽ giống ngươi, cuối cùng cũng bị bọn họ giết chết. Kết quả này bốn sát chiếm đại tiện nghi. Cho nên ta không ngại nói với ngươi, chúng ta trước liên thủ xử lý bọn họ, sau đó chúng ta lại quyết phân thắng bại, kết quả tối thiểu hai người chúng ta một người có thể sống sót. Ngươi cho rằng cái nào có lời?
Hắc viêm bạo hùng đáng thương chỉ số thông minh căn bản không cao, thấy Lý Dật thao thao bất tuyệt phân tích. Mà bên kia, Dương sát cũng không khỏi cười khẩy nói:
- Ngươi cho là ma thú thật sự có trí tuệ của nhân loại sao? Lý Dật, ngươi cũng có ý nghĩ kỳ lạ, lại muốn cùng một đầu ma thú liên thủ, ha ha ha.