***
Trong bầu không khí quỷ dị, trên hàng ghế Bắc Đẩu Tông Thượng Quan Hinh Nhi và Chư lão liếc nhìn nhau, rồi Thượng Quan Hinh Nhi chậm rãi đứng lên.
Trước tiên nàng liếc nhìn Lý Dật, rồi cười nhẹ với lão gia đứng trên sân khấu, nói:
- Lão tiên sinh, binh khí cấp chín như thế, Bắc Đẩu Tông chúng tôi dù có, nhưng cũng không thể lấy ra... Nhưng mà, trong tay ta có một vật đặc biệt của Bắc Đầu Tông chắc chắn, chư vị ở đây đều đã nghe nói...
Nói xong Thượng Quan Hinh Nhi cười nhạt, chầm chậm rút ra một bình sứ nhỏ trước ánh mắt mọi người, hiển nhiên, nhiều người đã biết đây là vật gì.
Nâng bình sứ lên, Thượng Quan Hinh Nhi nhẹ nhàng nói:
- Vật bên trong bình sứ này, chắc chắn đã có người đoán được... Vật bên trong chính là vật đặc biệt của Bắc Đẩu Tông Bắc Đẩu Tinh Dịch được nhắc đến trong truyền thuyết... Còn tác dụng cụ thể của nó, cũng không cần ta nói nữa chứ? Lời ta muốn nói, bên trong Bắc Đầu Tinh Dịch này, có hơn mười giọt! Đây là tích lũy nhiều năm của Bắc Đầu Tông...
Nghe vậy, những người ngồi phía dưới đều liếc nhìn nhau, mỗi người đều nhìn thấy vẻ hoàng sợ trong mắt đối phương.
Nói đến Bắc Đầu Tinh Dịch, trong Đế quốc Thiên Phong cũng có chút lưu truyền.
Trong truyền thuyết, trên bầu trời tại Bắc Đầu Tông có một viên Bắc Đầu Tinh Nham, trên Bắc Đầu Tinh Nham cứ ba mươi năm sẽ ngưng tụ một giọt dịch thể bên dưới nham thạch, còn gọi là Bắc Đầu Tinh Dịch.
Bắc Đầu Tinh Dịch, người bình thường chỉ cần một giọt, vậy dù thể chất kém thế nào, thậm chí những người kinh lạc bị đứt đoạn, chỉ cần uống một giọt, thể chất sẽ thêm mạnh mẽ. Hơn nữa những người bình thường uống nó, còn có thể tăng thêm mười năm công lực.
Chỉ tiếc, vật này uống nhiều cũng không có tác dụng gì, một người trong suốt cuộc đời cũng chỉ uống được một giọt. Mà thông thường trong Bắc Đầu Tông, chỉ có những đệ từ nội tông mới có tư cách uống một giọt. Trong Đế quốc Thiên Phong không biết có bao nhiêu thể lực, chỉ vì một giọt Bắc Đầu Tinh Dịch đã bỏ ra vô số tiền, nhưng cuối cùng đành thất vọng. Dù sao Bắc Đầu Tông cũng không ngốc đến nỗi đem những vật như vậy cho người ngoài.
Vì vậy, vật này tuy thinh thoảng xuất hiện ở Đế quốc Thiên Phong, nhưng mỗi lần xuất hiện đều có mức giá trên trời.
Hơn nữa, những người có được nó đều lập tức dùng ngay. Vì một khi phía Bắc Đẩu Tông có được tin tức, đều tìm mọi cách để lấy lại nó. Trừ phi thuộc về những người có nguồn gốc từ Bắc Đầu Tông, nếu không tuyệt không hề may mắn.
Mà một vật quý như vậy, Thượng Quan Hinh Nhi nhất thời lại lấy ra mười giọt, làm sao không khiến người khác sợ hãi?
Dù Lý Dật đã từng nghe đến vật đó, khóe mắt cũng không khỏi co rụt lại.
Khôi phục thể chất, tăng thêm thực lực mười năm tu luyện, vật này tuy không bằng Phá Thiên Thăng Long Đan, nhưng dường như cũng vượt mức thông thường rồi.
Trên sân khấu, lão giả kia dường như cũng bị vật này làm chấn động hắn chần chờ chốc lát, hướng mắt nhìn Lý Dật, lại nhìn Thượng Quan Hinh Nhi, rồi cười khổ nói:
- Hai vị, nói thật, những món đồ hai vị lấy ra đều rất đáng giá, lão phu cũng không dám bình luận về chúng. Xin cho phép lão phu ra phía sau xin chỉ thị chủ nhân món đồ, rồi sẽ quyết định được không?
Đối với câu nói này của hắn, Lý Dật cũng dễ dãi gật đầu. Với hắn mà nói, có thể có được món đồ này đương nhiên rất tốt, nhưng nếu cái giá phải trả là người khác nhận ra được thân phận của hắn, thì sẽ không tốt nữa, lúc đó hắn có người ngồi xuống ghế, chậm rãi quan sát xung quanh.
Còn Hinh Nhi cũng nhìn Lý Dật vẻ suy nghĩ, rồi chậm rãi chuyển hướng nhìn sang chỗ khác.
Bầu không khí trong Đấu giá trường có chút quỷ dị, Lý Dật và Thượng Quan Hinh Nhi đương nhiên đã làm chấn động những người khác, vì vậy bầu không khí nhất thời không có biến hóa gì, mọi người đều im lặng chờ đợi kết quả sau cùng...
Bầu không khí quỷ dị như vậy kéo dài một lúc, lão giả tóc trắng rốt cuộc cũng từ phía sau khoan thai bước ra, hắn nhìn quanh một lượt rồi nheo mắt cười nói:
- Chư vị, ta đã xin chỉ thị, chủ nhân bán món đồ đã quyết định... Bắc Đầu Tinh Dịch, là một thiên địa kỳ vật hiếm gặp, là vật bất kỳ thế lực và gia tộc nào đều muốn có. Còn binh khí cấp chín và Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp, lại khiến người ta có thể trực tiếp thăng cấp thực lực... Từ một góc độ nào đó, giá cả của hai món đồ này xấp xi nhau... Nhưng mà, người bán chỉ có hứng thú đối với một món...
Nghe đến đây, không khí trong Đấu giá trường im lìm, ai nấy đều muốn biết, người thắng cuối cùng của buổi đấu giá này rốt cuộc là ai?
Nhìn một vòng quanh phòng lão gia mới cười nhẹ nói:
- Món đồ mà người bán muốn có, ta nghĩ cũng nằm trong dự liệu của mọi người... Đó là binh khí cấp chín và Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp!
Lão giả vừa dứt lời, không khí trong Đấu giá trường mới ổn định, trong mỗi ánh mắt nhìn Lý Dật, đều có nét quỷ dị.
o0o
Món đồ cuối cùng được bán, cuộc bán đấu giá phồn vinh này cũng kết thúc.
Sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, Lý Dật không quan tâm đến những ánh mắt quỷ dị nhìn hắn, mà sau khi rời khỏi Đấu giá trường lại đi đến một phòng khách bên cạnh.
Sau khi vào phòng khách, một thị nữ đứng bên cạnh đã cúi người, thấp giọng nói:
- Không biết tiên sinh có gì dặn dò?
Lý Dật thản nhiên nói:
- Ta đến nhận những món đồ ta đã đấu giá.
- Vâng xin chờ một chút, người chủ sự của buổi đấu giá sẽ giúp ngài.
Thị nữ kia hiển nhiên đã được dặn dò trước, sau khi cúi người liền dẫn Lý Dật đến một căn phòng xa hoa bên cạnh.
- Tiên sinh, chủ sự của chúng tôi sẽ đến ngay, xin đợi một lát...
Thị nữ dâng một tách trà nóng rồi cúi người lui ra, hiển nhiên đối với một nhân vật như Lý Dật, trong lòng cô ta cũng có chút kính nể.
Lý Dật chỉ tùy ý gật đầu, rồi ngồi ngay ngắn trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, đối với việc có thể có được Phá Thiên Thăng Long Đan, lúc này hắn vẫn còn cảm giác không chân thực, dù sao, việc này cũng nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Tiền bối, chúng ta lần này tham gia đấu giá, có phải quá mức dễ dàng rồi không?
Lý Dật chần chờ một lát, rồi hỏi. -
- Dễ dàng thì không dù sao những món đồ chúng ta mang ra cũng có giá trị rất cao... Nhưng ta cơ bản có thể khẳng định, chúng ta chắc chắn đã có người chú ý. Sau khi lấy được những món đồ kia, chúng ta phải nhanh chóng rời Vân Gian Thành, đến Đế Đô.
Hồng Thiên Thánh Giả suy nghĩ một lát rồi trả lời.
- Thất phu vô tội, hoài bích hữu trách sao?
Lý Dật bĩu môi, cười nhạt nói.
Nếu lúc trước, hắn đương nhiên không sợ có người chú ý hắn, nhưng dưới tình huống như bây giờ, rời khỏi đây, dường như là lựa chọn đúng nhất...
Sau khi hạ quyết định, Lý Dật lại nhắm mắt, xoa xoa tay vịn. Cứ như vậy chờ khoảng mấy phút, mới nghe tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới.
Nghe thấy thanh âm này, Lý Dật chậm rãi mở mắt, nhìn quanh...
Chỉ thấy, cánh cửa phòng đã bị một nam nhân tướng mạo có chút cao lớn mở ra, người này nhìn qua khoảng 27, 28 tuổi, tướng mạo đàng hoàng thân hình toát lên vẻ phong độ. Hắn dẫn theo hai thị nữ, đợi cho thị nữ đặt hộp ngọc trên tay lên bàn, hắn mới ra hiệu lui đi, rồi nhìn Lý Dật cười cười, nói:
- Vị này chắc là Hồng Dịch tiên sinh... Ta là chủ sự của buổi đấu giá hôm nay, cũng là người của Vân Gia, gọi là Vân Trác, ta nghĩ muội muội và đệ đệ ta, người đều đã biết...
Vừa nói, Vân Trác cũng tùy tiện ngồi xuống đối diện Lý Dật, vẻ mặt vui vẻ.
- Hai chữ tiên sinh không dám nhận, chẳng qua chỉ là dong binh không nhập đoàn mà thôi!
Lý Dật cũng vòng tay, nói.
- Ha ha, tiên sinh thật biết đùa! Nếu những dong binh bình thường cũng tùy tiện có thể lấy ra những món đồ tốt, vậy Vân Trác ta lập tức đi làm dong binh.
Nghe vậy, Vân Trác cười lớn, thản nhiên nói.
Nghe vậy, Lý Dật chau mày, thấp giọng nói:
- Lẽ nào muốn đấu giá ở đây, còn phải nói rõ lai lịch của mình sao?
- Ha ha, điều này đương nhiên không cần, chỉ là Vân mỗ muốn kết giao với tiên sinh mà thôi, nhưng xem ra tiên sinh không có hứng thú rồi... Vậy thì chúng ta vào chuyện chính nhé...
Sắc mặt Vân Trác không hề thay đổi, chỉ đáp lời, lập tức, hắn phất tay, hai khăn lụa phủ trên khay đã được lấy đi. Trên khay, là hai hộp ngọc cổ xưa và một cái kim tạp màu vàng.
Đối với hai món đồ này, Vân Trác chỉ cười nhẹ, thấp giọng nói:
- Bên trong hai hộp này, một là Tứ giai ma hạch, một là Phá Thiên Thăng Long Đan, đều là những món đồ tiên sinh đã đấu giá được... Còn bên trong Tinh Tạp này, vốn dĩ là bảy trăm vạn kim tệ, trừ bỏ chi phí của Tứ giai ma hạch một trăm năm mươi vạn, còn có các phí thủ tục cho buổi đấu giá, còn lại năm trăm vạn kim tệ, mời tiên sinh kiểm tra...
- Con người này...
Lý Dật bĩu môi, nhưng cũng đứng lên, đến trước bàn kiểm tra ti mi, sau khi chắc chắn những món đồ đó do hắn đấu giá được, Lý Dật cũng quang minh chính đại mang Lưu Hỏa Kiêm và Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp ra.
Đợi cho Vân Trác kiểm tra xong hắn mới tiện tay nhét những món đồ của hắn vào Dung Giới, rồivòng tay, nói:
- Nếu đã lấy được những món đồ cần lấy rồi, vậy tại hạ cũng không làm phiền nữa... Vân Trác tiên sinh có lẽ còn nhiều việc phải làm, tại hạ cáo từ trước.
- Ha ha, Hồng Dịch tiên sinh xin đợi đã.
Chần chờ một lát, Vân Trác mới thấp giọng nói.
- Có việc gì sao!?
Lý Dật quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói.
on dan
ny
- Ha ha, là thế này, ta nghe nói tiên sinh muốn kiếm mua Long Tu Thảo... Nhưng trong buổi đấu giá lần này không xuất hiện món đồ đó, đã khiến tiên sinh thất vọng rồi... Nhưng vừa rồi, có người đã đến buổi đấu giá, nói sẽ bán tin tức của Long Tu Thảo với giá hai mươi vạn, không biết, tiên sinh có chấp nhận không?
Vân Trác cười cười, biểu hiện không quan tâm, nói.
Nghe vậy, khóe mắt Lý Dật không khỏi nhảy nhảy, ngay cả Hồng Thiên Thánh Giả dường như cũng rung động.
Nhưng một lát sau, Lý Dật thấp giọng nói:
- Trước tiên để ta tìm hiểu, nếu giá này hợp lý, ta sẽ mua.
- Tiên sinh quả nhiên là người thẳng thắn, tư liệu về Long Tu Thảo, đều ở trong ngọc gian này.
Vừa nói, Vân Trác đã tiện tay móc ra một khối ngọc giản đem cho Lý Dật.
Lý Dật nhận lấy, cẩn thận quan sát một lúc, rồi gật đầu nói:
- Đây quả nhiên là thông tin về Long Tu Thảo, hai mươi vạn ta sẽ mua...
Nói xong hắn rất quang minh lấy Tinh Tạp ra, lấy hai mươi vạn giao cho Vân Trác, rồi vòng tay, chuẩn bị rời đi.
- Ha ha, Hồng Dịch tiên sinh xin đợi một lát... Phụ thân đại nhân của ta, Gia chủ Vân Gia, rất có hứng thú với tiên sinh, không biết, chúng tôi có thể mời tiên sinh một bữa cơm không?
Thấy Lý Dật chuẩn bị quay người đi, Vân Trác chau mày, thản nhiên nói.
Nghe vậy, Lý Dật quay đầu nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Xin thứ lỗi, ta còn có việc gấp, nếu lần sau còn đi qua Vân Gian Thành, chắc chắn đến phủ bái kiến... Còn lần này, đành phụ lòng thành của quí vị vậy!
Nói xong, Lý Dật nhẹ nhàng vung tay, bước về phía cửa lớn.
Trong phòng Văn Trác hít một hơi, sau đó, tinh quang trong mắt chợt lóe...