- Mạc Kì quản gia, Đảo Chủ thực sự sẽ tới cứu chúng ta hay sao?
Tác Duy Nhĩ hỏi. Hai người trốn trong một hốc cây ở chỗ cây bị tách ra, xem ra tình hình rất khổ sở. Hôm đó thuyền bị hủy, Mạc Kì quản gia và đám tạp dịch không biết sống chết ra sao, đám người Lý Dật cũng không quan tâm tới. Hai gã này có thể trốn tránh được Long Tộc, sống đến hôm nay đã có thể coi là kỳ tích rồi.
Mạc Kì quản gia tự tin nói:
- Đảo Chủ đương nhiên không thể vì chúng ta mà tới Long Đảo, nhưng tiểu thư ở trên đảo, Đảo Chủ cưng chiều tiểu thư như vậy, đương nhiên sẽ không thể không tới.
Tác Duy Nhĩ nói:
- Cho dù Đảo Chủ tới, biển cả mênh mông như vậy, cũng không biết lúc nào mới tới, hơn nữa, Long Tộc lợi hại như vậy, Đảo Chủ không biết có là đối thủ cũng bọn chúng hay không. Mà cho dù Đảo Chủ có thể tới được Long Đảo, có thể đối phó được với đám cự long lợi hại kia, cứu tiểu thư ra, nhưng, Đảo Chủ sẽ lo cho sự sống chết của chúng ta hay sao?
Lời của gã tạp dịch khiến Mạc Kì khẽ ngẩn người, quản gia trung thành hết mình chỉ biết Đảo Chủ tới mới có hi vọng, còn một loạt câu hỏi của Tác Duy Nhĩ hắn lại chưa từng nghĩ tới, liền lo lắng nói:
- Vậy phải làm thế nào? Chúng ta không thể trốn quá lâu trên Long Đảo được.
- Chi bằng làm thế này, quản gia đại nhân, ngọc bài có thể trao đổi tin tức với Đảo Chủ của ngươi còn không?
- Còn hai mảnh!
- Chi bằng chúng ta lại truyền một tin đi, nói là tiểu thư bị Long Tộc vây khốn, nhốt ở một nơi canh gác rất cản mật, e rằng hai chúng ta không thể cứu ra được!
Nghe thấy vậy, Mạc Kì quản gia không khỏi nhíu mày:
- Tác Duy Nhĩ, lẽ nào ngươi không tin tưởng năng lực của Đảo Chủ hay sao?
- Không phải tiểu nhân không tin, Đảo Chủ đại nhân đương nhiên là bách chiến bách thắng. Nhưng nếu không nói như vậy, hai chúng ta chỉ e khó mà thoát khỏi Long Đảo được. Nếu Đảo Chủ có thể mời thêm nhiều bang thủ, đối đầu trực diện với Long Tộc, hai chúng ta có lẽ còn có cơ hội sống sót.
Mạc Kì quản gia suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng ý nghĩ muốn sống sót vẫn mạnh hơn, nghiến răng nói:
- Cũng đành vậy thôi. Ôi, nếu Đảo Chủ tới Long Đảo nhưng không tìm thấy tiểu thư, chúng ta sẽ rất thê thảm.
- Dù sao cũng chết, liều một phen có lẽ còn có cơ hội.
Hai người rì rầm bàn tán ở đó, Lý Dật đều nghe rõ, lại suy nghĩ:
- Băng đảo Đảo Chủ quả nhiên ghê gớm, nhưng muốn xông vào Long Đảo, tựa hồ phân lượng còn kém xa lắm. Nhưng, có lẽ vì Băng Nữ, nếu nhận được tin của Mạc Kì quản gia, có lẽ sẽ tới. Băng Nữ tuy do ta đưa đi, nhưng bây giờ lại không có nhiều quan hệ với mình, mà lại là tên La Tuyết Phong kia, nếu quan hệ của bọn chúng bị Đảo Chủ biết được,không biết sẽ có hậu quả thế nào.
Suy nghĩ một phen, mặc kệ Mạc Kì quản gia và tiểu tạp dịch, lặng lẽ dời đi, quay về nơi ở, nhưng trong lòng thêm một sự đề phòng, đề phòng băng đảo Đảo Chủ tìm tới Long Đảo sẽ gây khó dễ cho mình.
Lý Dật tối mịt mới quay về, khiến đám người Ánh Vũ Tình rất lo lắng, sự lo lắng này Lý Dật cũng thấy được, không chỉ bởi hắn có liên quan tới sống chết của bọn chúng, mà còn là tình cảm qua bao phen sinh tử thời gian qua.
- Lý Dật, Băng Nữ chiều tới tìm ngươi, thấy ngươi không tới thì rất không vui, bỏ đi rồi.
Ánh Vũ Tình bây giờ cũng không gọi Lý Dật là “tiểu đệ đệ” nữa.
- Ồ, có nói gì không?
- Nàng ta nói ngươi tối nay ở đây đợi nàng ta, nàng ta sẽ tới tìm ngươi.
- Bây giờ chẳng phải là buổi tối rồi hay sao?
- Cho nên ta đã tới rồi.
Băng Nữ mỉm cười đứng ngoài cửa, xem ra tâm trạng không tồi.
- Nghĩ ra cách cứu La Tuyết Phong chưa mà vui như vậy.
Lý Dật nửa đùa nửa thật nói.
- Chưa có, ta bám lấy mấy ngày, lão long đáng ghét mới cho ta gặp La Tuyết Phong. Lý Dật ca ca, La Tuyết Phong muốn gặp ngươi, ngươi có chịu gặp hắn hay không?
Băng Nữ ánh mắt cầu khẩn nhìn Lý Dật.
Ánh mắt đó khiến Lý Dật trở nên cảnh giác, cô nàng muốn dùng mỹ sắc dụ dỗ mình, đương nhiên là vì La Tuyết Phong. Dù thế nào La Tuyết Phong cũng tuyệt đối không thể dời khỏi Long Đảo, Lý Dật đã quyết định như vậy, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Băng Nữ:
- Thế nào, mỹ nữ, nếu ta đồng ý thả La Tuyết Phong, ngươi sẽ báo đáp ta thế nào?
- Tuyệt đối không được tha cho tiểu tử La Tuyết Phong!
Thái độ của Lý Dật lừa được cả Tác Mã Lý, gã thủ lĩnh hải tặc bây giờ vô cùng căm hận La Tuyết Phong.
Caly Rost cũng nói theo:
- Đúng thế, chúng ta và hắn không đội trời chúng, tuyệt đối không thể thả hổ về rừng.
- Các ngươi thật đáng ghét.
Băng Nữ sẵng giọng, rồi nói với Lý Dật:
- Lý Dật ca ca, đừng nghe bọn chúng, ngươi đi theo ta.
Cô nàng này tuyệt đối sẽ không để cho mình chiếm chút tiện nghi gì, điều đó Lý Dật biết rõ, hơn nữa, xem bộ dạng của Băng Nữ, dường như có gì đó cổ quái. Lý Dật vẫn đứng im, chỉ thản nhiên nói:
- Bọn họ đều là huynh đệ ra sống vào chết cùng ta, có gì cứ nói, không cần giấu giếm bọn họ.
Thấy Lý Dật không chịu nghe, Băng Nữ càng cười ngây thơ, nói:
- Nghe nói Lý Dật ca ca tu luyện một loại công pháp rất đặc biệt, nếu bí mật này bị cường giả của Đấu Thần Đại Lục biết được, chưa biết chừng bọn chúng đều muốn bắt được ngươi. Thế nào, chúng ta ra ngoài nói chuyện chứ?
Lý Dật đột nhiên sầm mặt xuống, Băng Nữ muốn nói chính là Thiên Ma Đấu Khí, chuyện này chắc chắn do La Tuyết Phong nói cho Băng Nữ biết, việc này ngay cả đám người Ánh Vũ Tình cũng không biết. Nếu cô nàng này mà nói chuyện này ra, ngày tháng sau này của Lý Dật chắc chắn sẽ không dễ dàng.
- Mỹ nữ, ngươi uy hiếp ta hay sao?
Lý Dật ánh mắt lạnh lùng, lời của Băng Nữ đã chạm tới giới hạn của hắn, vì tính mạng của hắn, Lý Dật tuyệt đối không ngại đắc tội với cường giả vốn dĩ hắn không muốn đắc tội như băng đảo Đảo Chủ.
- Băng Nữ sao dám uy hiếp Lý Dật ca ca.
Băng Nữ vẻ mặt vô tội, nhỏ nhẹ nói:
- Chỉ muốn mời Lý Dật ca ca ra ngoài nói chuyện, cũng không ăn thịt ngươi, đám người này thật đáng ghét.
Đã nói như vậy, Lý Dật cũng không có cách nào khác, thực lực của Băng Nữ này so với hắn không phân cao thấp, bây giờ lại có siêu phẩm thần binh Thí Long Tiên ở trong tay, mình toàn lực cũng không phải không thể giết nàng ta, nhưng do có truyền tống ngọc bài, biến số trong này lại rất nhiều. Suy nghĩ như vậy, Lý Dật đành đồng ý:
- Thôi được, nói chuyện thì nói chuyện.
- Đây mới là ca ca tốt của ta mà.
Băng Nữ mỉm cười, thoải mái khoác tay Lý Dật, đi về phía khu rừng rậm của Long Đảo.
Rừng rậm ban đêm tối om, dường như che giấu ma quỷ khiến người ta phải khiếp sợ. Thực ra trên Long Đảo, ngoài Long Tộc ra thì không còn dã thú ma thú lớn nào cả, nhưng động vật cỡ nhỏ thì rất nhiều. Lý Dật và Băng Nữ đi vào khiến đám động vật nhỏ này chạy toán loạn, càng khiến khu rừng rậm thêm không khí bất an.
Băng Nữ vẫn khoác tay Lý Dật, giống như một tiểu muội muội yếu đuối ngoan ngoãn.
- Lý Dật ca ca, thật không thể hiểu nổi ngươi và La Tuyết Phong, tại sao không thể buông tha cho đối phương. Thực ra ngươi cũng là người tốt.
Người tốt không dám nhận, nhưng La Tuyết Phong cũng tuyệt đối không phải là ngươi tốt, khi ở Băng Phong Thế Giới, La Tuyết Phong lừa hắn thì quan hệ cũng hai người đã không đội trời chung rồi. Tất cả những việc sau đó chỉ khiến quan hệ càng căng thẳng hơn mà thôi.
- Ngươi không hiểu được, đây là chuyện của nam nhân, ta lại muốn biết, La Tuyết Phong có gì tốt, khiến mỹ nữ đối xử tốt với hắn như vậy?
- Hắn rất đẹp trai!
Băng Nữ trả lời, khiến Lý Dật suýt nữa thổ huyết:
- La Tuyết Phong là nam nhân đẹp trai nhất ta từng gặp, hơn nữa trẻ như vậy đã là Đấu Tôn cường giả. Phụ thân ta nói, nam nhân ta tìm, ít nhất phải có thực lực Đấu Tôn cường giả, hơn nữa còn phải cực kỳ đẹp trai.
Thực ra Băng Nữ cũng rất đáng thương, suốt ngày ở trên Băng Đảo, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, La Tuyết Phong thực ra đẹp trai, nhưng chưa tới mức tuyệt thế mỹ nam, còn thực lực thì Lý Dật hắn cũng không hề thua kém La Tuyết Phong. Nghĩ như vậy, Lý Dật không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho Băng Nữ.
- Băng Nữ, ngươi có từng nghĩ rằng, La Tuyết Phong đối xử tốt với ngươi không phải vì ngươi, mà vì lý do khác.
Lý Dật nhắc nhở, với những gì Lý Dật biết về La Tuyết Phong, La Tuyết Phong tuyệt đối không phải người háo sắc, càng không phải là kẻ dễ có tình cảm. Ở trên thuyền là do cần thực lực đối kháng, còn bây giờ ngoài việc Băng Nữ có thể giúp hắn, quan trọng hơn là Thí Long Tiên vẫn ở trong tay Băng Nữ.
Băng Nữ lại không hề biết gì, lẩm bẩm nói:
- Ta cũng không biết, nhưng hắn dám tốt với ta đã là rất giỏi rồi, phải biết rằng, người thích ta, nếu được phụ thân ta chấp nhận thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu phụ thân ta nhìn không vừa mắt, vậy sẽ phải chết. Điều này, ta đã nói với La Tuyết Phong rồi.
Vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã cách rất xa nơi ở, đi vào giữa Long Đảo rồi.
- Mỹ nữ, ngươi kéo ta tới đây lẽ nào chỉ để nói những việc này.
Lý Dật đột nhiên cảm thấy không tốt, cảm giác này không có căn cứ gì, chỉ là dự cảm, chỉ người thường xuyên đối diện với cái chết mới có dự cảm đó. Do vậy, Lý Dật dừng lại.
- Vậy thì nói chuyện chính nhé. Lý Dật ca ca, nể mặt Băng Nữ, đừng để Long Tộc giết La Tuyết Phong. La Tuyết Phong bây giờ rất đáng thương, Thiên Ma Đấu Khí hắn tu luyện là giả, nên bây giờ rất đau khổ. Lý Dật ca ca, ngươi nói cho ta Thiên Ma Đấu Khí thật có được không?
Băng Nữ này thuần khiết một cách quá đáng. Điều trước đã vượt quá giới hạn của Lý Dật, huống hồ còn truyền Thiên Ma Đấu Khí cho La Tuyết Phong, quả thực là chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ.
- Ngươi cảm thấy có thể sao?
Đột nhiên trở nên trầm mặc, Băng Nữ buông tay Lý Dật ra, lui lại hai bước, với nhãn lực của Lý Dật hiện tại, đương nhiên nhìn rõ thái độ của Băng Nữ. Vẻ ngây thơ trên mặt cô nàng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
- Lý Dật ca ca thực sự không đồng ý hay sao?
- Yêu cầu của ngươi đã vượt ra giới hạn của ta, không phải ta không đồng ý, mà tuyệt đối không thể. Nếu tình hình ngược lại, ta ở vào vị trí của La Tuyết Phong, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Băng Nữ đột nhiên thở dài, buồn bã nói:
- Lý Dật ca ca, những thứ nên làm ta đều đã làm rồi, là do ngươi không đồng ý, do vậy hậu quả ngươi tự gánh chịu.
Lời của Băng Nữ rất có thâm ý, Lý Dật còn chưa kịp hiểu ra, đột nhiên, một cỗ cường giả khí tức quen thuộc truyền qua màn đêm lao tới.
Khí tức ghê người này Lý Dật biết rất rõ, tuyệt đối ở trên hắn.
- Ngươi khỏe chứ, Lý Dật!
Ở trong bóng tối, một thân ảnh mơ hồ dần trở nên rõ nét.