***
Đỉnh núi với thứ ánh sáng trắng màu sữa gần ngay trước mắt, nhưng có cảm giác mơ hồ khiến người ta không thể nhìn rõ được cảnh sắc trên đỉnh núi.
Những công trình vốn hỗn loạn xung quanh cũng dần biến thành những công trình kiến trúc cổ đại đi cùng năm tháng.
Cảm giác đầu tiên mà những công trình này đem lại cho người ta là cao lớn, thứ hai là hùng vĩ.
Nhưng dù thế nào thì đứng trước những công trình này người ta đều có cái cảm giác vô cùng cổ quái.
- Đám Thần Côn đó quả nhiên có chút quy củ!
Đứng trên con đường dài cuối cùng, nhìn những công trình cổ xưa bốn phía, Lý Dật không kìm được mà thầm tán thưởng.
Nhưng nói cho cùng, cảm giác trong lòng hắn vẫn rất cổ quái. Hắn ở kiếp trước không hề tin thứ gọi là Tôn giáo, vậy mà kiếp này không ngờ hắn lại tìm mọi cách để gia nhập Đấu Thần Điện...
Cảm giác này thật thú vị.
Đem theo tâm trạng phức tạp, Lý Dật sải bước thật nhanh, một lát đã đến cuối con đường, và đứng trước một đường núi cũ kỹ.
Con đường núi này không rộng không xa hoa, nhưng rất chỉn chu, sạch sẽ, rõ ràng là hàng ngày đều có người quét dọn.
Con đường này không có ai canh giữ, Lý Dật do dự một lát rồi bước lên.
Xoẹt~~
Đúng lúc đó, một đạo đấu khí bỗng bắn tới từ phía trước. Con người Lý Dật co lại, nhanh chóng lùi ra sau, vừa đúng rơi xuống dưới con đường núi.
Đạo đấu khí đó, khi tới chỗ tận cùng con đường thì nhanh chóng tan biến trong không trung.
Lý Dật vội lùi lại nửa bước những ánh mắt vẫn nhìn con đường núi.
Một người mặc áo choàng màu xám đi ra từ ngã rẽ. Hắn vừa đi vừa chắp tay sau lưng. sắc mặt lãnh đạm khó tả, đến chỗ cách Lý Dật vài chục bước thì dừng lại nói:
- Quy tắc của Đấu Thần Điện... Kẻ xâm phạm sơn môn, chết! Tiểu bối... người muốn ta ra tay hay tự xử!
Dứt lời, người mặc áo xám đó nhìn về phía Lý Dật. Chỉ nhìn hờ hững mà khiến Lý Dật cứng đờ toàn thân, thiếu chút nữa thì ngừng thở...
Người của Đấu Thần Điện quả nhiên lợi hại!
Ý nghĩ đó thoáng qua đầu Lý Dật, nhưng hắn cũng rất rõ, nếu mình muốn tham gia Tế Thần Điển thì nhất định không được đắc tội với người của Đấu Thần Điện.
Vậy là Lý Dật khẽ hít một hơi, vặn vặn thân hình cứng ngắc rồi vỗ nhẹ lên chiếc Dung Giới, lấy Thánh Thư ra rồi cúi người:
- Tế Ty các hạ, tại hạ đến tham gia Tế Thần Điên, không biết quy định đã mạo phạm, xin các hạ bỏ qua cho!
Thấy Lý Dật hành động như vậy, kẻ kia dường như thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ nói:
- Ngươi không biết quy tắc của Đấu Thần Điện mà còn đến tham gia Tế Thần Điển?
Lý Dật cười cười:
- Tại hạ quả thực không biết. Tại hạ chỉ biết là có Thánh Thư và thực lực dưới Đấu Sư là có đủ tư cách tham gia Tể Thần Điền.
- Vậy mà người vẫn đến?
Hắn nhìn Lý Dật nửa cười nửa không:
- Đánh bại cả Bốc Lang mà người còn nói mình chỉ là Đấu Giả?
Lý Dật không thấy lạ, hắn hiều vừa rồi mình đánh nhau ở quảng trường khoa trương như vậy, nếu người Đấu Thần Điện không biết mới là lạ.
Hắn lại cười:
- Tại hạ có thể thắng Bốc Lang chẳng qua là vì đã tu luyện Bí pháp và Đấu kỹ có uy lực lớn mà thôi, không phải thực lực của bản thân... Cảnh giới của ta quả thật chỉ dưới Đâu Sư... Xin Tế Ty các hạ minh xét!
- Vậy sao?
Kẻ áo xám nhìn Lý Dật lạnh nhạt, rồi tay nắm chặt một cái, Thánh Thư vốn trong tay Lý Dật đã nằm trong tay hắn.
Hắn nhìn qua một cái rồi ném trả Lý Dật:
- Không phải đồ giả... Có điều, người chỉ biết một mà không biết hai. Ngoài hai điều kiện kia, người tham gia Tế Thần Điển còn phải tiếp được ba chiều của ta. Nếu ba chiêu mà không qua thì không cần đi nội mạng nữa làm gì?
Nói rồi hắn nhìn Lý Dật nửa như cười nửa như không:
- Nơi diễn ra Tế Thần Điển rất kỳ lạ... Ta biết thực lực ngươi không tồi, nhưng ở đó, trừ phi người trực tiếp đột phá, nếu mong dựa vào bất cứ thủ đoạn nào sử dụng thực lực vượt cấp cũng sẽ bị cưỡng chế loại ra ngoài... Ta không biết người còn bản lĩnh gì nhưng đó không phải thực lực thật sự của ngươi... Tiểu bối, nếu ngươi có thể dùng thực lực của chính mình tiếp được ba chiều của ta thì cửa này coi như ngươi qua... Rồi sau đó tính sau!
Lý Dật bắt lấy Thánh Thư cất vào Dung Giới rồi cung tay nói:
- Nếu đã là quy định thì mời Tế Ty các hạ chỉ giáo!
- Có gan đấy...
Kẻ áo xám cười, quét mắt lên người Lý Dật rồi nói:
- Mấy năm gần đây, ta canh gác sơn môn không gặp được kẻ nào thú vị cả. Không ngờ tiểu tử ngươi cũng thú vị lắm... Không tồi... Vậy ngươi đừng trách ta lớn bắt nạt nhỏ! Tiểu bối, chú ý đây!
Dứt lời, hắn vung tay áo, một đợt sóng đấu khí cuồn cuộn về phía Lý Dật.
Lý Dật hơi nghiêng người muốn tránh nhưng rồi hắn phát hiện đợt sóng đấu khí này đã gây xáo động nguyên khí thiên địa. Dù hắn có lùi sang phía nào thì e là đều không có cơ hội trả đòn. Hình như chỉ còn cách... liều...
- Người của Đấu Thần Điện quả nhiên cổ quái!
Lý Dật cười khổ, tay phải nhanh chóng bắn ra một luồng xoáy đấu khí!
- Hồi Phong Chưởng! Hóa Kình!
Ầm~~
Vào khoảnh khắc tiếp xúc với luồng đấu khí do Lý Dật đánh ra, con sóng đấu khí vốn bao trùm trời đất liền tràn sang hai bên rồi đập mạnh xuống mặt đất, đập nát cả những tảng đá kiên cố..
Cảnh tượng đó khiến mắt Lý Dật co lại, đây dường như là giới hạn chịu đựng của một Đấu Giả Đỉnh phong cường giả rôi...
Cách thử thách này, thú vị thật!
Kẻ mặc áo xám dường như không ngờ Lý Dật có thể phá được chiêu của mình, hắn cười ha ha:
- Không tồi, Đấu kỹ thú vị... Đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy một Đấu kỹ như vậy! Chiêu này nếu người tu luyện kỹ nữa thì có lẽ không một kẻ cùng cấp nào là đối thủ của ngươi! Có điều... nếu người muốn dựa vào chiêu đó mà thắng thì chưa được đâu!
- Tiếp chiêu thứ hai đấy!
Hắn nắm tay lại, niệm nhanh vài câu kiếm quyết rồi giơ một ngón tay ra lao về Lý Dật.
Xoẹt~~
Một đạo đấu khí màu trắng tụ lại thành kiếm, nhằm thẳng mặt Lý Dật đâm tới!
Chiêu này khiến Lý Dật đầm đìa mồ hôi!
Nếu hắn dùng sức mạnh của Đấu Sư thì hắn có vô vàn cách phá giải chiêu này, nhưng nếu dựa vào thực lực bản thân thì cách duy nhất chính là tiếp chiêu trực diện!
Mà với độ sắc lạnh của chiêu này thì Giảo Kình của Hồi Phong Chưởng chưa chắc có tác dụng...
Hắn suy nghĩ chớp nhoáng phản ứng cực nhanh, lùi sau nửa bước, tay phải bỗng sáng lên thứ ánh sáng màu xanh rồi vung lên đón đỡ đạo kiếm khí đó!
- Thanh Vân Thủ!
Đấu khí màu xanh lóe sáng bao trùm lấy đạo kiếm khí.
Trên không trung hai đạo đấu khí cuốn lấy nhau rồi nổ tung như pháo hoa trên bầu trời!
- Không tồi!
Kẻ áo xám gật đầu hàm tiểu:
- Ngay cả kiếm khí của ta cũng đỡ được, xem ra ngươi không phải loại tiểu bối chỉ dựa vào chút bí pháp và Đấu kỹ mà ngênh ngang... thú vị... Tiểu bối, chiêu cuối cùng không nhẹ thế đâu!
Nói rồi hắn từ từ giơ tay phải lên, trên đó là một đạo ánh sáng màu trắng, hắn di chuyển tay nhưng dường như thứ ánh sáng ngưng đọng trong không khí chứ không tan đi...
Chỉ chớp mắt, hắn đã tạo ra một thanh trường kiếm, hắn khẽ cười rồivung mạnh tay:
- Lên!
Thanh trường kiếm màu trắng bắn thẳng đi như tia chớp...
Lý Dật không hề cảm nhận được trên thanh trường kiểm đó một chút đấu khí nào, nhưng sát khí của nó lại khiến hắn lạnh sống lưng!
Đây rốt cuộc là chiêu gì vậy?
Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua, rồi không có thời gian để nghĩ tiếp nữa, Lý Dật khẽ nghiêng người rồi lao sang một bên.
Ầm~~
Thanh trường kiếm đâm tới, xé tan thân hình của Lý Dật.
Ở một nơi khác, Lý Dật dần xuất hiện, nhưng ánh mắt đầy sự kinh hoàng.
- Thân pháp Đấu kỹ?
Kẻ áo xám thấy vậy cũng không ngạc nhiên mấy, chi bình thản nói:
- Không tồi, tiểu bối người coi như đã qua... Mời theo ta lên núi!
Nói rồi hắn giơ tay với ý mời.
Lý Dật quệt mồ hôi trên trán, ánh mắt nhìn kẻ áo xám trở nên khó hiểu.
Chiêu cuối cùng của hắn tuy không quá lợi hại, nhưng phương thức tấn công không chút đấu khí kỳ lạ đó thì Lý Dật chưa từng thấy...
Lý Dật bỗng chốc cảm thấy lần này mình tham gia Tế Thần Điển, dù thế nào cũng không thể bị thiệt thòi!
Dường như cảm nhận được cảm giác kỳ lạ trong lòng Lý Dật, nụ cười của kẻ áo xám vẫn kỳ quái như thế, tay vẫn giữ tư thế mời.
Lý Dật khẽ hít một hơi, trấn tĩnh lại rồi sải bước đi theo kẻ áo xám lên núi.
Con đường núi này không dài như tưởng tượng, cùng lắm chỉ vài dặm. Với thực lực của Lý Dật và kẻ áo xám kia thì đi chỉ mất thời gian của một bữa cơm.
Có điều, hai bên đường toàn là vách núi cheo leo dựng đứng.
Phong cảnh nơi đây có phần kỳ dị, nhưng tiếc là tâm tư của Lý Dật đã đặt ở chiêu cuối cùng vừa rồi của kẻ áo xám nên không ngắm nhìn được phong cảnh, hắn đã bỏ qua khá nhiều thứ.
Sau khi đi được vài dặm, cuối cùng cũng đến được cuối con đường, trước mắt là một cái cổng lớn cũ kỹ.
Phía sau là một cái đài rộng sau đó là một tòa đại điện nguy nga, xung quanh đại điện được bao bọc bởi sương khói, nhìn rất thần bí.
Phía trước cái đài là một nơi biểu diễn võ rất rộng bên trong hiện có bảy tám người đang ngồi khoanh chân, dường như biết có người đến ai nấy đều mở mắt ra nhìn một cái rồi lại nhắm mắt tu luyện tiếp.
Kẻ áo xám chỉ tay nói:
- Tiều bối, ngươi đi nghỉ đi... Giữa trưa Tế Thần Điển mới bắt đầu, người tranh thủ điều hòa hơi thở đi...
Nói đến mấy chữ cuối dường như khóe mép hắn thoáng qua nụ cười nhạt...