Mục lục
Đấu Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguồn: VipVanDan

***

Lão giả gầy yếu mang ánh mắt có vài phần thường thức chậm rãi đảo qua đám người Lý Dật, tựa như sau vài khắc trâm ngâm, mới nói tiếp:

- Nếu đã là người Bạch nha đầu mang đến đây, mấy lão tử chúng ta cũng không làm chuyện dư thừa, hết thảy hãy dựa theo quỷ củ mà làm đi.

Nghe lời lão già nói, Bạch Khiết mới thở nhẹ một hơi trầm giọng nói:

- Nếu đã như vậy, còn thỉnh tứ lão mở Không Gian cầm cố!

- Không Gian cầm cố?

Danh từ xa lạ này làm cho Lý Dật có chút sửng sốt, Lý Dật nhanh chóng quay đầu nhìn Thần Thần đứng bên cạnh, lại chỉ thấy Thần Thần cũng mang vẻ mặt nghi hoặc cùng mờ mịt.

Trái lại, bốn lão giả áo xám lại giống như không nhìn thấy sự kinh ngạc của đám Lý Dật, chỉ nhìn nhau mấy cái, tiếp đó chỉ thấy hơi hơi gật đâu.

Tiếp đó, nhìn thấy thân hình ba lão giả áo xám khác hơi chợt lóe lên, rơi xuống một bên bãi đất án, còn một người vẫn tại chỗ cũ. Tiếp theo chỉ thấy bốn người cơ hồ đồng thời nhấc tay, chậm rãi kết ra từng cái từng cái ấn kỹ kỳ lạ...

Xuy—

Một luồng âm thanh cực kỳ cổ quái chậm rãi phát ra. Tòa kiến trúc thoạt nhìn có chút hư ảo. giờ này lại giống như đang trôi nổi lung lay trên mặt nước. Nhưng rất nhanh, Lý Dật đã nhận ra, vật đang lắc lư kia hoàn toàn không phải tòa kiến trúc, mà hẳn là không gian phía trên tòa kiến trúc kia...

Cũng chính là, cái gọi là Không Gian cầm cố!

Theo thủ ấn không ngừng biến hóa của bốn lão giả áo xám, không gian vốn hơi lay động dần dần khôi phục trạng thái bình tĩnh, thế nhưng những gợn sóng dập dềnh trôi nổi trên không gian lại quỷ dị đánh xuống vị trí trung tâm bốn người, tạo thành một ‘quang điểm’ quỷ dị.

Một màn này khiến trong mắt bốn lão giả chọi lóe tinh quang. Tiếp đó thân ảnh bốn người cơ hồ đồng thời thoát ra, nhanh chóng hạ xuống quang điểm trước đó, bàn tay khô gầy chộp trên nó, lùi mạnh về phía sau!

- Mở!

Theo sau một tiếng quát nhẹ, không gian kia giống như một tầng ‘lớp vò’ bị bốn lão già gỡ xuống, một cánh cửa lớn lóe lên sau không gian bị gỡ bỏ cũng chậm rãi mở rộng ra. Giờ phút này, xuyên thấu qua cánh cửa mà nhìn, tòa kiến trúc cổ xưa mới hiện ra vô cùng rõ nét.

Một màn này khiến, đám Lý Dật đều cảm thấy có chút cứng họng. Kể cả Lý Dật hiểu biết sâu rộng, Đấu Hoàng cường giả cũng từng đắc tội qua vài người, thời điểm này cũng không khỏi cảm thấy cứng họng khó nói thành lời. Nguyên nhân thực sự ở đây là vì một màn này quả thực kinh người tới cực điểm.

Tựa hồ cám giác được sự kinh ngạc của đám người Lý Dật, Bạch Khiết đứng ở phía trước cười cười, lãnh đạm giải thích:

- Cái gọi là Không Gian cầm cố, chính là bên ngoài một địa phương nào đó, thiết lập một tầng không gian phong bế, khiến người ngoài không cách nào vào được... Nơi này là chỗ tuyệt mật của Đấu Thần Điện chúng ta, ngoại trừ Tàng Thư Điện bị không gian phong bế mà bị ẩn giấu bên trong ra, phía trên này còn vô số cái Không Gian Câm cố khác... Phải biết rằng, cái gọi là Không Gian Lực chỉ có Đấu Thánh cường giả mới có thể sử dụng được... Không Gian Câm cố nơi này cũng là do một vị Đấu Thánh cường giả lưu lại cách đây hàng trăm năm trước. Ngay đến cả Đấu Tôn cường giả muốn mạnh mẽ đi vào cũng tuyệt đối không có khả năng... Mà Tứ lão nếu không phải có truyền thừa đặc thù, cũng không cách nào mở được Không Gian cầm cố này!

Hai chữ Đấu Thánh vừa xuất nhất thời khiến mọi người cảm giác có chút cứng miệng.

Đừng nói là Đấu Thánh, ngay đến Đấu Tôn cường già chân chính cũng chưa nhìn thấy qua nửa người, mà Lý Dật lại cực kỳ quen thuộc lực lượng của Đấu Hoàng cường giả. Thử so sánh một chút, thật khó có thể tưởng tượng Đấu Thánh cường giả đến tột cùng là loại lực lượng cấp độ như thế nào.

Ánh mắt chậm rãi đảo qua vài lượt trên cái gọi là Không Gian cầm cố. Lý Dật mới xót xa nhận ra rằng, cho dù lúc này Xà Tôn Giả không có ngủ say, bản thân có thể mượn lực lượng của ông ta như vậy khả năng nếu bản thân mình muốn xâm nhập vào nơi này, cơ bản là con số không...

Tựa hồ sợ đám người Lý Dật còn chưa đủ rung động, ánh mắt Bạch Khiết lại lần lượt đảo qua hai bên trái phảị lãnh đạm nói:

- Vẫn còn một điều, tại nơi này, các ngươi không nên chạy loạn khắp nơi. Ngoài Tàng Thư Điện ra, hai bên trái phải đều là nơi nhốt Dị đoan và phản đồ của Đấu Thần Điện chúng ta. Người ở trong này, yếu nhất cũng là cấp Đấu Hoàng cường giả, nếu như mấy tiểu quỷ các người lạc vào trong đó, phòng chừng lại trở thành đồ ăn cho họ cũng nên.

Lời này vừa xuất, biểu tình trên mặt mỗi người ở đây lại lần nữa chấn động.

Phía trước, bốn lão giả áo xám đã không biết tự lúc nào đã tiêu thất trong không khí Bạch Khiết lúc này tựa như cũng không muốn đám người Lý Dật tiếp tục chấn động, nàng ngay lập tức nhẹ nhàng cười, nói:

- Đi thôi... Thời gian Không Gian cầm cố này mở ra cũng không nhiều, nếu như các ngươi không nhân thời gian hiếm hơi này mà đi vào và đi ra trong thời gian quy định, lần sau mở chính là một năm sau... Các ngươi cũng cần chú ý điểm này!

Nói xong, Bạch Khiết cười cười, chính mình trước tiên bước vào trong cánh cửa đột ngột vừa xuất hiện kia.

Những người khác sau giây lát chần chừ, cũng nhanh chóng theo sau. Lý Dật cùng Thần Thần đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi cũng nhanh bước theo.

Vừa đặt chân bước vào bên trong cánh cửa, Lý Dật nhất thời cảm thấy một trận hoa mắt. Một loại cảm giác choáng váng đầu óc quỷ dị xuất hiện, nhưng rất nhanh loại cảm giác này nhanh chóng biến mất. Đợi đến khi Lý Dật lại nhìn rõ ràng, thì tòa kiến trúc cổ đã rõ ràng xuất hiện trước mắt mọi người không quá mười bước.

Giờ phút này mới nhìn rõ, tòa kiến trúc này cũng là hình đáng điện phũ, chẳng qua nó có hình tròn. Phía trên sàn lát kín gạch màu trắng, trong đó đặt vô số cột trụ La Mã to lớn hình tròn. Nóc tòa điện được xâv dựng dựa theo phong cách Gothic.

Nơi này, chính là Tàng Thư Điện của Đấu Thần Điện...

Chỉ là cái gọi là Tàng Thư Điện này nhìn qua lại vô cùng rõ ràng. Chỉ nhìn thấy bên trong vô số cột trụ, một mảnh đất án tương đối lớn, nhưng trên mảnh đất trống đó đến nửa mảnh đồ vật cũng không thấy, nhìn thế nào cũng không có chút đáng dấp của một Thư viện.

Nhưng Bạch Khiết lại không giải thích chút gì, chỉ đưa năm người đến cửa Tàng Thư Điện, rồi thản nhiên nói:

- Nhớ kỹ, nơi này là nơi bí ẩn nhất trong Đấu Thần Điện chúng ta. Người ngoài đến đây, nếu như không thể vào Đấu Thần Điện, cả đời phải giữ kín bí mật nơi này. Nếu làm trái, những kẻ đó nhất định sẽ bị giáo huấn! Còn nữa, công phép Đấu kỹ chỗ này có nhiều vô số, nhưng lấy được vật gì, đều dựa vào cơ duyên mỗi người... Ngoài cơ duyên ra, còn cần chút vận khí nữa! Các ngươi nhớ kỹ, hành sự ở nơi này, không nên tham lam, nếu như nổi lòng tham, kết cục như thế nào ta cũng không đám đảm bảo! Còn một điều phải nhớ kỹ! Thời gian chỉ có một tiếng, một tiếng sau bất luận như thế nào, chúng ta đều phải rời đi... Các ngươi, đi đi!

Dứt lời, Bạch Khiết đã chỉ chỉ tay hướng về thang gác phía trước Tàng Thư Điện.

Nghe vậy, đám Lý Dật đều khẽ gật đầu. Lúc này cũng không phải thời gian để chần chờ, lập tức mỗi người đều đưa mắt nhìn nhau một cách quỷ dị tiếp đó nhấc chân đi đến chỗ thang lầu trước Tàng Thư Điện.

Hàng gạch lát thành một lối nhỏ phía trước Tàng Thư Điện cũng không dài, trong chốc lát mọi người đã đến trước Tàng Thư Điện.

Mới vừa rồi đứng ở chỗ xa còn không nhìn thấy gì, thế nhưng lúc này đứng ở trước cửa Tàng Thư Điện, một loại cảm giác sợ hãi không tên rất nhanh quấn lấy tim mỗi người.

Trước một màn này, Bạch Khiết ở phía sau lại giống như không nhìn thấy, chỉ khoanh tay cười nhẹ, tựa hồ cho dù năm người có một mạch ở đó đứng rồi rời đi, cũng chẳng liên quan đến nàng ta.

Bộp~~

Đột nhiên một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, sau đó chỉ thấy Diệp Khinh Vũ đã đi trước dẫm lên bậc đá, chậm rãi đi vào trong Tàng Thư Các.

Một màn này khiến bốn người đứng lại ở phía sau trên mặt hơi đỏ lên. Ngay sau đó Lý Hạo và Tống Khánh Kiệt hai người cũng cắn răng đi theo.

Mà Lý Dật cùng Thần Thần hai người vẫn như cũ đứng lại cuối cùng, cách một cự Lý nhất định, sau khi phát hiện ba người đi trước không gặp bất cứ nguy hiểm gì, hai người mới nhanh chóng bước theo.

Trong đại điện trống trải lộ chút âm u, mặc dù bên ngoài tràn ngập ánh nắng, nhưng bị chi chít cột La Mã to lớn che khuất, trong đại điện lại có vè không khác gì đêm tối.

Vẫn may hai bên đường đều có một hàng nến chỉ đường, nên năm người mới không đến nỗi mất phương hướng trong đại điện.

Dát tháp tháp~~

Lúc này, không ai nói thừa nửa câu, chỉ còn lại tiếng bước chân rõ ràng quanh quần trong đại điện. Cứ đi như vậy một lát sau, năm người mới tới mảnh đất trống đã nhìn thấy ờ bên ngoài.

Cái được gọi là mảnh đất trống tựa như một quảng trường hình tròn, trên quảng trường ẩn hiện tản ra quang mang màu trắng lờ mờ, hình thành các loại đường vân quỷ dị.

Mà xung quanh quảng trường, tựa hồ có rất nhiều cột La Mã đều đã đồ nát cũng không biết do cái gì tạo ra khung cảnh này.

Một màn nhìn có chút cồ quái này, khiến năm người có chút cảm giác bất lực, đưa mắt nhìn nhau, trong nhất thời không có ai dám hành động trước, đến phá vỡ cục diện bế tắc này...

- Khụ khụ~~

Ngay khi năm người ngơ ngác nhìn nhau, một tiếng tằng hắng nhẹ đột nhiên vang lên, tại nơi không người nhìn thấy đồng thời chuyển động, không biết từ lúc nào, bốn lão giả áo xám đã phân biệt ngồi trên nửa thanh cột nghiêng ngả.

Một màn này khiến đám người Lý Dật trong lòng có chút hưng phấn, nhanh chóng hạ thấp người hành lễ.

Nhìn thấy hành động của đám người Lý Dật, lão giả gầy gò mới lãnh đạm nói:

- Nơi này là Tàng Thư Đường của Đấu Thần Điện chúng ta, năm người các ngươi hãy nhanh chóng bước vào trong quảng trường đi... Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ một chút đó chính là những vật trong Đấu Thần Điện này không phải là thứ dễ dàng lấy được. Nếu muốn kiếm được thứ tốt, có những lúc các ngươi phải trả bằng một cái giá cực cao, thậm chí trả giá bằng cả tính mệnh của các ngươi nữa... Cho nên, nếu xảy ra chuyện bất khả kháng, các ngươi có thể lớn tiếng kêu cứu, mấy lão bất tử chúng ta tự nhiên sẽ ra tay tương trợ. Tuy nhiên, nếu như đã phát ra tiếng kêu cứu, cũng đại biểu cho việc các ngươi đã mất đi tư cách có được Đấu kỹ hoặc Công pháp... Vậy đi, chú ý thời gian, bắt đầu được rồi!

Lão giả áo xám nói xong, liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa hồ cũng không để ý đến chuyện đám người Lý Dật có hành động hay không.

Một lát sau, Diệp Khinh Vũ mới khẽ hít nhẹ một hơi nói:

- Ta không quan tâm các ngươi ở ngoài kia có bất cứ ân oán tình cừu gì, nhưng đã tới nơi này rồi, năm người chúng ta cùng chung lợi ích... Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta... không bằng chúng ta cùng nhau đi vào, nếu có chuyện gì phát sinh, tương trợ lẫn nhau là được! Chung quy không thể để vào trong bảo khố tay không mà về, phải không?

Tông Kiệt Khánh cười lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Trái lại Lý Hạo lại ha ha cười, nói:

- Diệp Tiểu thư nói rất đúng... Vừa rồi vị tiền bối đã nói rồi, nếu muốn có được Đấu kỹ Công pháp, thì phái trả bằng một cái giá nhất định. Ta nghĩ, muốn cầm được vật ở đây hẳn là không hể dễ dàng, tuy không biết rốt cuộc là cái gì đang chờ chúng ta, nhưng nếu là năm người chúng ta phối hợp hẳn là tốt hơn nhiều.

- Ha ha, Lý Thiếu gia nói rất đúng...

Lý Dật cười nhẹ, chắp tay hướng Lý Hạo nói:

- Lý Thiếu gia thân thủ cao cường, trong tình huống này, không bằng thỉnh Lý Thiếu gia đánh trận đầu, cùng ba người liên thủ. Lý Dật ta bất tài, cứ để ta áp trận này thế nào? Nếu như vậy, cho dù lát nữa có xảy ra sự cố gì, chúng ta có thể kịp thời ứng phó!

Lý Hạo có đôi chút sửng sốt, hắn thật không ngờ lời vừa ra khỏi miệng đã bị Lý Dật xoáy vào. Tuy nhiên hắn cũng là người quyết đoán, ngay lập tức chỉ cười cười, nói:

- Được! Cứ như vậy đi, cũng không có dư thừa thời gian cho chúng ta lãng phí nữa!

Dứt lời Lý Hạo cũng là kẻ thức thời, đã bước trước vào bên trong quảng trường.

Trên quảng trường ánh sáng nhàn nhạt chỉếu rọi lên người Lý Hạo, vẫn không mảy may biến hóa chút gì. Một màn này khiến những người khác yên tâm một chút, sau đó đều nhanh chóng đi vào.

Cứ đi như vậy chỉ trong chốc lát, sau một hồi năm người đã đến vị trí trung tâm quảng trường. Chỉ là cảnh tượng xung quanh vẫn như cũ không có chút gì biến hóa, cả năm người đều là những kẻ thận trọng, rất nhanh lập tức chậm rãi tản ra, tỉ mỉ tìm tòi xung quanh.

Tuy nhiên, sau một đoạn thời gian, đột nhiên nghe thấy Tống Khánh Kiệt cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Không cần tìm nữa... đồ vật cần tìm, tựa hồ đã xuất hiện rồi!

- Đi ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK