***
Thời gian, cơ hồ đang ngang lại ở lúc này.
Ầm!
Đấu khí vô chủ trong Hóa Khí Trì lúc này cơ hồ cảm ứng được có hậu bối của Nạp Lan Gia công vào, ngay lập tức phóng thẳng lên trời.
Trong nháy mắt, mọi người đều không khỏi nhíu mắt nhìn, chỉ thấy một ngọn lửa trắng nhợt, giống như một ngọn hỏa sơn đang phun trào phóng thẳng về phía chân trời... Nếu như trong Quý Phong Đô cũng có bầu trời...
Một luồng uy áp cơ hồ đã tồn tại từ thời Thượng cổ vụt trào ra, khiến các cường giả Đấu Hoàng thân hình đang lơ lửng trên không trung khẽ bị khựng lại. Nếu không phải luồng uy áp này đến quá nhanh và đi cũng quá nhanh, e rằng lúc này năm người có thực lực Đấu Hoàng ở đây cũng đã gặp phải cảnh bi thảm.
- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...
Một trận cười âm u lạnh lẽo quỷ dị vang lên. Cười lạnh, cười gằn, cười gượng, cười điên cuồng...
Các cảm xúc cực kỳ cổ quái cơ hồ trộn lẫn vào nhau cũng không thể hình dung được tiếng cười của Nạp Lan Hạ lúc này, chỉ là âm thanh ấy khiến hai bên cả địch cả ta đều cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Một lát sau, mỗi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng khí thế của Nạp Lan Hạ đang không ngừng tăng cao...
Đấu Sư, Đấu Vương, Đấu Hoàng...
Sau đó chính là... Đấu Tôn...
Cảnh tượng cơ hồ khiến người ta khó mà tin được này lại cứ như vậy hiện ra trước mắt mọi người. Cho dù là những nhân vật như Phong Hoàng hay Âm Hoàng vẻ mặt lúc này cũng biến đổi, vì thực lực của họ là đỉnh điểm ở đây, vì vậy càng có thể cảm nhận rõ ràng được rằng khí thể của Nạp Lan Hạ, vẫn không ngừng tăng cao...
Giống như không bao giờ có điểm dừng!
Tiếng cười điên dại của hắn bắt đầu thấp dần, thấp dần, thấp dần...
Thế nhưng cùng với việc thực lực tăng cao, giọng nói cũng có chút biến đổi, đến cuối cùng, ở cả Quỷ U Phong Đô này đều lan tràn tiếng cười man dại của hắn!
Lý Dật méo xệch miệng, hắn liếc nhìn Hải Kim, hắn tin rằng Hải Kim lúc này trong lòng nhất định đang vô cùng hối hận!
Sau đó, tất cả lại trở về yên tĩnh...
Sự yên lặng đến quá đột ngội, tiếng cười điên dại của Nạp Lan Hạ vụt tắt, sau đó ngọn lửa trắng nhợt vừa rồi lao vút lên trời cũng hoàn toàn biến mất...
Còn khí thế đang tăng cao của hắn cũng nhanh chóng giảm xuống, cơ hồ chỉ trong chớp mắt, khí tức của hắn đã từ Đấu Tôn hạ xuống Đấu Vương, sau đó lại tiếp tục giảm!
Sự thay đổi này nhanh chóng đến độ khiến người khác không tài nào thích ứng được, người nào cũng chỉ biết há hốc miệng cứng họng không biết nói gì...
Có điều thoáng chốc, Nạp Lan Hạ đã phục hồi nguyên dạng trở về trạng thái Đấu Sư, cũng chính là nói lúc này, Nạp Lan Hạ tiếp nhận truyền thừa của gia tộc, đã thất bại...
- Không thể nào! Điều này không thế nào?
Người đầu tiên thốt ra lời này không phải là Nạp Lan Hạ, mà là Nạp Lan Thiên Triết!
Nạp Lan Khánh từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng, lúc này lại cười lạnh một tiếng, đáp:
- Nạp Lan Thiên Triết... Ngay cả chuyện này ngươi cũng không hiểu sao? Tuy ta là đệ đệ của ngươi... Thế nhưng hắn chắc chắn không phải là con trai của ngươi! Chỉ vì trên người hắn không có huyết mạch của Nạp Lan Gia, dĩ nhiên không thể nào tiếp nhận truyền thừa rồi!
Bên trong câu nói của Nạp Lan Khánh cơ hồ mang theo ý tự giễu cợt mình, thế nhưng lại nói ra nguyên nhân có thể xảy ra nhất. Lúc này, lời nói này rơi vào trong tại của Nạp Lan Thiên Triết, chẳng khác nào lời mỉa mai thâm độc nhất!
Phụt!
Hắn đột nhiên thô ra một búng máu, thân hình vốn còn đang lơ lửng trên không thoáng chao đảo, rồi đáp xuống đảo trên không, sau đó, hắn cười thảm thiết một tiếng rồi không nói gì thêm.
Người con trai lớn không phải là cốt nhục của mình, người con trai thứ hai mà bản thân thương yêu nhất cũng không phải cốt nhục của mình...
Cho dù Nạp Lan Thiên Triết tâm trí có cứng cỏi thế nào, vào lúc này, cơ hồ cũng không thế nào chấp nhận nổi!
Bùm!
Ảnh Khôi Lỗi đang bóp cổ của Nạp Lan Khánh đã bị hắn một chưởng đánh ra. Chỉ vì La Bản lúc này cũng hiểu, nếu không có Nạp Lan Khánh, mọi người chỉ có thể ở lại đây đợi cái chết
Ảnh Khôi Lỗi vừa bị đánh ra, cục diện vốn đã được sắp đặt lại, một lần nữa, cục diện
nghiêng về phía Nạp Lan Khánh và Lý Dật.
Lý Dật nhẹ nhàng bay xuống cùng Cung Vô Song lần lượt đáp xuống trước sau người Nạp Lan Khánh, bày ra tình thế bảo vệ. Còn lúc này, Hải Kim và La Bản, cũng đều thoáng ngây người.
Hiển nhiên đánh chết họ cũng không thể ngờ, chuyện lại có thể biến thành như lúc này.
Mắt thấy thế cục đã hoàn toàn được khống chế, Nạp Lan Khánh khẽ cười, rồi đã đi lên trước vài bước, mắt nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Thiên Triết đang tuyệt vọng, nhàn nhạt nói:
- Nạp Lan Thiên Triết à Nạp Lan Thiên Triết, ngươi thông minh lại bị thông minh hại... Thể chất của Nạp Lan Gia chúng ta, trước giờ đều thích hợp để tu luyện công pháp ám thuộc tính, thế nhưng Nạp Lan Hạ lại có thể tu luyện phong hỏa song thuộc tính... Ngươi không cảm thấy có chút kỳ lạ nào sao?
Nạp Lan Thiên Triết kiệt quệ ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Khánh, ánh mắt đờ đẫn, chỉ biết ngước đầu nhìn bầu trời đã khôi phục lại sắc huyết hồng... Nếu như gọi đó là bầu trời...
Nạp Lan Khánh cười lạnh một tiếng, đang định tiếp tục nói, thế nhưng bỗng nhiên, tất cả mọi người đều có thể cảm ứng được, quay vụt đầu lại, nhìn về phía Hóa Khí Trì...
Ngọn lửa trắng nhợt không biết từ lúc nào, lại vô thanh vô tức sôi trào lên, khí tức trong ngọn lửa truyền tới, lần này lại vô cùng ôn định...
Đấu Hoàng...
Nạp Lan Thiên Triết hai mắt sáng ngời, vẻ mặt sầu thảm vơi đi phần nào...
Sau đó, sắc mặt của mọi người đều biến đồi!
Trong ngọn lửa trắng nhợt, một thân hình hiện ra trong mắt của mọi người, tuy rằng còn chưa nhìn rõ, thế nhưng giọng nói đây vẻ châm biếm, đã từ từ vang lên...
- Nạp Lan Khánh a... Ngươi tự cho rằng mình đắc kế, tự cho rằng ngươi sớm đã biết bí mật lớn nhất của ta, thế nhưng người đã từng nghĩ tới, bí mật đó, là ta có ý tiết lộ cho ngươi biết không?
Trong giọng nói mang theo tầng tầng uy áp, khiến mọi người lúc này đều cảm thấy nặng trĩu lòng. Tuy chỉ là vậy, thế nhưng sát ý ẩn hàm bên trong lời nói ấy, cho dù là cường giả Đấu Hoàng lúc này cũng cảm thấy cả người phát lạnh...
Đây chính là truyền thừa của Nạp Lan Gia sao...
- Hắc hắc... Thế nhưng, cho dù người thông minh, nhưng đã từng nghĩ qua, ngươi chịu trăm nghìn khổ sở mới có thể do thám được bí mật, nếu như là giả, vậy thì sẽ tạo ra hậu quả gì cho kế hoạch của ngươi? Có lẽ, người đã quá tự phụ rồi, không cho rằng người sẽ bị một lời nói dối lừa gạt? Phải a... Vì sắp đặt ra cục diện này, ta có thể hy sinh người thân nhất, hy sinh trợ thủ tốt nhất, hy sinh người nữ nhân mà ta yêu nhất... Thế nhưng tất cả mọi thứ, đều là vì bộ dạng này của ngươi hôm nay. Vì vậy, ngươi có thể tỏ ra kinh ngạc hơn một chút không?
Trong tiếng cười, Nạp Lan Hạ tách ra khỏi ngọn lửa trắng nhợt ấy, bước ra khỏi bên trong. Lúc này, sắc mặt của hắn vẫn thanh tú, thần sắc nhàn nhạt, chỉ có điều, khí tức Đấu Hoàng trên người tuyệt đối không thể là giả...
Nói cách khác, lúc này, Nạp Lan Hạ đã tiếp nhận truyền thừa của Nạp Lan Gia, cánh cửa của Thiên Địa Hỗn Độn Biến, sắp được mở ra...
- Cha...Xin thứ lỗi cho tội che giấu của Hạ Nhi...
- Nạp Lan Khánh, người muốn tự mình động thủ? Hay là đề ta giết người?
Vẻ kinh ngạc hiện ra trên mặt của từng người, cơ hồ thoáng chốc, tất cả cục thế lại xoay chuyền.
Lý Dật trong lòng đã vô cùng bực bội. Hỗn đản a, Nạp Lan Gia hỗn đản, từng người từng người đều là những kẻ âm mưu bẩm sinh, đi hết vòng lại lại đến vòng khác, khiến cục thế thay đổi quá nhanh, làm cho người khác không kịp phản ứng...
Chỉ hy vọng Nạp Lan Khánh lúc này, cũng có bản lĩnh xoay chuyền a...
Đưa tay vuốt nhẹ vào khuôn mặt đang cùng đờ của mình, trong lòng Lý Dật cũng không biết rốt cuộc là cảm giác gì...
Quả nhiên, chỉ nhìn thấy Nạp Lan Khánh khẽ cười một tiếng, hắn khẽ đáp:
- Nạp Lan Hạ... Ngươi không tồi, quả nhiên là không tồi, lại có thể bức ta dùng thủ đoạn mà ta không muốn dùng nhất... Ta thừa nhận, ta đã xem thường người, cũng đánh giá quá cao năng lực của mình... Chỉ có điều, người cho rằng như vậy thì có thể thắng rồi sao?
Sau đó, chỉ nhìn thấy hắn ngẩng đầu nhìn trời, sau chốc lát đã cười lạnh một tiếng, nói:
- Đại trưởng lão! Có phải muốn đợi đến lúc ta chết rồi, ngươi mới chịu hiện thân?
Tiếng cười lạnh vang vọng khắp cả Quỷ U Phong Đô, sau chốc lát, một tiếng cười dài đã lân áp hoàn toàn tiếng cười âm độc đó.
- Là ai?
Lý Dật nhướng mày lên, sau chốc lát, hắn đột nhiên nhớ ra một nhân vật tuyệt đối không có khả năng nhưng lại là khả năng duy nhất...
- Đại trưởng lão... Nạp Lan Phỉ...
Lý Dật nhìn quanh một vòng sau chốc lát, cơ hồ giống như tất cả mọi người, ánh mắt đều hướng về vị trí của đảo trên không...
Đạo nhân ảnh phía trên ấy, dường như vẫn luôn tồn tại, đôi cánh đấu khí đằng sau lưng ấy đã thể hiện thực lực của hắn...
Đấu Hoàng? Con mẹ nó lại là Đấu Hoàng?
Lý Dật trong lòng không biết có suy nghĩ gì? Lúc bình thường mấy năm còn không gặp được một Đấu Hoàng. Vậy mà lúc này, trong Quỷ U Phong Đô nhỏ bé này, lại xuất hiện đến sáu người, nếu tính thêm mình vào trong đó...
Mẹ kiếp, hiện giờ cho dù có người nói, Thiên Phong Thất Hoàng tề tụ, Lý Dật cũng là người đầu tiên tin!
Cảnh tượng ngược lại quá nhanh, khiến mọi người đều bức dọc đến thổ huyết, khiến họ biến sắc mặt.
Chỉ có điều, một loạt biến cố này, sớm đã khiến cho thần kinh của họ sản sinh ra một kháng tính. Sự thay đổi biểu tình lúc này, không còn kéo dài lâu.
Lý Dật cũng không biết nên cười hay nên chửi rủa, hắn chỉ thoáng nhìn Hải Kim và La Bản, rất rõ ràng...
Cho dù là người nào, vẻ mặt lúc này đều không dễ chịu gì...
Tuy nói rằng phía bên Nạp Lan Hạ có Hải Kim, La Bản, Nạp Lan Thiên Triết, bốn vị cường giả Đấu Hoàng...
Còn phía bên Nạp Lan Khánh, lúc này lại có Nạp Lan Phỉ, Cung Vô Song và cả Lý Dật...
Tuy rằng số người thiếu mất một, thế nhưng bên Nạp Lan Khánh còn có hai vị Đấu Vương, tính ra miễn cưỡng cũng có thể tạo thành thế ngang bằng.
Chuyện này vẫn chưa có gì, điều quan trọng nhất là, thủ đoạn vô cùng vô tận của hai huynh đệ này, đã khiến người khác không thể nào tin mình đang ở một ưu thế tuyệt đối!
Cho dù lúc này, Nạp Lan Hạ đã tiếp nhận truyền thừa của Nạp Lan Gia cũng không thể!
Những suy nghĩ này khiến trong lòng Lý Dật thoáng rối rắm, hắn đã hiểu rất nhiều chuyện. Ngay lập tức, hắn và Cung Vô Song nháy mắt với nhau, thân hình lui về sau nửa bước, làm ra bộ dạng chuyện không liên quan đến mình, chỉ nhắm mắt điều tức...
Nạp Lan Khánh lại như cười như không nhìn hắn, rồi từ từ đưa mắt nhìn Nạp Lan Hạ đang từ sự cuồng ngạo trở lại âm lãnh.
Hai "huynh đệ" trùng trùng nhìn nhau. Là hai nhân vật chính của chuyện ngày hôm nay, lúc ánh mắt của họ chạm nhau, cơ hồ bắn ra những tia lửa bất tận. Sau chốc lát, Nạp Lan Khánh khẽ cười một tiếng, đáp:
- Nạp Lan Hạ, ngươi âm khí đã nhập thể, tuy rằng thành công thăng cấp đến cấp Đấu Hoàng... Thế nhưng người còn chưa luyện hóa âm khí, nếu như không nhanh chóng bể quan tiềm tu, e rằng không bao lâu sau, cả người người sẽ bị đứt kinh mạch mà chết... Mọi người đều rất rõ với truyền thừa gia tộc, tình trạng của người lúc này, nhiều nhất chỉ chống chọi được một khắc thôi phải không? Ngươi cảm thấy trong một khắc này, ngươi có thể làm gì?
Nạp Lan Hạ cười lạnh một tiếng, đáp:
- Nếu như người đã rõ ta có một khắc thời gian, vậy thì cũng nên hiểu, chuyện ta muốn làm quá đơn giản... Chính là giết ngươi mà thôi...
- Ha ha ha...
Nạp Lan Khánh ngửa mặt cất một tràng cười cuồng tiểu:
- Nếu như người muốn giết ta, tại sao lúc này không động thủ...
Nạp Lan Hạ khẽ nhíu mày, tuy hắn tự phụ, thế nhưng cũng rõ, với thực lực hiện nay của bên Nạp Lan Khánh, cho dù họ bị bại, cũng không phải là chuyện trong một khắc... Thế nhưng trong một khắc này, lại có thể khiến hắn từ nay trở thành phể nhân...
Chỉ thoáng chần chừ một hồi, Nạp Lan Hạ cuối cùng khẽ cười, đáp:
- Nạp Lan Khánh, chúng ta làm một cuộc giao dịch thế nào...
- Giao dịch?
- Chỉ cần, ngươi tự phế đấu khí, ta sẽ để ngươi đi... Ta lấy danh nghĩa liệt tổ liệt tông Nạp Lan Gia đề thế, tuyệt đối sẽ không truy sát người, thế nào?
Nạp Lan Hạ mỉm cười, rồi nói ra chuyện không có khả năng nhất...
Nạp Lan Khánh khẽ gật đầu, nói:
- Nếu như ta không biết một chuyện, vậy thì cho dù đồng ý với điều kiện của người thì đã sao? Dù gì bảo vệ tính mạng quan trọng hơn... Chỉ có điều, ngươi lại quên, người có thể tiếp nhận truyền thừa gia tộc, không phải chỉ có mình người... Không có ai quy định, ta không thể lập tức tiếp nhận truyền thừa. Vì vậy... Hôm nay chúng ta xem ra, chắc chắn phải phân một trận sống chết rồi!
Câu nói cuối cùng của Nạp Lan Khánh vừa dứt, đấu khí hắc sắc trên người đã vụt bốc lên, Lý Dật trong lòng khẽ sửng sốt, hắn vừa mở mắt, đã nhìn thấy lại có một đôi cánh đấu khí không ngừng vỗ đập...
Hỗn đản! Lại là Đấu Hoàng!!!