Trận thi đấu đầu tiên là giữa hai cường giả Đấu Sư, một người trong đó là một lão đầu râu tóc bạc trắng. Lý Dật không thể không bội phục lão Đấu Sư tóc trắng này, những thứ khác vứt bỏ không nói, chỉ riêng dũng khí đã đáng tán dương. Tất cả trận thi đấu buổi sáng đều vô cùng nặng nề, cường giả cấp bậc Đấu Sư từng đôi chém giết, xem ra Bắc Đấu tông có ý sắp xếp những kẻ yếu ra trước.
Trận đấu buổi chiều vừa bắt đầu chính là cường giả cấp bậc Đấu Vương lên đài. Mặc dù thực lực của những Đấu Vương này căn bản không lọt vào tầm mắt Lý Dật, nhưng trong đó cũng có mấy người thực lực xem như không tầm thường, còn có một Đấu Vương rõ ràng thi triển ra đấu kỹ cấp Bạch Hổ, quả thực khiến không khí của hiện trường lập tức náo nhiệt hơn.
Các trận đấu tiến hành hơn phân nửa, Hồng Vũ và Lý Nhiên cũng đến lúc lên đài, thi đấu đấu vòng này Bắc Đấu tông hiển nhiên sẽ không an bài đối thủ cường ngạnh gì cho hai vị này, cho nên Hồng Vũ và Lý Nhiên đều giành được chiến thắng dễ dàng.
Sau khi Hồng Vũ và Lý Nhiên rời sân, một người trẻ tuổi có dáng vẻ gầy gò, hung ác nham hiểm thu hút chú ý của Lý Dật. Vừa mới lên đài, khí thế của vị cường giả này khiến Lý Dật cảm nhận được, đây là một vị cường giả Đấu Hoàng. Người chủ trì báo tên họ là Cát Vũ Quang!
Một đôi cánh đấu khí màu lửa đỏ khiến hiện trường vang lên âm thanh ủng hộ ầm ầm, đối với đại đa số người bình thường mà nói, chỉ sợ đây là lần đầu tiên nhìn thấy một vị cường giả Đấu Hoàng, chấn động trong lòng không cần nghĩ cũng biết. Đối thủ của Cát Vũ Quang là một vị cường giả Đấu Vương đỉnh phong. Sau khi xuất ra một chiêu đấu kỹ Chu Tước cấp cao, vị cường giả Đấu Vương này rất thức thời nhận thua. Vì chiêu đấu kỹ đó, Cát Vũ Quang chỉ cần phất tay đã biến mất trong tầm mắt, vị Đấu Vương thức thời căn bản không có tin tưởng tiếp được một kích tùy ý của cường giả Đấu Hoàng.
Ra sân tiếp theo chính là thủ lĩnh Long vệ hoàng thất Thần Mộc!
Sự xuất hiện của Thần Mộc thật ra không nằm ngoài dự liệu của Lý Dật, bởi vì cái chết của chính mình, hoàng thất đương nhiên phải đưa ra đối sách tương ứng, cũng không thể trơ mắt nhìn tứ đại gia tộc thắng được giải thi đấu có quan hệ trọng đại này.
Đối thủ của Thần Mộc đồng dạng là một vị Đấu Hoàng, lại không có bối cảnh gì, chỉ là một đoàn trưởng của dong binh đoàn. Loại đoàn trưởng dong binh đoàn kiếm ăn trên mũi đao này có thể tấn thăng đến cảnh giới Đấu Hoàng hiển nhiên cũng không phải nhân vật tầm thường. Cộng thêm một thời gian dài sống trong cảnh chém giết sinh tử nên đã hình thành thói xấu hung ác, trận đấu vừa bắt đầu, Thần Mộc ngược lại chịu một thiệt thòi nhỉ.
Đoàn trưởng dong binh đoàn tu luyện Đấu Khí ám thuộc tính, loại Đấu Khí thuộc tính này vốn tương đối khó đối phó. Tuy nhiên Thần Mộc chịu sự phó thác của hoàng thất, há chịu nhận thua đơn giản như vậy.
Xẹt xẹt xẹt, tiếng Đấu Khí va chạm vào nhau khiến người ta tê dại, Đấu Khí mộc thuộc tính của Thần Mộc vỡ thành vô số mảnh vỡ trong Đấu Khí màu đen tuôn ra của đoàn trưởng dong binh đoàn.
- Chu Tước trung giai, Ám Huyết quyết!
Trong đấu khí màu đen đột nhiên xuất hiện một đầu lâu huyết sắc, cấp tốc khuếch trương nhào về phía Thần Mộc. Trùng kích cường đại khiến mặt đất đúc kim loại phát ra thanh âm ong ong, khí tức tử vong ngột ngạt vô cùng bao phủ toàn bộ sân thi đấu.
Đối mặt với một chiêu đấu kỹ Chu Tước trung giai cường hãn này, Thần Mộc tỏ vẻ ngưng trọng, thủ quyết di chuyển, từng đám dây leo màu xanh sẫm đột nhiên xuất hiện, dây leo đan xen vào nhau, nhanh chóng bao phủ Thần Mộc hoàn toàn bên trong. Thần Mộc đương nhiên biết rõ Đấu Khí ám thuộc tính có tính ăn mòn, chỉ cần bị những Đấu Khí màu đen xâm nhập vào trong cơ thể, vậy thì chắc chắn thất bại.
Đấu Khí màu đen xoay tròn kẹp lấy đầu lâu huyết sắc, dùng khí thế kinh người đánh thẳng vào tấm chắn dây leo, mỗi một lần trùng kích đều kích thích một tầng chấn động kịch liệt. Sóng xung kích của chấn động rung động khuếch tán ra xung quanh, những người xem bình thường bỏ tiền mua vị trí 500 kim tệ lập tức bị từng đợt khí huyết cuồn cuộn, một số người thể chất yếu thậm chí phun máu.
Quân hộ vệ hoàng gia vội vàng triển khai đội hình, hình thành một đạo Đấu Khí che chắn xung quanh sân thi đấu.
Trùng kích vào hơn mười lần, năng lượng của đấu kỹ Ám Huyết quyết đích cuối cùng bị tiêu hao gần như không còn, tầng dây leo hộ thuẫn cũng thành tổ ong. Một công một thủ, Thần Mộc và đoàn trưởng dong binh đoàn không ai chiếm được ưu thế.
- Cự Mộc oanh....
Thần Mộc khẽ quát một tiếng, hộ thuẫn dây leo lập tức biến đổi, bất ngờ xuất hiện một vòng xoáy Đấu Khí Viên Mộc đường kính mấy thước ầm ầm đánh về phía đoàn trưởng dong binh đoàn.
So với Ám Huyết quyết, uy lực của Cự Mộc oanh tựa hồ còn mạnh hơn mấy lần. Dưới tình huống bình thường, dưới uy áp của Cự Mộc oanh, người bị công kích nhất định sẽ liều chết phòng ngự. Nhưng đoàn trưởng dong binh đoàn là nhân vật đã quen hung ác, nhìn thấy Đấu Khí Cự Mộc nện đến, không lùi mà tiến tới, Đấu Khí quanh người sôi trào, một thanh binh khí màu đen hình dạng quỷ dị thình lình xuất hiện trên tay.
Nện—— rầm rầm —— rầm rầm rầm ——
Trong tiếng bạo phá liên tục mà ngắn ngủi, vòng xoáy Đấu Khí Viên Mộc bị binh khí dị hình màu đen cắt thành vô số mảnh vỡ, chỉ trong nháy mắt, Cự Mộc Oanh liền tan thành mây khói, trở thành một mảnh vỡ Đấu Khí, nhưng vẫn tản ra năng lượng yếu ớt.
- Binh khí cửu phẩm? Thần Mộc biến sắc, hừ lạnh một tiếng:
- Tưởng ta không có sao? Trong nháy mắt, hắn lấy ra từ trong nhẫn một cây trường thương màu vàng.
- Vốn đây là át chủ bài của ta, không ngờ đám ngu ngốc Bắc Đấu tông lại sắp xếp trận đấu như vậy, xem ra con át chủ bài này phải dùng sớm hơn rồi.
Thần mộc cười nói:
- Cũng được, tuy nhiên phải định ra quy tắc, chúng ta sớm muộn có một trận chiến. Đến chậm không bằng đến sớm, nếm thử lợi hại của Kim Long thương cửu phẩm của ta đây!
Dưới sự thúc giục của Đấu Khí, trường thương giống như được rót vào khí tức sinh mệnh, quang mang rực rỡ màu vàng tràn đầy bốn phía, mơ hồ chính là một con Kim Long. Một tiếng long ngâm vang dội, Kim Long thương cửu phẩm kẹp lấy một luồng khí thế sức mạnh vô địch gào rít hướng về phía đoàn trưởng dong binh đoàn.
- Đến hay lắm!
Đoàn trưởng dong binh đoàn cũng là nhân vật thiện chiến, binh khí dị hình cuộn lại, bắn ra bảy tám bánh răng đạo sắc nhọn, không nhượng bộ nghênh đón mà lên. Hai đạo nhân ảnh càng đấu càng nhanh, Đấu Khí màu đen và Đấu Khí màu xanh lá cây quấn giao vào nhau, dần dần che mất thân hình hai người.
Sân thi đấu rộng lớn, khán giả gần vạn người, lúc này lại không có bất cứ tiếng động nào, chỉ nghe được thanh âm Đấu Khí bạo liệt và hai thanh binh khí cửu phẩm va chạm với nhau. Đây đúng là quyết đấu của cường giả chân chính, trình độ đặc sắc dĩ nhiên vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.
- Hồng Dịch các hạ, theo ý kiến của ngươi, trận đấu này ai sẽ thắng?
Long Ngạo Thiên không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Lý Dật, có chút cung kính thỉnh giáo nói.
Lý Dật xưa nay chưa từng khinh thường Long Ngạo Thiên, hắn tự nhiên chạy đến hỏi vấn đề này, tựa hồ có mục đích gì!
- Lưỡng cường tranh chấp dũng giả thắng, quyết đấu ở trình độ như vậy, thắng bại chỉ trong khoảnh khắc, ai có thể nói trúng được!
Lý Dật nói mập mờ, lại hỏi lại:
- Chẳng lẽ Long Ngạo Thiên các hạ đã nhìn ra mánh khóe!
- Ngay cả Hồng Dịch các hạ cũng không nhìn ra, tại hạ chỉ là cảnh giới Đấu Sư, không dám cuồng vọng suy đoán!
Long Ngạo Thiên bỗng nhiên đổi giọng, lạnh lùng nói:
- Lý Dật, ngươi lừa chúng ta thật khổ!
Lúc này Lý Dật đã ngồi trên ghế tuyển thủ chuẩn bị dự thi, người chung quanh nghe được tiếng quát tháo nghiêm nghị của Long Ngạo Thiên, đều không hiểu chuyển ánh mắt từ trận quyết đấu sang người Lý Dật và Long Ngạo Thiên.
- Long Ngạo Thiên các hạ, đột phát suy não rồi sao?
Lý Dật nhếch miệng, mỉa mai nói:
- Toàn bộ đế đô đều biết Lý Dật đã chết, các hạ tựa hồ cũng có giao tình sâu nặng với Lý Dật, đến nay vẫn nhớ mãi không quên! Long Ngạo Thiên, thật đúng là không phải thông minh bình thường, diễn xuất của mình đã đạt tới tài nghệ của vua màn ảnh kiếp trước, rõ ràng còn bị hắn nhìn ra mánh khóe. Chỉ là, tựa hồ hơi muộn một chút.
- Ta biết ngươi chính là Lý Dật, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nảy sinh hoài nghi, chỉ có điều đến lúc đó ngươi đáp ứng muốn đi giết Lý Dật, cho nên ta bị che mắt. Ta thực sự quá ngốc, không ngờ thật không ngờ, cái mà ngươi gọi là giết Lý Dật, chẳng qua là một tuồng kịch. Ha ha, khó trách sòng bạc Lý Minh lại lập tỉ lệ đặt cược một ăn năm!
- Long Ngạo Thiên các hạ dựa vào cái gì phán đoán ta chính là Lý Dật?
Lý Dật thật sự muốn biết nguyên nhân.
- Ngươi có thể thay đổi dung mạo, nhưng có rất nhiều thứ không cách nào thay đổi. Lý Dật, ta rất hiểu ngươi, chỉ sợ chỉ đứng sau cha ngươi. Ngươi còn muốn chống chế sao?
Bất cứ kẻ nào cũng sẽ không hi vọng mình có “Tri kỷ” như vậy.
Lý Dật nở nụ cười:
- Ngươi đã hiểu ta như vậy, vậy thì cũng nên biết hiện tại ta định làm cái gì?
- Ngươi......
Long Ngạo Thiên chỉ mới nói một chữ “Ngươi”, chợt nghe xoẹt ——
Một đạo Đấu Khí rất nhỏ trực tiếp nện vào sau ót hắn, khiến hắn hôn mê bất tỉnh. Dù sao hiện trường thi đấu, cường giả nhiều vô kể, cảnh giới nghiêm ngặt, Lý Dật nghĩ thế nào cũng thấy muốn diệt trử kẻ “Tri kỷ” này cũng không thể lỗ mãng. Đấu Khí nện Long Ngạo Thiên bất tỉnh, Lý Dật ung dung cười nói:
- Người này suy tàn rồi. Các ngươi, còn có ai có thói xấu như vậy không?
Nụ cười ung dung, lại cộng thêm ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, người chung quanh thức thời lựa chọn không xem nữa, đưa ánh mắt chuyển đến giữa không trung. Hai đại cường giả Đấu Hoàng chiến đấu đã triển khai lên giữa không trung, giữa lúc Lý Dật đang kích choáng Long Ngạo Thiên, trận thi đấu đặc sắc nhất hôm nay cuối cùng cũng phân ra thắng bại.
Một thân ảnh khổng lồ từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống đất, một lỗ hổng xuyên thủng bả vai tuôn trào máu. Sau đó Thần Mộc nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn, thành khẩn nói:
- Nếu không phải các hạ nóng lòng tham công liều lĩnh, chỉ sợ thắng bại còn khó phân định.
- Thua vẫn là thua!
Đoàn trưởng dong binh đoàn cầm máu, đứng dậy, sải bước đi ra bên ngoài sân, khiến Thần Mộc tiếc hận mà lắc đầu.
- Người thắng trận là Thần Mộc!
Chủ trì so tài là một lão giả gầy lùn nhanh nhẹn, người này có chút thần bí ở Bắc Đấu tông, trong tứ đại gia tộc người quen biết hắn cũng không nhiều. Sân thi đấu lớn như vậy, cũng không sử dụng bất cứ thiết bị khuếch đại âm thanh nào, nhưng từng lời nói của hắn, đều rất rõ ràng rơi vào trong từng lỗ tai. Chỉ dựa vào phần công lực này, thực lực của người này ít nhất cũng là Đấu Hoàng.
- Trận tranh tài cuối cùng hôm nay, Lý Dật đấu với Hồng Dịch, mời lên trận!
Ngắn gọn, súc tích là đặc sắc của vị chủ trì thần bí này.
Lý Dật vỗ vỗ Long Ngạo Thiên đang hôn mê, khinh thường nói:
- Đáng tiếc ngươi tỉnh ngộ quá muộn!
Sau đó xoải bước đi vào sân thi đấu.
Hiện trường xao động một hồi, tất cả mọi người trong sân, chỉ sợ không có người nào không biết Lý minh Thiếu chủ đã chết hơn mười ngày trước. Như vậy cuộc tranh tài này, Hồng Dịch đứng ở giữa sân còn chưa bắt đầu cũng đã thắng. Thi đấu áp trục như vậy, lập tức đưa tới một hồi thanh âm ca thán, không ít người đã bắt đầu chuẩn bị rời sân!
- Tiểu tử này thật là may mắn, không đánh đã thắng!
- Hồng Dịch này cũng không đơn giản đâu, là một Đấu Hoàng cường giả. Nghe nói, Lý Dật chính là chết trên tay hắn!
- Xuỵt, muốn chết à, những lời này cũng có thể nói lung tung sao!
- Bắc Đấu tông làm việc thật cổ hủ, người đã chết rồi, còn sắp xếp cho người ta vào trận thi đấu.
- Đi, đi, đến sòng bạc Lý minh đổi tặng phẩm đi. Ha ha, phát tài rồi!
Người chủ trì gầy lùn nhanh nhẹn không vì nghị luận nhao nhao mà thay đổi, dựa theo quy định của trận đấu đợi chín phút, lúc này mới chậm rãi nói:
- Còn một phút đồng hồ nữa, nếu Lý Dật không xuất hiện, Hồng Dịch sẽ thắng!
- Trực tiếp tuyên bố luôn đi, Lý Dật chẳng lẽ còn có thể từ trong quan tài leo ra sao.
Một người xem lớn tiếng kêu lên, dẫn tới một tràng tiếng cười khoái trá.
Lại chờ đợi giây lát, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn, người chủ trì rốt cuộc mở miệng nói:
- Bây giờ ta tuyên bố người thắng của trận so tài này là….
Lý Dật nãy giờ vẫn giữ một nụ cười bình thản trên mặt, cuối cùng mở miệng, sở dĩ hắn đợi đến giây phút cuối cùng, là vì ảnh hưởng của phim điện ảnh trong ti vi ở kiếp trước. Nếu là hí kịch tính, thì xong rồi!
- Đợi đã nào...!
Lý Dật lên tiếng, chậm rãi lột chiếc mặt nạ trên mặt, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi có chút non nớt.
- Lý Dật đã đến, chỉ có điều Hồng Dịch, hình như có việc không tới được!
Đúng như Lý Dật mong muốn: cử tọa đều kinh hãi!
<br