Nhưng nếu không phải là người chết thì thân thể có thể vẫn có nhiệt lượng phát ra. Đó chính là vấn đề Lý Dật cảm thấy hứng thú, đối với hắn mà nói, mỗi tia nhiệt lượng đều vô cùng quý báu, triệu hồi Quỷ Ảnh Khôi Lỗi lúc này chỉ còn mặc bộ nội y ra, Lý Dật vui mừng nhận thấy thân thể không còn chút sức sống này không ngờ vẫn giống như người bình thương, thân thể vẫn còn sức ấm.
Quá đỗi vui mừng, Lý Dật ôm lấy cỗ khôi lỗi đó, cảm giác ấm áp tuy không đến nỗi nóng bỏng nhưng lại không ngừng nghỉ khiến Lý Dật vô cùng vui mừng. Chúng thần làm chứng, đây là lần đầu tiên Lý Dật biết rằng thân thể nữ nhân lại còn có tác dụng kỳ diệu như vậy.
Thân thể đã ấm áp lại, Lý Dật đưa Quỷ Ảnh Khôi Lỗi trở lại không gian vốn có của nó, rồi tiếp tục trị liệu.
Không ngừng lặp lại như vậy, khi Lý Dật lại cảm thấy đói, chỗ kinh mạch bị thương tổn đầu tiên đã được khôi phục xong. Trong quá trình dùng đấu khí để trị liệu không thể cảm nhận thấy thời gian trôi qua, hơn nữa thân thể ở trong phòng băng cũng không biết là ngày hay đêm, nên khi Lý Dật cảm thấy đói thì cũng không biết là đã trải qua một ngày hay chưa. Cố chịu đựng, Lý Dật vẫn chưa ăn miếng thịt thứ hai, dù sao vẫn chỉ mới khôi phục xong một chỗ kinh mạch, vẫn còn ba chỗ kinh mạch quan trọng và một chỗ không quan trọng lắm nữa chưa được khôi phục, tiến triển vẫn chưa thể gọi là thuận lợi.
Không biết là do thời tiết bên ngoài đã trở nên lạnh hơn, hay do thân thể Lý Dật đã bị suy nhược nên cảm nhận như vậy, Lý Dật cảm thấy ngày càng lạnh hơn, khi khôi phục nơi kinh mạch thứ hai, cơ hồ chưa tới một giờ Lý Dật đã lại cần ôm lấy khôi lỗi để sưởi ấm, cho tới khi chỗ kinh mạch bị thương tổn thứ hai khôi phục được một nửa, Lý Dật mới ăn miếng thịt thứ hai.
Có năng lượng của ma thú bổ sung, Lý Dật liền một mạch khôi phục xong chỗ kinh mạch thứ hai. Chỗ kinh mạch bị thương tổn thứ ba ở gần tim, bị thương tổn nghiêm trọng nhất, cũng là chỗ quan trọng nhất, nếu có thể khôi phục được chỗ này thì đấu khí có thể luân chuyển trong phần lớn kinh mạch, hình thành một vòng tuần hoàn nhỏ, như vậy tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều. Cơ hồ có thể khẳng định sẽ không thể chết được.
Nhưng kinh mạch gần tim bị thương tổn nghiêm trọng nhất, với tình hình thân thể suy yếu của Lý Dật, muốn khôi phục được cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thánh hệ đấu khí vận chuyển tới chỗ kinh mạch vị đứt, dần ghép những mảnh vỡ lại với nhau, những nơi không thể ghép nối lại được thì dùng thánh hệ đấu khí thôi động, dần sinh ra kinh mạch mới. Công việc khôi phục kinh mạch khó khăn và chậm chạp nhất chính là phải dùng đấu khí để sinh ra kinh mạch mới. So với lục phủ ngũ tạng, một cường giả, đặc biệt là một cường giả cấp bậc Đấu Tôn, kinh mạch so với người thường dẻo dai hơn gấp trăm lần, trong lúc tu luyện hay đối địch thì vô cùng có lợi, nhưng nếu bị thương tổn thì công việc phục hồi cũng khó khăn hơn người thường gấp trăm ngàn lần.
Nếu không phải có thánh hệ đấu khí và thiên khôn địa càn châu, dựa vào khôi phục bình thường, Lý Dật e rằng phải nằm trên giường nửa năm mới khôi phục lại được.
Nhưng khó thế nào cũng bắt buộc phải phục hồi, Lý Dật cắn răng, không ngừng thôi động thánh hệ đấu khí, nhưng lúc này, Lý Dật lại cảm thấy một việc không tốt. Nguyên khí trong đan điền khí hải tuôn vào kinh mạch trở thành đấu khí, nhưng nguyên khí này không phải dùng không bao giờ hết, khi phục hồi hai chỗ kinh mạch bị tổn thương vừa rồi, thánh hệ đấu khí đã tiêu hao quá nửa, nếu là lúc bình thường thì đương nhiên có thể hấp thu thiên địa linh khí để khôi phục, nhưng hiện tại chỗ kinh mạch quan trọng nhất vẫn chưa phục hồi được, đương nhiên là không thể khôi phục thánh hệ nguyên khí, cũng có nghĩa là, nếu Lý Dật không thể lợi dụng thánh hệ nguyên khí còn lại để phục hồi xong chỗ kinh mạch bị tổn thương thứ ba này, thì chỉ có thể dùng các hệ đấu khí khác để hoàn thành công việc tu sửa.
Vấn đề là các hệ đấu khí khác có thể tu sửa kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng như vậy hay không? Lý Dật không dám chắc lắm.
Nghĩ đến điều đó, Lý Dật đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Bất luận thế nào, bắt buộc phải dựa vào chỗ thánh hệ đấu khí còn sót lại để hoàn thành công việc phục hồi.
Ở trong phòng băng lạnh giá, cái lạnh âm mấy chục độ dần lấy đi năng lượng của Lý Dật, tác dụng của nhiệt độ cơ thể của Quỷ Ảnh Khôi Lỗi ngày càng nhỏ. Lý Dật cảm thấy khí tức của sinh mạng dần xa rời khỏi cơ thể hắn, tựa hồ cũng sắp giống như Quỷ Ảnh Khôi Lỗi, không còn một chút sức sống.
Không biết đã trải qua bao lâu, miếng thịt cuối cùng cũng đã ăn hết, thương tổn ở tâm khiếu mới chỉ phục hồi được một nửa, nhưng thánh hệ đấu khí đã dùng hết bảy tám phần. Sự tuyệt vọng đã chiếm dần tâm trí đã có phần tê dại của Lý Dật. Lẽ nào chúng thần thực sự muốn mình phải bỏ mạng ở nơi quỷ quái này hay sao? Lẽ nào mình khống chế Quỷ Ảnh Khôi Lỗi xây dựng phòng băng này, chính là dựng mộ cho chính mình hay sao?
Ý nghĩ này vừa hiện ra, Lý Dật đã lập tức dùng lực bấm mạnh vào đùi mình, giúp mình duy trì trạng thái tỉnh táo. Hắn biết, trong tình cảnh tuyệt vọng này, còn quan trọng hơn cả đấu khí chính là ý chí, là khát vọng sống, nếu mất đi hai thứ này, tử thần sẽ có thể dễ dàng đem hắn đi.
Tử thần! Tử thần cái con khỉ! Cũng giống như nhân loại, chỉ là đồ khốn kiếp bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.
Nhưng không bao lâu sau, trong cái lạnh giá, Lý Dật cảm thấy thân thể mình bắt đầu cứng lại, thân thể cứng lại thì ý thức cũng dần mơ hồ.
- Lý Dật tiểu hữu! Ngươi hãy đưa ta quay lại bờ biển đi.
ở trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm có chút bất lực xen lẫn cầu xin của Xà Tôn Giả, ngay cả cách xưng hô cũng trở nên khách khí hơn. Lão quỷ này cũng không ngồi chơi không mà luôn chú ý quan sát động tĩnh của Lý Dật, tình trạng của Lý Dật hiện tại hắn thậm chí còn hiểu rõ hơn cả bản thân Lý Dật. Xà Tôn Giả thực sự không muốn cùng với Lý Dật bị chôn trong phòng băng lạnh giá này.
- Lão quỷ, ngươi cảm thấy ta có thể chết được hay sao?
- Chắc là vậy, dù sao thì trăm phần chết không có hi vọng sống.
Ngừng lại một chút, Xà Tôn Giả ngữ khí đột nhiên trở nên vô cùng cổ quái:
- Nhưng cũng không phải là không có cách nào khác. Vẫn còn một cách, nhưng cách này... cách này quả thực khiến ngươi ta không thể chịu nổi, ta khuyên ngươi hãy chấp nhận số phận đi.
Xà Tôn Giả cố làm ra vẻ thần bí, nhưng Lý Dật không mắc mưu, cứ mặc kệ hắn. Quả nhiên, ngưng lại mấy giây, Xà Tôn Giả lại hỏi:
- Lẽ nào ngươi không muốn nghe cách này hay sao?
- Ngươi có mồm!
Lý Dật thân thể suy nhược, thực sự không muốn nhiều lời với hắn.
- Hì hì, ngươi chẳng phải là có một mĩ nữ khôi lỗi hay sao? Ý của bổn tôn là, cho dù là khôi lỗi thì cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân khuôn mặt dáng người cũng không hề tồi chút nào. Lý Dật tiểu hữu, nam nhân tuổi ngươi đang là lúc dục hỏa hưng thịnh, nếu có thể khơi dậy ngọn dục hỏa này, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề giá lạnh. Vấn đề giá lạnh được giải quyết rồi thì sẽ có thể tập trung tâm trí khôi phục kinh mạch bị thổn thương.
Những lời này có lẽ chính là chủ đề mà Xà Tôn Giả muốn nói. Ý của Xà Tôn Giả là muốn Lý Dật đi làm chuyện ấy với khôi lỗi. Lý Dật tuy không phải người tốt, nhưng chưa đến nỗi khốn nạn đến vậy. Kích phát dục hỏa với khôi lỗi, vừa nghe đã biết là một việc vô cùng đáng buồn nôn.
- Lão quỷ, ngươi thật là tà ác, chủ ý như vậy cũng có thể nghĩ ra được.
- Bổn tôn biết việc này có chút làm khó ngươi, nhưng tựa hồ lúc này cũng là cách duy nhất, chỉ dựa vào một chút hơi ấm cơ thể đó hiện nay đã không còn nhiều tác dụng với ngươi nữa. Thử đi, Lý Dật tiểu hữu.
Cho dù đã chiến thắng được cảm giá buồn nôn, nhưng lúc này muốn Lý Dật thân thể đang suy nhược nảy sinh ngọn dục hỏa cũng không phải là việc dễ dàng. No ấm mới nghĩ đến chuyện tà dâm. Nhưng lúc này Lý Dật vừa không no, cũng chẳng ấm, tính mạng lại còn đang bị nguy hiểm, trong tình trạng này...
- Lý Dật tiểu hữu, ngươi thử tưởng tượng trong đầu xem, tưởng tượng nữ nhân trước mắt này thành người ngươi yêu thích đang trút sạch xiêm y đứng trước mặt ngươi, là một nam nhân sinh lý bình thường, nếu ngươi không làm việc gì đó thì sao có thể xứng đáng với bản thân. À, bây giờ ngươi triệu hoán Quỷ Ảnh Khôi Lỗi ra rồi tính tiếp.
Ở trong đầu, Xà Tôn Giả vẫn dùng ngữ khí mập mờ để lôi kéo Lý Dật.
Khôi lỗi nữ nhân này thân thể khá đầy đặn, thực sự rất phù hợp làm đối tượng để tưởng tượng, nhưng là một khôi lỗi, khí tức âm lãnh đó đủ để khiến bất cứ cậu nhỏ nào cũng phải mềm xuống.
Thôi được, Lý Dật dừng ánh mắt lại trên bộ ngực, cố gắng tưởng tượng thành người mà mình yêu thích. Người mà mình yêu thích, vừa nghĩ đến đó Lý Dật lại cảm khái, thiếu nữ đầu tiên hắn nghĩ tới không ngờ lại là Mạc Tâm Nhu. Nhưng vừa nghĩ đến đó thì cũng hiểu ra, Mạc Tâm Nhu tuy chưa tới mức yêu thích, nhưng dù sao cũng là nữ nhân đầu tiên mình “xâm nhập” khi tới thế giới này, do vậy để lại ấn tượng cho hắn cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng rồi nghĩ đến vẻ mặt đau đớn tức giận của Mạc Tâm Nhu, Lý Dật lại cố gắng gạt bỏ hình ảnh này ra khỏi đầu. Do mình đã cưỡng ép cô ấy, nên Mạc đại tiểu thư cũng chưa từng có thái độ tốt đẹp với mình.
Người thứ hai mà Lý Dật nghĩ tới chính là Cung Vô Song. Thực ra Lý Dật cảm thấy phải nghĩ tới Lý Na mới đúng, nhưng cái thứ tư duy này, có lúc không thể nào khống chế được.
Nghĩ tới Cung Vô Song, Lý Dật cảm thấy trong tim như dâng lên một dòng nước ấm áp. Ngày trước khi hắn dời khỏi Thiên Phong Đế Quốc, Cung Vô Song đã từng yêu cầu được đi cùng hắn, nếu không bị lão sắc quỷ Phì Phì dọa cho sợ chết khiếp thì có lẽ cũng đã cùng mình tới La Lan Học Viện. Vị đại công chúa tôn quý của hoàng thất này cũng có thể đưa vào danh sách nữ nhân của mình rồi.
Nghĩ ngợi lung tung như vậy, cảm giác lạnh buốt xâm nhập vào trong cơ thể cũng đã giảm đi rất nhiều, vẻ mặt cao quý tuyệt mỹ của Cung Vô Song cũng đột nhiên thay thế khuôn mặt của khôi lỗi trước mặt.
- Đúng, đúng thế, Lý Dật tiểu hữu, trước mặt có nữ nhân như vậy, ngươi lẽ nào không muốn làm gì sao?
Xà Tôn Giả tựa hồ biết rất rõ tâm tư của Lý Dật, ngữ khí mập mờ của lão khiến Lý Dật nhẹ nhàng đi lên trên, trút bỏ tầng phòng ngự cuối cùng của khôi lỗi. Đây có lẽ cũng là thân thể của nữ nhân chưa từng sinh nở, bộ ngực vút cao, vẫn còn có hai quả anh đào ửng hồng khiến người khác mê muội.
- Vô Song, Vô Song...
Lý Dật khẽ lẩm bẩm, úp mặt vào giữa bộ ngực đó, ý niệm khống chế, Quỷ Ảnh Khôi Lỗi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, ôm gọn trong lòng mình, hơi ấm thân thể của khôi lỗi cùng ngọn dục hỏa của Lý Dật khiến cái giá lạnh đột nhiên tan biến.
Đúng lúc Lý Dật không tự chủ được, định làm động tác tiếp theo thì Xà Tôn Giả lại đột nhiên nhắc nhở:
- Tiểu tử, còn không mau nhân cơ hội phục hồi kinh mạch bị tổn thương.
Lý Dật nghe vậy mới hoàn hồn lại, vẫn ôm khôi lỗi nữ nhân trong lòng, tập trung tinh thần thôi động thánh hệ đấu khí còn sót lại tu sửa chỗ kinh mạch đã khôi phục hơn một nửa.