***
Nghe nói thế tất cả đều khựng lại một chút rồi có người gục gặc.
Những người có thể đến Tu La Đảo đều không có kẻ nào ngu cả, đương nhiên họ hiểu những điều Cổ Thiên nói cũng không sai. Dù trong hoàn cảnh nào thì đội ngũ có chỉ huy đương nhiên mới có thể phát huy sức chiến đấu mạnh nhất. Nếu chỉ là một nắm cát rời rạc thì đúng là chia nhau ra hành động tốt hơn.
Có điều, tất cả đều không ai biết ai, căn bản là không thể có cái gọi là tín nhiệm. Nếu nói đến phục thì càng khó hơn, vì thế nếu muốn chọn ra Đội trưởng thì...
- Thế ai sẽ làm Đội trường đây?
Một lúc sau, cuối cùng cũng có người nói ra câu hỏi hóc búa nhất.
Lời đó vừa nói ra mấy chục người lập tức trầm mặc, một lúc sau thì có tiếng cười cổ quái vang lên:
- Ta nghĩ, nếu mọi người không chê, chức Đội trường này để Cổ mỗ ta tạm thời đảm đương được không? Nếu sau này mọi người thấy người khác thích hợp hơn thì chúng ta sẽ thay đổi.
Cổ Thiên vừa dứt lời thì mấy chục người biến đổi đủ mọi kiểu sắc mặt, trầm ngâm một lúc thì có người lắc lắc đầu nói:
- Thôi được rồi, dù sao thì ta cũng chẳng biết gì về Tu La Đảo này ngươi đã hiểu về nó thì tạm thời ta tin tưởng ngươi!
Người vừa lên tiếng là một người trung niên có khuôn mặt bình thường. Nghe vậy có vài người khác cũng lưỡng lự gật đầu:
- Cũng phải, nể mặt ngươi đã cung cấp thông tin, ta tạm tin ngươi vậy!
Nhưng những người tỏ thái độ như thế không nhiều, đa số là trầm ngâm, rõ ràng là không tán đồng lắm với việc Cổ Thiên làm Đội trường.
Lý Dật chỉ cười cười, người khác chẳng đoán được hắn nghĩ gì. Hắn cũng chẳng muốn tranh giành cái chức Đội trường vớ vẩn này làm gì. Có điều, mọi thứ hiện nay đều xa lạ. đi theo đoàn đội tạm thời cũng không phải là không được.
Nhưng lần này tham gia Tế Thần Huyết Điển, chuyện Lý Dật muốn làm không ít, lại còn muốn đột phá lên Đấu Sư, lại phải tu luyện Đấu kỹ, còn cả tìm những thứ khiến Xà Tôn Giả thức tỉnh lại nữa. Có thể nói một trăm ngày tham gia Tế Thần Huyết Điển chưa chắc đã đủ. Hắn nghĩ một lúc mà cũng cảm thấy đau đầu.
Với những người khác thì một trăm ngày quá thật quá dài, nhưng với hắn thì lại quá ngắn.
Không khí bồng trờ nên yên ắng, một lúc sau Cổ Thiên cười với những người không lên tiếng:
- Thế nào? Chư vị không tin Cổ Thiên ta sao? Lý Dật huynh đệ ngươi... thấy sao?
Lý Dật cười khổ, hắn không ngờ sự tranh chấp cái gọi là ‘quyền lợi’ lại động chạm đến cả hắn. vì dù thế nào thì thực lực của hắn là yếu nhất ở đây. Nhưng Cổ Thiên đã lên tiếng hỏi thì Lý Dật không thể không nói gì. Hắn chỉ mỉm cười:
- Đương nhiên ta nghe ý kiến của mọi người rồi!
Lời nói nửa vời của Lý Dật khiến sắc mặt Cổ Thiên khẽ biến, ánh mắt hình như mang sát ým nhưng hắn vẫn gượng cười nói:
- Như vậy thì tốt rồi. Không biết những người khác nghĩ thế nào?
Ánh mắt hơi đe đọa của Cổ Thiên khiến vài người còn do dự trả lời, nhưng vẫn có hơn nửa số người không nói gì.
Dù sao tất cả đều không phải đồ ngốc, nếu để Cổ Thiên làm Đội trưởng thì mọi người sẽ bị hắn khống chế, không biết lúc nào sẽ bị hắn biến thành vật hy sinh!
Một lúc sau bỗng có người đứng ra nhìn Cổ Thiên cười lạnh rồi đề cử ra người khác, rồi lại có người khác đứng ra nhận làm Đội trường, hoặc đưa ra ý kiến chọn dựa vào thực lực... Đội ngũ vốn có vẻ đoàn kết giờ đã bắt đầu hỗn loạn, tiếng chửi bới bắt đầu xuất hiện, khiến những người khá trầm tính cũng phải chau mày.
Còn Lý Dật chỉ cười mỉm nhìn cảnh tượng đó, quả nhiên nơi nào có người là có tranh chấp...
Nhưng đột nhiên mí mắt Lý Dật giật mạnh lên một cái, hắn vội quay người lại...
- Ồ, đúng là loài người nhàn hạ thật... Lẽ nào các ngươi không biết Tu La Đảo là nơi nào hay sao mà lại nhàn rồi ở đây cãi nhau? Con người ngày nay ấy mà, đúng là càng ngày càng tệ hại...
Từ trong làng bỗng vang lên một tràng cười chế giễu khiến những người đang tranh cãi khựng lại quay ra nhìn.
Trên con đường không một bóng người lúc này có một đám đông người, cánh cổng lớn cũng đã mở ra, từ bên trong đi ra một đoàn người đông đúc, khiến ngôi làng rộng rãi thoáng đãng bỗng trở nên chật cứng...
Có điều, những cái gọi là ‘người’ này sắc mặt đều trắng toát, thậm chí ánh mắt nhìn bọn Lý Dật còn có vài phần thèm thuồng nữa...
Răng nhọn sắc, mặt trắng bệch, mắt đỏ quạch, cổ quái...
- Các ngươi chính là Huyết Ma Tộc phải không?
Cổ Thiên cười lạnh tiến lên phía trước, nhìn đám Huyết Ma với ánh mắt lạnh tanh, rồi cười nhạt:
- Không tệ, số lượng đủ nhiều, chưa biết chừng giết sạch các ngươi là bọn ta đã có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Những người tham gia Tế Thần Huyết Điển đương nhiên phải có bản lĩnh. Tuy đám Huyết Ma có vẻ như phải có đến hàng trăm tên nhưng không thể dọa Cổ Thiên sợ được.
- Vậy sao?
Vẫn giọng nói giễu cợt ấy, rồi đám Huyết Ma tránh ra hai bên cho một gã nam tử gương mặt lạnh băng u ám chậm rãi bước ra.
Trang phục của hắn vô cùng hoa lệ. hoa lệ đến mức chói mắt, nhưng làn da thì trắng như trong suốt, cộng thêm hai hốc mắt đỏ quạch kia đã đủ nói về thân phận của hắn - Huyết Ma.
Con Huyết Ma này tay đang phe phẩy quạt, mỉm cười nhẹ:
- Bọn Đấu Thần Điện cũng thú vị thật. Người năm sau còn không biết trời cao đất dày hơn năm trước... Hà hà, nghĩ là Tu La Đảo bọn ta ai cũng đến được hay sao?
Tia nhìn lạnh lẽo lướt qua rồi dừng lại ở cổ Thiên, nó cười rồi nói:
Giết hắn đi!
Vâng!
Hắn vừa dứt lời, một cái bóng màu xám lao về Cổ Thiên một luồng đấu khí xé tan không khí chém xuống cổ Thiên.
Huyết Ma quá nhiên cũng biết đấu khí!
Trong đầu mỗi người cùng lúc thoáng qua ý nghĩ này.
Nhưng ý nghĩ đó chưa chấm dứt thì Cổ Thiên chỉ cười lạnh, chân phải vung lên, trước khi cái bóng xám đó lao tới nơi thì cổ Thiên đã đá trúng ngực đối phương.
Cái bóng đó bắn ngược ra sau, đâm sẩm xuống mặt đất. máu từ miệng phụt ra giãy giụa một lúc thì không đứng dậy được nữa.
- Ồ, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh nhỉ...
Thấy người của mình bị tấn công, tên đầu lĩnh đó lại không hề nồi giận mà ngược lại có phần thích thú. Hắn vỗ tay cười:
- Không tệ, xem ra Phong Nhã ta lần này gặp may lớn rồi... Nếu tất cả các người đều có thực lực như người này thì... ha ha ha...
Huyết Ma có tên Phong Nhã này cười vô cùng sảng khoáị rõ ràng là gặp được chuyện gì rất vui, khiến bọn Lý Dật chẳng hiểu chuyện gì.
Nhưng đã gặp phải Huyết Ma thì không có chuyện rút lui. Trên tay ai nấy cũng đều đã tỏa ra đấu khí chỉ còn chờ thời cơ ra tay mà thôi.
Sau khi cười một lúc lâu, Phong Nhã nhìn một lượt rồi nói:
Chư vị, giờ ta cho các vị một cơ hội... Cơ hội gia nhập Huyết Ma Tộc vĩ đại, trở thành thuộc hạ của Phong Nhã đại nhân ta... Nếu các ngươi đầu hàng thì Phong Nhã ta sẽ dùng cách ôn hòa nhất để các ngươi trở thành Huyết Ma. Nhưng nếu các ngươi không chịu hợp tác thì đây chính là kết cục!
Dứt lời, chân phải hắn dậm mạnh xuống đất. lập tức một đạo ánh sáng cong cong hình lưỡi liềm màu đỏ huyết lao về phía Cổ Thiên.
Cổ Thiên hừ một tiếng, giương tay phải được bao bọc bởi đấu khí lên đỡ. Nhưng ngay sau đó. đấu khí trên tay hắn bị đánh tiêu tán hết, cả người hắn lùi sau mấy bước và phun ra một ngụm máu sắc mặt tái đi trông thấy.
Nhìn Cổ Thiên ban nãy vừa một chiêu đánh chết một Huyết Ma, lúc này cũng thua chỉ trong một chiêu, những người tham gia Tế Thần Huyết Điển ai nấy đều biến sắc mặt.
Lý Dật từ từ chuyến sang nhìn Phong Nhã với ánh mắt cổ quái. Tên Phong Nhã này chiêu vừa rồi có thực lực của Đấu Sư, nhưng Lý Dật lại không thể xác định được đẳng cấp của hắn... Có điều, với tình hình lúc này dường như Lý Dật không phải đối thủ của hắn!
Hơn nữa chuyện mà hắn nói thu nạp người làm thủ hạ cũng chẳng hiểu gì, có lẽ những chuyện này đều có trong Ngọc bài, nhưng bây giờ thì...
Hình như tìm cách bỏ chạy mới là thòa đáng nhất... Toàn một lũ ngu ở cùng nhau chưa biết chừng tự đưa đầu vào chỗ chết!
Có lẽ nếu ý nghĩ này của Lý Dật mà bị người khác biết thì chắc chắn hắn sẽ bị đánh chết!
Dù gì thì ở đây có ai là không phải là nhân tài một thế hệ trẻ cùa các Đại thế lực?
- Các ngươi đã quyết định chưa?
Trong nụ cười cổ quái của Phong Nhã có thêm một vài phong vị khác, hắn hơi liếm môi, gương mặt tươi cười.
- Đừng có nghe hắn!
Cổ Thiên giờ dường như đã hồi phục lại, hắn cắn răng nói với giọng run rẩy:
- Cái gọi là gia nhập Huyết Ma Tộc chính là biến chúng ta thành lũ quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ như các ngươi. Nếu như thế thì đừng nói chuyện khác, ngay cả tư cách trở về chúng ta cũng không còn nữa! Chư vị cách duy nhất lúc này chỉ có liều chết mới có đường sống! Nếu biến thành loại quái vật đó thì Cổ Thiên ta có chết cũng không làm!
- Lắm lời!
Phong Nhã gầm lên giận dữ, tay phái vung lên, lại một đạo đấu khí màu đỏ lao về phía Cổ Thiên.
Lần này cổ Thiên rút kinh nghiệm không đỡ trực diện nữa, hắn lăn một vòng trên đất rồi hét:
- Liều!
Dứt lời, Cổ Thiên rút ra thanh trường đao bên hông, khẽ điểm chân lên đất và lao về phía con Huyết Ma gần nhất.
Đấu khí trên trường đao chấp chói, vẽ lên không trung một đường vòng cung, rồi thấy con Huyết Ma đầu một nơi thân một nẻo. Cái đầu máu me bay ra lăn lông lổc trên đất, hai hốc mắt vẫn còn sự khinh thường.
Hành động này của cổ Thiên khiến Phong Nhã hơi sững người, nhất thời chưa phản ứng kịp, hoặc có thể hắn không thèm phản ứng.
- Động thủ!
Lúc này những người vẫn chỉ nhíu mày quan sát đã không còn sự lựa chọn nào khác. Bảo những thiên tài này biến thành quái vật Huyết Ma, có ai chịu chứ? Mà không chịu thì dường như ngoài việc xông lên liều thì chẳng còn lựa chọn nào khác...