- Hồng Dịch huynh đệ, Hồng gia ta tuy không phải nhà đế vương, nhưng ở Thiên Phong đế quốc cũng coi như thế lực nhất lưu. Với tài cán của Hồng Dịch huynh đệ, nếu có thể vì Hồng gia lập một hai kỳ công cũng dễ như trở bàn tay, đến lúc đó phú quý nhân gian cũng không thua kém bao nhiêu so với nhà đế vương.
Xem ra câu chuyện tiến triển rất tốt, đại thiếu chủ Hồng gia quả nhiên biết nắm bắt cơ hội. Lý Dật vội vàng đứng dậy, cung kính khom người, lộ vẻ xúc động nói:
- Trọng dụng của Hồng thiếu chủ, tại hạ ghi nhớ trong lòng, sau này cho dù xông pha khói lửa, Hồng Dịch tuyệt đối không chối từ. Thiên hạ ai chẳng biết thực lực của đế quốc Hồng gia, có thể đem sức lực phục vụ dưới trướng Hồng gia là vinh hạnh lớn lao của Hồng Dịch này!
Chính sự xem như đã đàm phán xong, hai người lại tiếp tục thưởng thức rượu, Hồng Vũ nói:
- Nếu đã như vầy, Hồng Dịch huynh đệ cũng không nên ở quán trọ nữa, ta sẽ kêu quản gia chuẩn bị một phòng nhỏ, cần gì chỉ cần nói với quản gia, trên trời dưới đất, phàm là nhân lực có thể làm được, Hồng gia ta nhất định sẽ làm vì Hồng Dịch các hạ.
Không khí trong ngôi đình nhỏ càng lúc càng hòa hợp. Hai người đã uống đến mức tê thắt đầu lưỡi, xưng huynh gọi đệ nịnh bợ lẫn nhau, khiến Diệp Khinh Vũ nghe thấy cũng bất giác cau mày. Hồng Vũ rất cao hứng, từ sau khi Lý Dật từ Bách Hoa giới trở về, vì cuộc thi đấu tuyển chọn phò mã, tứ đại gia tộc không biết đã bàn bạc bao nhiêu lần, nhưng đều không tìm ra một đối thủ có thể nắm chắc đối kháng. Vị cường giả Đấu Hoàng trước mặt này, mặc dù thực lực bản thân không quá mức khủng bố, nhưng đừng quên người ta được cường giả Đấu Tôn dạy dỗ.
Một Đấu Hoàng được Đấu Tôn dạy dỗ và một Đấu Hoàng dựa vào bản thân cố gắng tu luyện tuyệt đối là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa chưa nhắc đến đấu kỹ của con át chủ bài này có cường ngạch và cao cấp hay không, chỉ riêng nhãn giới của hắn cũng không thể xem thường. Điều này có thể nhìn ra từ việc Lý Dật tiêu diệt Đấu Hoàng họ Sử.
Lý Dật đương nhiên càng cao hứng, không ngờ chỉ dựa vào một câu chuyện hoang đường đã có thể chiếm được tín nhiệm của đại thiếu gia Hồng gia. Sau này hành động trọng đại của tứ đại gia tộc có thể nắm giữ trong tay mình, còn có gì thoải mái hơn nữa!
Khi không khí đang vui vẻ, chợt thấy một nô bộc vội vã chạy tới, nói với Hồng Vũ:
- Lão gia mời Thiếu chủ đến thư phòng, có chuyện quan trọng!
Hồng Vũ nghe xong, đành phải cáo lỗi với Lý Dật và Diệp Khinh Vũ:
- Phụ mệnh khó cãi, Khinh Vũ, nàng tiếp rượu Hồng Dịch huynh đệ, ta cáo từ trước.
Theo lý mà nói, với thân phận địa vị của Diệp Khinh Vũ, nếu Hồng Vũ rời bàn tiệc, bản thân nàng sao có thể ở lại uống rượu với một thiếu niên vừa mới quen biết. Nhưng cũng không biết là bị thân thế truyền kỳ của Lý Dật hấp dẫn, hay là xuất phát từ lòng hiếu kỳ của thiếu nữ, Diệp Khinh Vũ lại khẽ gật đầu, không thừa cơ rời khỏi bàn tiệc.
Thấy Diệp đại tiểu thư ở lại một mình, trong lòng Lý Dật cười lạnh không ngớt. Diệp đại tiểu thư ở trước mặt đôi má hồng hào, vẻ mặt khâm phục xen lẫn tò mò thỉnh thoảng liếc nhìn Lý Dật dò xét, làm gì còn vẻ cao ngạo khi đối mặt với thân phận thật sự của Lý Dật. Trên người mặc một chiếc váy dài đẹp đẽ vừa vặn, để lộ ra một cơ thể đầy quyến rũ, rất mực thước chứ không ngả ngớn, một mùi hương cơ thể thiếu nữ thoang thoảng tỏa ra, khiến người của hai thế giới như Lý Dật, vốn đã rất quen thuộc với nữ nhân cũng cảm thấy mê muội.
Mỹ nữ như vậy, trong loại tình cảnh này, thử hỏi sao không sinh tà niệm cho được.
Lý Dật nâng chén rượu lên, nghiêm mặt nói:
- Ngưỡng mộ phương danh đại tiểu thư Diệp gia đã lâu, hôm nay vừa gặp liền nhớ tới một câu châm ngôn.
- Châm ngôn gì?
Diệp Khinh Vũ dịu dàng hỏi, thiếu niên truyền kỳ này nếu chỉ luận về bên ngoài, so với Hồng Vũ còn kém hơn một chút, nhưng trên người hắn có một loại mị lực kỳ lạ khiến đại tiểu thư Diệp gia không kìm được ham muốn tìm tòi nghiên cứu.
- Nghe danh không bằng gặp mặt, tại hạ mặc dù cùng lão quỷ ngao du qua không ít nơi, cũng được gặp không ít giai nhân xuất sắc, nhưng so với Diệp đại tiểu thư, sợ rằng ngay cả phù vân cũng không sánh bằng.
Lời nịnh bợ trắng trợn qua ngữ khí của Lý Dật lại trở nên thành khẩn vô cùng. Nghe xong lời nịnh nọt của Lý Dật, hai má Diệp Khinh Vũ đã ửng đỏ vì hơi rượu lại càng thêm diễm lệ.
- Hồng Dịch các hạ nói đùa, nữ tử xuất sắc trong thiên hạ nhiều như cá diếc sang sông. Ngược lại Hồng Dịch các hạ mới mười mấy tuổi đã tấn chức lên cảnh giới Đấu Hoàng, chỉ sợ ở Thiên Phong đế quốc không tìm ra người thứ hai mà thôi.
- Diệp đại tiểu thư, đừng gọi tại hạ Hồng Dịch là các hạ, nghe xa lạ quá, cứ gọi tại hạ là Hồng Dịch được rồi.
Diệp Khinh Vũ cười cười:
- Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là Diệp đại tiểu thư, cứ gọi ta là Khinh Vũ.
Xưng hô thật là kỳ lạ, chỉ cần một biến đổi đơn giản như vậy, hai người bỗng nhiên trở nên thân thiết hơn nhiều. Lý Dật lại một mình uống rượu, thở dài:
- Nếu có người dành được trái tim của mỹ nữ như Khinh Vũ, cho dù là giải thi đấu tuyển chọn phò mã cũng không có tâm tư tham gia!
Cũng chỉ là một câu nịnh bợ bâng quơ, lại vừa vặn nói trúng tâm sự của Diệp Khinh Vũ.
Diệp Khinh Vũ lập tức lộ ra một vẻ ai oán:
- Chỉ sợ có một số người không nghĩ như vậy, trong mắt một số người nào đó, quyền thế địa vị còn quan trọng hơn nhiều so với người yêu!
- Ồ? Thực sự có người có phúc mà không biết hưởng như vậy sao, vậy thì đó là kẻ ngu xuẩn nhất trong thiên hạ rồi.
Lời này vừa nói ra, Diệp Khinh Vũ lập tức mỉm cười, tâm tư thiếu nữ vốn quỷ thần khó dò, nghe thấy Lý Dật nói Hồng Vũ như vậy, Diệp Khinh Vũ cũng cảm thấy sung sướng. Lý Dật dù thông minh, cũng không nghĩ tới tình cảnh này, đành phải cười phụ họa.
Diệp Khinh Vũ bật cười một hồi, bỗng nhiên ngừng lại, nhìn thẳng Lý Dật, nghiêm mặt nói:
- Hồng Dịch, nếu như ngươi chiếm được trái tim Khinh Vũ, còn đi tham gia giải thi đấu tuyển chọn phò mã không?
Lý Dật tỏ vẻ không dám tin, kiên quyết nói:
- Đừng nói giải thi đấu tuyển chọn phò mã gì đó, nếu Hồng Dịch có thể có được trái tim của nữ nhân chỉ xuất sắc bằng một phần mười Khinh Vũ, thì sẽ không bao giờ để mắt đến nữ nhân nào nữa trong thiên hạ.
- Thật sao?
Đôi mắt Diệp Khinh Vũ khẽ lấp lánh. Thật ra cũng không phải Diệp Khinh Vũ có tính cách cợt nhả, đến độ tuổi như Diệp Khinh Vũ tự nhiên có dục vọng muốn chinh phục những thiếu niên cùng tuổi. Nhìn thấy bộ dạng khẳng định chắc chắn của Lý Dật, mặc dù vẫn chưa chắc tiếp nhận hay không, nhưng lại vô tình phóng điện.
- Vậy ta phải làm thế nào để nàng có thể tin tưởng.
Lý Dật thuận tay nắm lấy đôi bàn tay thanh tú như ngọc của Diệp Khinh Vũ, ánh mắt say đắm nhìn Diệp Khinh Vũ tha thiết.
- Hồng Dịch, đừng như vậy, cẩn thận bị người khác nhìn thấy.
Dù sao nơi này cũng là Hồng phủ, hơn nữa giữa mình và Hồng Vũ còn có mối quan hệ vô cùng thân thiết. Diệp Khinh Vũ cực kỳ lúng túng, cố gắng muốn rút tay về.
- Nếu nàng vẫn không tin ta, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay!
Lý Dật liều mạng nói, hắn sớm đã nhìn thấy ở phía đông tiểu đình có một bụi cây cao hơn nửa người, lập tức bất chấp tất cả, tay trái vẫn như cũ nắm lấy bàn tay thanh tú của Diệp Khinh Vũ, tay phải vòng qua eo Diệp Khinh Vũ khẽ nhấc lên, lập tức yên lặng không một tiếng động ẩn vào sau bụi cây.
- Hồng Dịch, ngươi muốn làm gì?
Khi đến nơi cực kỳ bí mật này, bản năng cảnh giác của Diệp Khinh Vũ bỗng nhiên nổi lên, trầm giọng quát.
- Khinh Vũ yên tâm, Hồng Dịch không dám vô lễ với nàng, chỉ là muốn Khinh Vũ tin tưởng ta, mỗi lời Hồng Dịch vừa nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, nếu có nửa câu nói dối, cứ để Đấu Thần vạn năng có phương thức ác độc nhất trừng phạt ta.
Đấu Thần là gì chứ, cũng không phải chưa từng qua lại. Lấy danh nghĩa Đấu Thần thề thốt, đối với Lý Dật mà nói căn bản không có áp lực gì.
- Được rồi, được rồi, ta tin ngươi là được chứ gì. Ngươi buông tay ra đi!
Diệp Khinh Vũ dịu dàng nói, mặc dù phương thức Lý Dật làm có chút quá khích, nhưng cũng không thể trách hắn, muốn trách chỉ có thể trách mị lực của bản thân mình quá lớn.
- Khinh Vũ, nàng nói không thành tâm, muốn qua loa với ta cũng không đơn giản như vậy đâu.
Lý Dật lại hiện ra bản chất vô lại, vòng tay ôm eo Diệp Khinh Vũ, khiến Diệp Khinh Vũ ngứa ngáy, bất giác bật cười.
- Được rồi, Hồng Dịch, đừng làm ồn, nơi này là Hồng phủ, để người khác nhìn thấy sau này ta còn dám ra đường nữa không. Diệp Khinh Vũ nhẹ giọng khẩn cầu, căn bản không nghĩ đến ý đồ lúc này của Lý Dật.
Uống rượu của kẻ địch, chơi gái của kẻ thù, trên thế giới này còn có chuyện nào sảng khoái bằng? Lý Dật làm sao có thể buông tha cô gái ngốc nghếch này.
- Muốn ta thả nàng ra cũng được, chỉ có điều nàng phải đáp ứng một yêu cầu của ta.
- Yêu cầu gì?
- Hôn ta một cái, hoặc là cho ta hôn nàng một cái.
Nghe thấy yêu cầu này, Diệp Khinh Vũ lập tức thay đổi sắc mặt. Với thân phận của Diệp đại tiểu thư, cho dù là Hồng Vũ cũng không dám mạo phạm nàng như vậy, vậy mà một tiểu tử vô danh vừa mới quen biết, lại có thể nói ra những lời này, điều này thật sự đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Diệp đại tiểu thư.
- Ngươi, ngươi.... Hồng Dịch ta cảnh cáo ngươi, mau buông tay, nếu không, đừng trách ta không khách khí.
- Ta chỉ đùa với nàng một chút…Khinh Vũ, Hồng Dịch thất thố, rượu của Hồng thiếu chủ mạnh thật.
Đụng phải đường giới hạn, Lý Dật kịp thời quay lại, nhanh nhẹn giả vờ đổ lỗi cho rượu ngon. Cũng đúng lúc này, nô bộc Hồng gia thấy trong ngôi đình nhỏ đã không có bóng người, tưởng rằng tiệc rượu đã tàn, liền kêu mấy người khác tới thu dọn.
Khuôn mặt Diệp Khinh Vũ lập tức đỏ bừng, tim đập thình thịch, ngay cả Lý Dật cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Tận dụng thời cơ, Lý Dật tha thiết nói chân thành: - Khinh Vũ, nàng là cô gái đẹp nhất ta từng gặp!
Hắn cúi người áp môi xuống đôi môi của Diệp Khinh Vũ.
Diệp Khinh Vũ kinh hãi, lại không dám phát ra tiếng động, khi dốc sức liều mạng quay đầu cự tuyệt, cặp núi đôi ngọ nguậy một hồi, bàn tay của Lý Dật đã như con rắn nước nắm vào chỗ không thể xâm phạm.
Dù sao nàng cũng là thiếu nữ chưa từng gặp phải loại chuyện này, Diệp Khinh Vũ lập tức run rẩy, cả người mềm nhũn. Bản năng muốn cự tuyệt, lại sợ kinh động đến nô bộc Hồng phủ, động tác không dám quá lớn.
Đã đắc thủ, Lý Dật há chịu từ bỏ ý đồ, ngón tay nhẹ nắm, thành thục vuốt ve tiểu anh đào nhỏ nhắn. Tiểu anh đào của thiếu nữ quá nhạy cảm, chỉ cần một cái vuốt ve, nếu không phải bờ môi đang bị Lý Dật phủ kín, chỉ sợ đã khẽ kêu lên. Với người đã trải qua hai thế giới như Lý Dật, đối phó với thiếu nữ như vậy đương nhiên là rất quen thuộc, chỉ cần loay hoay một lát, Diệp Khinh Vũ đã trở thành chú cừu non bày ra trước mặt sẵn sàng làm thịt.
Diệp Khinh Vũ há chịu đem tấm thân xử nữ của mình giao cho một thiếu niên vừa mới quen biết, gần như vô lại, chẳng qua thân thể bị Lý Dật hí hoáy một hồi, quần áo sớm đã mất trật tự, mềm nhũn vô lực. Thật ra nàng có thể la lên, nhưng nếu như vậy, bản thân biết giải thích như thế nào? Huống hồ còn bị nô bộc Hồng gia nhìn thấy thân thể của mình, kiểu lăng nhục này bản thân nàng cũng không thể nàng chấp nhận.
Lý Dật cũng chính là suy đoán được điều này, mới cả gan ngang ngược trắng trợn như vậy. Nhìn thấy hành động của mình đã có tác dụng, ngón tay Lý Dật khẽ trượt xuống, lướt qua tất cả quần áo, ngón tay luồn vào trong thảo nguyên rậm rạp, quả nhiên sông lớn đã tràn lan.
- Khinh Vũ, chớ có trách ta, muốn trách chỉ có thể trách nàng quá mê người, ở trước mặt nàng Hồng Dịch không cách nào tự kiềm chế!
Buông lỏng đôi môi của Diệp Khinh Vũ, Lý Dật lại tiếp tục rót lời đường mật vào bên tai Diệp Khinh Vũ.
- Hồng Dịch, ngươi dám! Nếu ngươi dám cướp đoạt thân thể ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi!
Ngoài lời uy hiếp hung dữ, Diệp Khinh Vũ lúc này cũng không còn cách nào. Lời uy hiếp này đối với người khác có lẽ còn có ích, nhưng đối với Lý Dật, thật sự chẳng là gì hết.
- Làm quỷ cũng phải làm quỷ phong lưu. Khinh Vũ, chỉ lần này thôi, sau đó nàng muốn chém giết muốn róc thịt, Hồng Dịch tuyệt đối không trốn chạy.
Diệp Khinh Vũ lập tức tuyệt vọng, đang định cầu khẩn, chợt cảm giác một thứ cứng rắn bỗng nhiên tiến vào thân thể của mình, thân thể đau nhức kịch liệt, thiếu chút nữa bất tỉnh ngất đi.
- Hồng Dịch, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Hai hàng nước mắt chua xót khẽ lăn dài xuống đôi má Diệp Khinh Vũ.
<br