***
Trên một tòa nhà của Tam Thánh Tiểu Trấn, một đám người đang ẩn nấp trong bóng tối, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con đường gần như chẳng có một bóng người.
Nói gần như không có bóng người là vì trên con đường lớn rộng thênh thang chỉ có một thiếu niên đang bước đi chậm rãi. Dường như hắn không chú ý đến gì cả, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, cứ như là đang tản bộ trong sân vườn nhà mình vậy.
Đằng xa ở phía sau thỉnh thoảng lại xẹt qua vài bóng người, vô số ánh mắt kỳ quái nhằm vào hắn. Hơn nữa, hắn đi bước nào là những kẻ đó lại di chuyển bước đó.
Có điều, tuy tình trạng kỳ quái như thế nhưng không có ai lại chủ động ra tay trước, chỉ vì kẻ nào cũng hiểu, nhắm vào kẻ trước mặt không chỉ có mình, nếu ra tay trước chưa biết chừng mình lại rơi vào cảnh chết mà không hiểu vì sao lại chết.
Nhưng lý trí và khả năng giữ bình tĩnh của chúng đang tỷ lệ nghịch với khoảng cách giữa Lý Dật và Tam Thánh Sơn. Vì một khi hắn bước qua cánh cửa lên Tam Thanh Sơn thì e là không ai có thể lấy được đồ trên người của hắn nữa.
Chỉ vì nếu như thế thì sẽ gặp phải sự tấn công toàn lực của Đấu Thần Điện, mà loại thế lực như Đấu Thần Điện thì chẳng ai muốn động vào. Hoặc nói là động vào không nổi.
- Tên khốn này lại chẳng có chút sốt ruột gì cả sao? Hắn đi như vậy định đợi những kẻ chưa đuổi kịp chạy đến góp mặt chắc?
Trên nóc nhà, Diệp Khinh Vũ nhìn Lý Dật với ánh mắt kỳ dị.
Sau Diệp Khinh Vũ, Miêu Khả cũng hơi nhíu mày lại, một lúc sau thì thở dài:
- Có thể hắn cũng bất đắc dĩ phải làm như vậy! Các thế lực vì còn dè chừng lẫn nhau cho nên sẽ không tùy tiện ra tay. Nhưng nếu hắn thể hiện một chút hoảng loạn nào thì e là lập tức sẽ bị đè bẹp ngay tức khắc!
Diệp Khinh Vũ suy nghĩ một lúc thì gục gặp:
- Nếu vậy thì không phải là hắn rất thông minh hay sao?
- Ta cũng không biết nên nói hắn thông minh hay là ngu ngốc nữa...
Miêu Khả thở dài:
- Khí tức quanh đây ngày một nhiều. Tuy trong đó nhiều kẻ chỉ là đồ vô dụng nhưng cũng không ít cao thủ đâu! Nếu có kẻ kềm lòng không được mà ra tay thì... cục diện lúc đó... chẹp chẹp... Sợ là không thể tưởng tượng được! Dù chúng ta muốn ra tay trợ giúp thì cũng lực bất tòng tâm!
Diệp Khinh Vũ khẽ gật đầu, nghĩ một lúc rồi nói nhỏ:
- Tông Gia và Lý Gia có động thái gì không?
- Có lẽ cũng đang theo dõi Lý Dật... Tạm thời chưa biết được mục đích của Lý Gia. Nhưng nếu có lợi thì chắc chắn chúng sẽ không bỏ qua! Còn Tông Gia, nghe nói lần này chúng đến với toàn cao thủ, chắc hẳn là chúng sẽ ra tay!
Miêu Khả trả lời.
- Vậy sao?
Diệp Khinh Vũ lại nhíu mày, đây cũng là lần đầu cô ta gặp cục diện kỳ quái thế này...
Trong hoàn cảnh này thì Miêu Khả cũng chẳng thể nói gì nhiều, chỉ tiếp tục chau mày quan sát.
Lúc đó, đám người theo sau Lý Dật nãy giờ dường như bùng nổ sát khí
Cảm nhận được luồng sát khí đó, Diệp Khinh Vũ và Miêu Khả vội nhìn nhau nói nhỏ:
- Bắt đầu rồi...
...
Trên đường. Lý Dật bỗng hơi khựng lại, khẽ cười, phất phất tay rồi lầm bầm:
- Cuối cùng thì cũng bắt đầu rồi à? Hy vọng... chúng chịu đựng được lâu một chút!
Lý Dật vừa dứt lời thì mười mấy bóng người bỗng xuất hiện trên đường, khi Lý Dật chưa kịp phản ứng gì thì chúng đã bao vây quanh hắn.
Mười mấy kẻ bỗng xuất hiện này không hề khiến Lý Dật ngạc nhiên, hắn quét mắt nhìn rồi cười nhạt:
- Cút đi, mười mấy tên mà một gã Đấu Sư cũng không có, việc gì phải chạy ra đây nộp mạng?
Lời nói của Lý Dật khiến không khí dường như đông cứng lại. Nhiều kẻ đang định ra tay, nghe được câu này lập tức dừng lại.
Tuy một số kẻ đã nghe được những tin đồn về sự ngông ngênh của Lý Dật, cũng có kẻ đã chứng kiến Lý Dật ra tay, nhưng dưới sức hấp dẫn của Đấu kỹ Bạch Hổ, những thứ đó dường như trở nên quá xa vời.
Nhưng khi Lý Dật đã lên tiếng thì nhiều kẻ đã bình tĩnh hơn.
Đương nhiên bình tĩnh không phải từ bỏ mà là muốn xem xem rốt cuộc tình hình sẽ ra sao mà thôi.
Mười mấy kẻ vây quanh Lý Dật kẻ nào cũng đầy hung hăng. Dẫn đầu là một kẻ cao lớn lực lưỡng, khí tức của hắn là mạnh nhất trong đám người này, rõ ràng là thực lực Đấu Giả Đình phong, chắc cũng chỉ cách Đấu Sư một cái bậc cửa mà thôi.
Nghe thấy Lý Dật nói vậy, hắn chỉ cười nhạt, nói với giọng khàn khàn:
- Lý Dật, nếu giờ người giao Đấu kỹ Bạch Hổ ra, để lại Dung Giới thì ta sẽ tha cho ngươi một con đường sông!
Lý Dật khẽ lắc đầu:
- Không biết sống chết!
Nói rồi, hắn cũng không thèm nhìn đám người này lấy một cái, lại chậm rãi tiến về hướng Tam Thánh Sơn.
Khuôn mặt của tên dẫn đầu giật liên hồi, hắn nghiến răng, rồi tuốt vũ khí hét:
- Giết!
Hắn vừa dứt lời, mười mấy bóng người lập tức xông về phía Lý Dật, đồng thời, trên vũ khí của chúng đều lan tỏa đấu khí đang nhằm vào các nơi yếu hại trên cơ thể Lý Dật.
- Ài...
Lý Dật thở dài, đối mặt với những tên Đấu Sư như thế này, hắn cũng chẳng thèm dùng đến đấu khí.
Hắn khẽ lướt một cái đã ra khỏi đám người, vung tay lên đánh ngất một tên rồi cầm lấy cổ tay hắn đưa lên...
Phụt~~
Thanh đao trong tay hắn đã chọc thẳng vào ngực của một tên đồng bọn, hai kẻ đó ánh mắt đều không thể tin nổi. Sau đó Lý Dật cướp lấy trường kiếm trong tay kẻ kia chém về bên phải.
Xoẹt~~
Xoẹt~~
Trường kiếm lướt qua ngực hai tên đang xông tới, tiên chúng lên thiên đàng.
- Khốn kiếp!
Một tên khác từ sau lao lên, Lý Dật chỉ mỉm cười, nhón chân một cái toàn thân bay lên, hai tay ấn trên đầu kẻ đánh lén, hắn khẽ vặn người một cái, một loạt tiếng xương vỡ vang lên. Tiếp đó thì thấy máu tươi tuôn trào, đầu người mỗi cái một nơi...
Dường như chỉ trong nháy mắt, Lý Dật đã giải quyết được một nửa đám tập kích, bảy tám kẻ còn lại nhìn nhau, không hề sợ hãi mà vẫn tiếp tục xông lên.
Lý Dật thở dài, tình huống này hắn không ngờ tới. Thế là hắn bay tới, cầm bừa một thanh trường thương vung lên, vô số thương ảnh bắn ra như mưa sa.
Thương ảnh kéo dài được một lúc thì dừng. Lý Dật nhếch mép ném cây thương ra đất rồi lại chậm rãi tiến về phía Tam Thanh Sơn.
Khi hắn rời đi, bảy tám kẻ kia bỗng phát ra những tiếng kỳ quái. Máu từ tim hoặc trên cổ họng chúng bắn ra, tất cả đồ vật ra đất.
Chỉ trong vài phút, mười mấy Đấu Giả cường giả đã thất bại thảm hại, tốc độ khiến người khác không dám tưởng tượng...
Còn Lý Dật, lúc đó không dùng chút xíu đấu khí nào!
Tình hình đó xảy ra, những kẻ đang nấp trong bóng tối đều thấy hít thở khó khăn hơn hẳn.
Giết người thì kẻ nào cũng đã từng nhìn rồi, nhưng sạch sẽ gọn gàng thế này thì thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Nhưng điều này lại không khiến chúng lui bước, vì ai cũng có tâm lý muốn tìm kiếm may mắn!
Giống như là muốn trúng thưởng lớn, kẻ nào cũng cho rằng có lẽ người chiếm được nó chính là mình!
Rầm!!!
Bỗng một bóng đen xuất hiện phá vỡ sự tĩnh lặng, một mũi tên sắc nhọn đem theo đấu khí bắn về Lý Dật.
Xoẹt~~
Vào lúc mũi tên sắp cắm vào lưng Lý Dật, hắn khẽ đưa tay phải ra phía sau, kẹp lấy mũi tên rồi vung tay lên, mũi tên đã bắn ra một hướng khác.
Phập!
Một kẻ trong một tòa lầu ôm lấy cổ họng lăn xuống co giật một lúc rồi tắt thở.
Trên cổ họng hắn đang cắm mũi tên đó, từ ống tên trên người hắn thì có thể thấy kẻ bắn tên chính là hắn.
Nhưng dường như cảnh này không đem lại bài học gì, mà ngược lại nó như sự cộng hưởng, lập tức từ bóng tối, vô số mũi tên như bao phủ trời đất bắn về phía Lý Dật.
Tình cảnh này mà rơi vào bất kỳ ai e là hắn biến thành cái cột cắm tên rồi.
Chi chít mũi tên bay tới, nhưng khi gần đến thìLý Dật mới thở dài, quay người lại, vung hai tay lên, một luồng đấu khí hình xoáy ốc xuất hiện phía trước hắn.
Những mũi tên tiến gần hắn bỗng như đóng băng rồi bị hút vào cái xoáy đấu khí đó.
Khi mũi tên cuối cùng đã rơi vào đó, hai tay Lý Dật vung ra tứ phía, các mũi tên lại bắn ngược trở lại, nhanh chóngy như khi nó bay tới...
- Á...
Phập
- Khốn kiếp....
Đủ mọi loại âm thanh kỳ quái vang lên, vô số kẻ rơi xuống từ trên nóc nhà, tiếng kêu thảm thiết vang vọng đất trời.
Lý Dật chắp tay sau lưng, quay người lại nhìn rồi thở dài:
- Thật ra... ta không hề muốn giết người... Là do các ngươi ép ta quá thôi...
- Khốn nạn!
- Mẹ nó! Hắn tưởng mình ghê gớm lắm hả? Không phải chỉ là biết dùng vài chiêu Đấu kỹ kỳ dị sao?
- Khốn kiếp! Giết hắn báo thù cho anh em!
- Chó chết! Giết hắn, lấy được Đấu kỹ Bạch Hổ, từ giờ lão tử sẽ là thiên hạ vô địch!
Vụ thảm sát hàng loạt như vậy không hề khiến chúng sợ hãi, mà ngược lại còn khiến lòng tham và dục vọng như dâng trào hơn...
Các loại tiếng hét vang lên, đám người vốn khá bình tĩnh giờ đã tràn ra khỏi bóng tối, xông về Lý Dật như những con thú khát máu.
Cảnh tượng khá điên cuồng này khiến Lý Dật phải khẽ thở dài.
Tay phải hắn lập lòe ánh sáng xanh, hắn vung tay lên, vô số đạo kiếm khi xuất hiện hình thành nên hình một cái lưới bắn ra tứ phía!
- Chiêu này lâu rồi chưa dùng... bây giờ thử chút xem sao...
- Thanh Vân Kiếm Vũ!