- Ta! Ta! Ta đồng ý!
Tình cảnh này khiến Lý Dật nghĩ đến tình cảnh các bạn nhỏ ở nhà trẻ giơ tay xin trả lời câu hỏi.
Lý Dật hiện ra biểu lộ khó xử:
- Thế nhưng, chúng ta chỉ cần một người!
Một người! Như vậy một người khác nhất định phải chết! Lý Dật không muốn nói rõ, hắn cần một kẻ tương đối thông minh. Quả nhiên, tên Đấu Vương vừa mới đặt câu hỏi đã kịp phản ứng trước, không chút nghĩ ngợi, thốt nhiên giơ tay lên, một luồng Đấu Khí tăng tới cực hạn đánh vào người đồng bạn. Tên đồng bạn dưới uy áp của hai đại Đấu Hoàng đã hoàn toàn từ bỏ ý định chống cự, làm sao có thể phòng bị, lại bị tên đồng bạn một kích đánh trúng, chưa kịp kêu lên một tiếng đã đầu lìa khỏi cổ.
- Nếu ngươi đã chọn lựa dẫn đường, vậy thì chúng ta sẽ xuất phát, đầu tiên hãy dẫn chúng ta đi dạo khắp Thiên Ki Phong một vòng, ngươi đừng hòng giở trò, nếu không ngươi cũng sẽ có kết cục giống đồng bạn của mình. Đúng rồi, ta nên gọi ngươi như thế nào?
- Tiểu nhân là Bắc Tam Khôi!
- Bắc Tam Khôi đúng không, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi dẫn đường thật tốt, chờ chúng ta rời đi ngươi sẽ được tự do, hơn nữa còn có thể kiếm được một món tiền thù lao! Đây là tiền đặt cọc!
Lý Dật tiện tay đưa một đồng kim tệ cho Bắc Tam Khôi, dù sao đây cũng là sào huyệt của Bắc Đấu tông, vì vậy Lý Dật cũng không dám khinh thường. Về phần trước khi rời đi có thể thả hắn hay không, đáp án đương nhiên chỉ có một: Chắc chắn là không!
- Lý Dật, ta có thể đi theo ngươi không?
Nhược Lâm còn chưa tỉnh hồn bò dậy, ánh mắt tha thiết nhìn Lý Dật.
Đương nhiên phải đi theo rồi, Nhược Lâm rút cuộc có lai lịch chi tiết như thế nào? Trong nội tâm Lý Dật thật sự vẫn chưa rõ ngọn nguồn, cho dù Nhược Lâm không nói ra, Lý Dật cũng sẽ không để nàng rời khỏi.
Nếu nàng chủ động nói ra, vậy thì càng tốt hơn:
- Nhược Lâm tỷ tỷ là đại mỹ nữ, Lý Dật làm sao nhẫn tâm cự tuyệt!
Ánh mắt gian tà của Lý Dật khiến Nhược Lâm nhất thời cảm giác như mình mới rơi vào miệng sói.
Trong màn đêm, một nhóm bốn người chậm rãi tiến về hướng ngọn núi Bắc Đấu, thật ra cũng không có ai chú ý đến bọn họ, ngoại trừ thỉnh thoảng có người liếc nhìn Nhược Lâm mấy lần.
Trên đường đi, Lý Dật giả vờ lơ đãng hỏi han Bắc Tam Khôi về tình huống trước mắt của núi Bắc Đấu, ví dụ như có bao nhiêu nhân khẩu, bao nhiêu cường giả cấp bậc Đấu Vương. Bắc Tam Khôi hiển nhiên biết rõ ý đồ của Lý Dật, chẳng qua hắn thực sự không có dũng khí nói dối, cũng là biết gì nói nấy. Cộng thêm Bắc Tam Khôi có cấp bậc không thấp, là dòng chính Bắc thị, cho nên những chuyện hắn biết cũng không ít.
Khi nhìn thấy ngọn núi chính gần ngay trước mắt, Bắc Tam Khôi chợt dừng lại, chỉ vào phía trước nói:
- Muốn lên ngọn núi chính cần có lệnh bài thông hành, ta và Nhược Lâm tiểu thư có, nhưng hai người các ngươi lại không có, không thể đi lên được!
- Vậy phải làm sao?
Vì những chuyện như vậy mới cần ngươi dẫn đường, Lý Dật mới không muốn phí tâm chứ!
- Tiểu nhân bình thường cũng có mấy phần giao tình với những thủ vệ kia, chi bằng để ta đi khơi thông trước xem sao?
Lý Dật liếc nhìn hắn như không tin tưởng:
- Ngoài cách này ra còn cách nào khác không?
- Lệnh bài kia có phong ấn Đấu Khí của tông chủ, không làm giả được!
- Nếu muốn khơi thông, vậy để ta đi khơi thông!
Lý Dật cười nhạt một tiếng, cũng mặc kệ Bắc Tam Khôi đang trợn mắt há hốc mồm, trực tiếp đi về hướng nhà đá các thủ vệ đang đồn trú.
Vài tiếng bạo liệt vang lên, một mảnh ánh lửa huyết hồng giằng co hơn mười giây ngắn ngủi. Sau đó liền nhìn thấy Lý Dật đứng ở cửa ra vào nhà đá ngoắc tay gọi bọn họ. Trong nhà đá tràn ngập mùi huyết nhục cháy khét khiến người ta ngửi thấy mà buồn nôn. Người khác không biết, nhưng Bắc Tam Khôi lại biết rõ ràng, đảm nhiệm thủ hộ thông đạo ngọn núi chính bình thường là một Đấu Vương và bốn Đấu Sư, loại cấp bậc này mặc dù không phải là cường hãn, nhưng muốn tiêu diệt bọn chúng trước khi bọn chúng phát ra cảnh báo là chuyện không hề dễ dàng!
Giờ phút này Bắc Tam Khôi xem như đã lĩnh giáo thủ đoạn điện xẹt của Lý Dật, trong lòng hắn phát lạnh, lập tức không dám có dị tâm gì nữa.
Tiến vào hành lang dẫn vào ngọn núi chính, Đao Hoàng Ba Lâm đột nhiên hỏi:
- Bắc Đấu giới mở ra ở đâu?
Nghe thấy câu hỏi của Ba Lâm, toàn thân Bắc Tam Khôi đột nhiên run lên, nếu hai người này đến đây vì Bắc Đấu giới vậy thì chuyện này rất nghiêm trọng. Bắc Đấu giới chính là nền tảng lập tông của Bắc Đấu tông!
- Tiểu nhân không biết!
- Thật sự không biết?
Những lời này của Ba Lâm vừa thốt ra, trên người nhất thời tuôn ra một luồng áp lực vô hình khiến người khác ớn lạnh.
- Bí mật của Bắc Đấu giới chỉ nằm trong tay tông chủ và mấy trưởng lão, đừng nói là tiểu nhân, ngay cả nhân vật nòng cốt bình thường cũng không biết được!
Những lời này cũng không hẳn không có đạo lý, Ba Lâm hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, khí tức áp bách trên người cũng dần dần suy yếu.
- Ta biết!
Nhược Lâm bỗng nhiên nói khẽ.
- Tiểu thư, ngươi biết sao? Ngươi có liên hệ thế nào với Bắc Đấu tông?
Ba Lâm nghi hoặc nhìn Nhược Lâm, tình cảnh trong chuồng ngựa vừa rồi, Ba Lâm đương nhiên cũng nhìn thấy. Địa vị của Nhược Lâm ở Bắc Đấu Tông thật sự cũng có chút kỳ lạ, nếu nàng biết bí mật trong Bắc Đấu tông mà ngay cả một Đấu Vương cũng không biết thì tựa hồ có chút khó tin. Nếu nói là không biết, nhìn vẻ mặt thản nhiên của nàng cũng không giống như nói dối.
- Ta là người thế nào không quan trọng, các ngươi không phải muốn tìm chỗ mở ra của Bắc Đấu giới sao? Ta có thể dẫn các ngươi đi, nhưng các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!
- Điều kiện gì?-
- Cứu mẹ ta!
Lý Dật ngược lại không nghĩ rằng Ba Lâm vẫn nhớ đến Bắc Đấu giới, nếu chuyện đã đến tình cảnh này, Lý Dật cũng rất muốn biết bí mật của Bắc Đấu giới, vì vậy hắn nói:
- Dẫn đường, dẫn bọn ta đến một nơi yên tĩnh an toàn, ta nghĩ chúng ta cần chế định một kế hoạch du lãm tỉ mỉ.
Bắc Tam Khôi tìm được cho bọn họ một cứ điểm che giấu bình thường không cần, chỉ ở tình thế nguy cấp mới hữu dụng. Cứ điểm này giấu dưới mặt đất, trong ngoài ba gian có thể chứa hơn mười người, đơn sơ nhưng an toàn.
- Như Lâm tỷ tỷ, xin ngươi nói rõ ràng, mẹ của ngươi ở chỗ nào, gặp chuyện gì nguy nan cần chúng ta đi cứu!
Bước đầu tiên, Lý Dật đương nhiên muốn làm rõ thân phận của Nhược Lâm.
- Mẫu thân của ta phía trên núi Bắc Đấu này, cụ thể ở nơi nào ta cũng không biết.
Lý Dật nhún nhún vai:
- Vậy không có cách nào, núi Bắc Đấu rộng lớn như vậy, muốn tìm một người chẳng khác gì mò kim đáy biển!
- Mặc dù ta không biết, nhưng hắn biết rõ!
Nhược Lâm chỉ vào Bắc Tam Khôi.
Chuyện này thật sự càng ngày càng thú vị, Lý Dật chuyển hướng mỉm cười với Bắc Tam Khôi, ý tứ rất rõ ràng.
- Mặc dù ta biết, nhưng đó là ba tháng trước, bây giờ bà ta còn bị giam ở đó hay không thì ta không biết.
- Đây là vấn đề ngươi phải nghĩ, ta chỉ biết nếu như không tìm được mẫu thân của Nhược Lâm tỷ tỷ thì ngươi phải đi trình diện đồng bạn của ngươi!
Lý Dật bình thản uy hiếp.
Ba Lâm lại càng khẩn trương nóng ruột:
- Bắc Tam Khôi, nhanh chóng dẫn đường!
- Phong Hoàng đại nhân không cần sốt ruột, ta còn có việc muốn hỏi Nhược Lâm tiểu thư. Nhược Lâm tiểu thư, mời vào trong nói chuyện!
Lý Dật có mấy lời thật sự không tiện hỏi trước mặt Ba Lâm. Trên người Nhược Lâm nhất định cất giấu bí mật lớn nhất.
Nhược Lâm ý vị sâu xa liếc nhìn Lý Dật, đi theo hắn tới gian trong cùng, tiện tay tung một đạo Đấu Khí phong bế gian phòng nhỏ để tránh người ngoài nghe được hai người nói chuyện. Lúc này Lý Dật mới hỏi:
- Nhược Lâm tỷ tỷ, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Nhược Lâm nói:
- Chuyện này nói ra thì dài lắm.
- Ngươi cứ từ từ nói, chúng ta có nhiều thời gian!
- Nhược thị chúng ta là hậu nhân Đấu Thần có quyền kế thừa hoàng thất, cũng không biết từ lúc nào, bị Bắc Đấu tông giam lỏng tại núi Bắc Đấu. Lệnh bài tế thần của Bắc Đấu tông cũng là lấy được từ trong tay Nhược thị chúng ta. Từ khi Nhược thị đến núi Bắc Đấu đến thế hệ của ta sợ rằng đã ngàn năm rồi. Bắc Đấu tông chỉ giữ lại một nữ nhân cho chúng ta làm người thừa kế, cho nên ta chỉ có một mẫu thân, ngay cả phụ thân của mình là ai, ta cũng không biết! Thậm chí mẫu thân, gần mười năm nay ta chưa từng gặp.
Lý Dật nghe xong sững sờ, một lúc lâu sau mới nói:
- Xem ra Bắc Đấu tông sớm đã có dự định cướp đoạt hoàng quyền. Vậy chuyện gì đã xảy ra với Hồng hoang chi giới? Còn lần trước, tại sao ngươi lại xuất hiện ở Đấu Thần điện!
- Ta là hậu nhân của Đấu Thần, có tư cách ra vào nội điện Đấu Thần điện! Bắc Đấu tông giam lỏng mẹ con chúng ta, bọn chúnhg biết rõ mẹ con chúng ta tình sâu nghĩa nặng, chỉ cần mẫu thân ta ở đây, sẽ không sợ ta bỏ chạy. Cho nên ta muốn tới Đấu Thần điện gây chuyện khó khăn. Lần đó ta đã lấy trộm Hồng hoang chi giới ở Đấu Thần điện, vốn là muốn giá họa cho Bắc Đấu tông, khơi mào tranh đấu giữa hai thế lực lớn này, ta nghĩ dựa vào thực lực của Đấu Thần điện, có thể tiêu diệt được Bắc Đấu tông, như vậy, mẹ con chúng ta sẽ được tự do. Không ngờ sau khi ăn trộm Hồng hoang chi giới, đã bị Đấu Thần điện phát hiện, bọn hắn một mực truy đuổi ta đến Vạn Triều thành, chuyện sau đó ngươi cũng biết rồi đấy.
Nếu không phải Nhược Lâm đem Hồng hoang chi giới đến Vạn Triều thành, chỉ sợ cũng không có Lý Dật hôm nay, nói cho cùng, Nhược Lâm có ân huệ lớn lao với Lý Dật!
- Về sau mặc dù Đấu Thần điện bắt được ta, nhưng cũng không tìm thấy Hồng hoang chi giới trên người ta, ta lại là hậu nhân của Đấu Thần nên bọn hắn cũng không thể làm gì.
Chuyện nói đơn giản thì ra cũng chỉ đơn giản như vậy, nhưng Lý Dật lại hơi rùng mình, xem ra Hồng hoang chi giới và Xà tôn giả quỷ dị kia tuyệt đối không thể bị Đấu Thần điện phát giác. Nếu không kế hoạch Nhược Lâm giá họa cho Bắc Đấu tông chỉ sợ sẽ rơi xuống đầu mình. Chỉ có điều, Lý Dật vẫn còn nghi vấn.
- Đấu Thần điện để mặc cho mẹ con các ngươi bị giam lỏng ở núi Bắc Đấu sao?
Nhược Lâm thở dài, nói:
- Bắc Đấu tông chưa từng nói giam lỏng chúng ta, bọn chúng cung phụng hậu nhân Đấu Thần, Đấu Thần điện còn lời gì để nói. Hơn nữa, mẫu thân bị quản chế, Nhược Lâm há chịu vứt bỏ mẫu thân, độc hưởng tự do!
Lý Dật suy nghĩ một lát, đột nhiên quyết tâm nói:
- Ta và Nhược Lâm tỷ tỷ coi như rất có cơ duyên, chuyện này nếu Lý Dật này đã biết, tuyệt đối sẽ không đứng ngoài quan sát.
- Lý Dật, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi. Xem ra hôm đó để ngươi đến Đế đô là đúng, trong Thiên Phong đế quốc sợ rằng cũng chỉ có ngươi có thể đối phó Bắc Đấu tông!
Ánh mắt Nhược Lâm nhìn Lý Dật đầy lấp lánh, xem ra nàng cũng nắm rất rõ mọi hành động của Lý Dật ở Đế đô. Chỉ có điều, ánh mắt của nàng không phải là tình yêu nam nữ mà tựa hồ mang tính chất sùng bái nhiều hơn.
Lý Dật cười ha ha:
- Nếu Nhược Lâm tỷ tỷ tin tưởng ta như vậy, cố ý không bằng tình cờ, chúng ta sẽ lên núi Bắc Đấu giải cứu mẹ ngươi!
Khi hai người từ trong trong phòng đi ra, đã thấy trên mặt Bắc Tam Khôi đỏ tươi năm dấu tay, không biết có chuyện gì khiến Ba Lâm mất hứng.
Ra khỏi điểm cất giấu, Bắc Tam Khôi lại nói:
- Trên đường đi lên ngọn núi chính không thiếu cửa khẩu trạm gác ngầm, có một số điểm ta cũng không có quyền biết đến, cho nên...... vạn nhất... các ngươi cũng không thể trách ta!
Lý Dật nhếch miệng cười:
- Làm sao không trách ngươi được chứ, tóm lại, trước khi cứu được mẫu thân của Nhược Lâm tiểu thư, bất cứ sai lầm nào mà ngươi phạm phải đều là đòn trí mạng. Đương nhiên, chỉ là trí mạng với ngươi, Bắc Đấu tông khẳng định sẽ không giết Nhược Lâm. Ta và Đao Hoàng đại nhân, Bắc Đấu tông không giết được, ngươi cảm thấy thế nào?
Uy hiếp của Lý Dật khiến Bắc Tam Khôi toát mồ hôi lạnh, hắn thật sự không nói dối. Cho dù là hắn, cũng không dễ dàng được phép lên ngọn núi chính Bắc Đấu, làm sao có thể biết hết phòng hộ trên đó. Hắn nơm nớp lo sợ dẫn ba người đi lên núi, cũng không dám đi cầu thang, mà là nhảy lên phía trên vách núi. Cũng may thực lực của bốn người đều không thấp, nên cũng không có gì khó khăn.
Trong nháy mắt, cả bốn người đã trèo tới giữa sườn núi, chợt thấy trên vách đá dựng đứng, một huyệt động không lớn không nhỏ, tối đen tới mức không nhìn thấy bên trong có những gì.
- Ồ, kỳ quái!
Bắc Tam Khôi bỗng nhiên kêu lên, tiến vào trong động tìm kiếm.
<br