***
Một chiêu thất bại, Hải Kim lại không tiếp tục truy sát, chỉ có điều sau khi nhìn Lý Dật, hắn nhàn nhạt nói:
- Không tồi, quả nhiên có thực lực Đấu Hoàng chỉ có điều, nếu như Bản hoàng không nhìn lầm, thực lực này là do ngươi vay mượn đúng không?
Lý Dật hừ một tiếng, nói:
- Phải thì đã sao?
Hải Kim nhàn nhạt nói:
- Vay mượn thì vay mượn, nếu như người đã là cường giả Đấu Hoàng vậy thì ta ra tay với người cũng không tính là ý lớn hiếp nhỏ rồi... Ha ha...
Lý Dật cười lạnh một tiếng, nhưng không đáp lời.
Nhưng lúc này, Nạp Lan Khánh đã mất đi vẻ mặt bình thản thường ngày, hắn nhìn về phía Hải Kim khẽ chắp tay, trầm giọng nói:
- Phong Hoàng Điện hạ, không biết ngài đã có ý gì? Theo ước định của ta và Bắc Đấu Tông...
- Ước định?
Hài Kim khẽ cười một tiếng:
- Đến lúc này, người cảm thấy còn có ước định gì sao?
Nạp Lan Khánh cười khổ một tiếng, rồi không nói gì thêm
Ngược lại, Nạp Lan Hạ lại cười ha hả, nói:
- Nạp Lan Khánh, nếu như lúc này ngươi cúi đầu nhận thua, rồi tự tay giết lão bất tử bên cạnh ngươi, ta sẽ tha mạng cho ngươi, thế nào hả?
Nạp Lan Khánh khẽ nhếch miệng, nhưng không nói gì thêm.
Thế nhưng Nạp Lan Thiên Triết lại cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nhìn Hải Kim và La Bản, nói:
- Nếu như hai vị xuất thủ, vậy thì chúng ta mau chóng giải quyết chúng đi, tránh đề đêm dài lắm mộng.
Hải Kim khẽ lắc đầu, nhàn nhạt đáp:
- Không vội, vẫn chưa đến lúc... Mèo vờn chuột cũng phải vừa đủ rồi mới giết. Huống hồ, bên đó còn có hai cường giả Đấu Hoàng, nếu chó cùng cắn càn thì chúng ta chưa chắc đã cản được!
Lý Dật lúc này lại không hề để ý việc Hải Kim và La Bản liên thủ, dù gì quan hệ hai bên vốn đã căng thẳng hắn chỉ khẽ điểm người trong không trung, rồi lao đến đảo trên không.
Chỉ có điều đám người Hải Kim lúc này không biết đang nghĩ gì, lại không hề cản đường của Lý Dật.
Lý Dật vừa đặt chân lên đảo trên không, người đã mượn đà bay lui lại, đáp xuống một đầu tượng đá trước mặt Cung Vô Song mũi chân khẽ điểm, trong lòng hắn mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Lúc này, Lý Dật, Cung Vô Song Nạp Lan Khánh và Nạp Lan Bá đều đang tụm lại ở một góc bên trái đảo trên không cách vách đá vài bước. Hóa Khí Trì cũng đang ở rất gần, nếu như theo đúng hướng, chỉ cần Nạp Lan Khánh vào trong Hóa Khí Trì tiếp nhận truyền thừa của Nạp Lan Gia, mọi người có thể thành công rút lui.
Chỉ tiếc rằng lúc này, Nạp Lan Thiên Triết lại đứng ở trước Hóa Khí Trì cách đám người Lý Dật chưa đầy mười bước, đằng sau hắn lại là Nạp Lan Hạ vẻ mặt đầy vẻ âm độc.
Còn trên vách đá, Nạp Lan Hào, Nạp Lan Hầu, cho dù hai người này hầu như có thể bị bỏ qua, thế nhưng vẫn còn một La Bản đang cười lạnh đứng đó.
Còn về Hải Kim, hắn đang lơ lửng trong không trung, nhìn chằm chằm xuống...
Trong tình hình này, có thể nói là thập diện mai phục, ba mặt đối địch, ngoài vực sâu thăm thẳm ở đằng sau ra thì không còn một hướng nào được an toàn. Chỉ có điều, cho dù ai cũng đều biết, nếu như rơi xuống vực sâu vô tận ấy, e rằng đến cả cường giả Đấu Hoàng cũng không thể nào mơ đến chuyện thoát ra được.
Lý Dật và Nạp Lan Khánh đưa mắt nhìn nhau. Trong bầu không khí nặng nề, cuối cùng hắn thở ra một tiếng, trầm giọng nói:
- Nạp Lan Thiếu gia, nếu như có hậu chước gì hãy dùng hết ra đi, bằng không, chúng ta không còn cơ hội nào nữa đâu...
Sắc mặt của Nạp Lan Khánh trầm xuống sau chốc lát lại lạnh lẽo nói:
- Ngươi nói không sai, lúc này nếu không liều thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa... Chỉ hy vọng còn cơ hội!
Dứt lời, Nạp Lan Khánh quăng tay về sau, sau đó có hai đồ vật lần lượt tung về phía Lý Dật và Cung Vô Song được bọn họ đón lấy.
Lý Dật tiện tay mở ra, khóe mắt khẽ giật, đã nhìn thấy đây là một miếng ngọc bài huyết sắc quỷ dị, trên ngọc bài có khắc hai chữ Nạp Lan nhàn nhạt.
Sau đó giọng nói khàn khàn của Nạp Lan Khánh vang lên:
- Có vật này rồi, thân thủ của hai vị sẽ giảm tối thiểu việc bị áp chế... Lát nữa, phải nhờ hai vị lật lại cục diện rồi!
Lúc này giọng nói của Nạp Lan Khánh có phần tự tin hơn, sau đó chỉ nhìn thấy hắn lại vung tay, lần này lại là một viên ngọc châu huyết sắc được ném ra, xuyên thủng âm khí xung quanh rồi lao lên trời!
Nạp Lan Thiên Triết nhìn thấy vật này, sắc mặt chợt biến, lớn tiếng quát:
- Lão bất tử! Ngươi đã đưa thứ đó cho hắn? Ngươi muốn Nạp Lan Gia ta từ này tuyệt huyết mạch sao?
Nạp Lan Bá cười lạnh một tiếng, không đáp lời, chỉ nhanh chóng lui người lại, rồi giành một vị trí trên đảo trên không.
Nạp Lan Thiên Triết lại biến sắc, đang định nói gì thêm, nhưng chưa kịp mở miệng.
Sau đó, chỉ thấy Nạp Lan Khánh hú dài một tiếng, rồi quát vang:
- Thiên Địa Hỗn Độn! Quỷ U Phong Đô! Nạp Lan Gia ở trên, đất ngàn ở dưới... Tông thất bị người khác hủy diệt, huyết mạch bị giết... Nếu không mở thiên địa thì đợi đến lúc nào!
- Tam đại trưởng lão! Mau quy vị!
- Không được!
Nạp Lan Thiên Triết quát vang một tiếng.
Chỉ có điều, lúc này lời nói của hắn đã không ngăn được sự việc xảy ra. Chỉ nhìn thấy theo tiếng rống của Nạp Lan Khánh, huyết châu được hắn tung lên không đã nổ tung ra, giống như một thùng nhiên liệu đỏ lựng bị vẫy lên tấm bảng đen. Chớp mắt, màu đen đã hoàn toàn biến thành màu huyết hông!
Ngoài đảo trên không ra, vách đá hai bên ầm ầm rung chuyền, sau đó...
Mặt đất bắt đầu đổ vỡ...
- Hào sảng lắm, lại dám vì đánh bại kẻ địch mà ngay cả nơi này cũng hủy... Nạp Lan Khánh này không đơn giản!
Giọng nói của Xà Tôn Giả vang lên trong đầu của Lý Dật.
Có điều Lý Dật lúc này cũng không thể đáp lời, hắn chỉ tập trung nhìn mọi thứ đang xảy ra trước mặt.
Lúc mặt đất đồ vỡ, Nạp Lan Hào và Nạp Lan Hầu cuối cùng đã không còn do dự, cơ hồ họ cũng biết gì đó, hai người cùng bay tới đảo trên không mỗi người đi xuống một góc, sau đó thủ chưởng cùng lúc vỗ xuống mặt đất ở đảo trên không,
Cùng lúc đó, Nạp Lan Bá cũng vỗ một chưởng xuống. Ngay lập tức, một tiếng nổ rầm trời vang lên, ở đảo trên không một đạo quang mang lục sắc tỏa ra. Quang mang vòng ba vòng trên đảo, cuối cùng ngưng lại thành hình thái tam giác, sau đó ánh sáng xanh biếc phát đi khắp nơi!
Lúc này, đảo trên không vẫn ở nguyên tại chỗ, thế nhưng tất cả mọi thứ xung quanh lại như đang chuyển động kinh hồn... Đồ vỡ...
Nạp Lan Khánh mặt mày hung tợn, Nạp Lan Hạ sợ hãi, Nạp Lan Thiên Triết lại quỷ dị khó hiểu...
La Bản và Hải Kim lúc này mới kịp phản ứng, thế nhưng nếu muốn làm gì cũng không còn kịp, may rằng hai người đều có đôi cánh đấu khí không đến nỗi bị rơi vào trong bóng tối u ám.
Lúc này, âm khí gần đảo trên không đã ngưng kết lại giống như một thực thể, huyết sắc trong không trung rơi xuống hai thứ ấy hòa trộn vào nhau, khiến Quỷ U Phong Đô trở nên càng quỷ dị!
La Bản và Hải Kim lúc này lắc người một cái, âm khí giống như thực thể ấy, nếu không phải là kẻ tu luyện công pháp thuộc tính đặc biệt, vậy thì có mấy người có thể đỡ được?
Huống hồ, cái gọi là cường giả Đấu Hoàng trong chiến đấu cũng cần phải rút năng lượng từ trong thiên địa nguyên khí. Thế nhưng lúc này, ở nơi này, ngay cả một phần thiên địa nguyên khí cũng không có, tình hình lại quỷ dị như vậy, hai người sao có thể không kinh hãi?
Chỉ trong nháy mắt, La Bản dường như nhớ ra điều gì chợt quát vang một tiếng:
- Tu La Phá! Thì ra là Tu La Phá! Hải Kim! Mau giết Nạp Lan Khánh, nếu trong ba khắc đồng hồ nữa, không có ai tiếp nhận truyền thừa của Nạp Lan Gia, mở cánh cửa của Thiên Địa Hỗn Độn Biển, tất cả chúng ta không thể đi ra khỏi đây!
Vừa dứt lời, La Bản đã lao thẳng về phía Nạp Lan Khánh!
Nạp Lan Khánh lại quát lớn:
- Chỉ cần có lệnh bài, hai vị đều có thể đi lại tự do! Cơ hội đang ở trước mặt, giết chúng đi! Chúng ta tự nhiên sẽ thắng!
Lúc này Lý Dật cũng không kịp suy nghĩ lời nói của Nạp Lan Khánh có thể tin tưởng mấy phần!
Huống hồ, cho dù có suy nghĩ, hắn cũng không còn cơ hội khác, ngay lập tức chỉ có thể nghiến chặt răng sau đó nhét ngọc bài vào lòng, rồi lao bổ người đến đón đầu La Bản.
Mặt khác, sau khi Nạp Lan Thiên Thiết biến sắc, cũng bổ vào Nạp Lan Khánh, thế nhưng Cung Vô Song đã chú ý hắn trước, thấy hắn hành động đấu khí trong tay đã bắn mạnh ra.
Chỉ trong chớp mắt, tình hình xung quanh đã vô cùng quỷ dị. Tuy trong lòng mỗi người đều không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng việc đánh đối thủ rơi vào bóng đen xung quanh, bản thân đoạt lấy đảo trên không chắc chắn không sai.
Ầm!
Lý Dật lao thẳng người vào La Bản, đấu khí trong không trung nổ bùng ra, trong vùng huyết sắc lại lấp lóe quang mang quỷ dị.
Không biết tại sao, trong vùng huyết sắc này, âm khí giống như thực thể ấy lại không khiến Lý Dật bị cản trở, ngược lại khiến hắn có cảm giác thoải mái như cá gặp nước.
Hắn cổ quái cười một tiếng, biết rằng đây chính là tác dụng của ngọc bài Nạp Lan Khánh đã đưa, ngay lập tức hai tay vung lên, Đoạn Hồn Nhận bay ra rồi hiển hiện bay tới.
La Bản lúc này cũng đã đại nộ, thế nhưng phải đỡ một chiêu sát thủ của Lý Dật cũng khiến một nhân vật trong Thất Hoàng như hắn trong chớp mắt phải bình tĩnh lại.
Hắn chợt khựng người lại trong không trung hai tay múa tít. Theo tiếng quát của hắn, đã có một luồng hắc hóa vô tận lao về phía Lý Dật.
- U Minh Hoa! Càn Khôn Quyết!
Xuy!
Ngọn lửa hắc sắc giống như dòng nước biển chảy xiết, bổ vào Lý Dật, âm khí giống thực thể xung quanh cơ hô lúc này cũng bị thiêu rụi hết.
Lý Dật thậm chí còn cho rằng bản thân mình đã bị chìm vào trong biển lửa!
Đấu Hoàng xuất thủ, sao có thể xem thường?
Lý Dật nhất thời thậm chí không biết làm thế nào để chống đỡ, chỉ mượn ưu thế cơ thể như cá gặp nước, không ngừng chớp động như một luồng sáng ở trong biển huyết sắc, tránh khỏi luồng hắc hóa ngập trời ấy từ lần này đến lần khác.
Cách đó không xa, hắc khí và băng tinh của Nạp Lan Thiên Triết và Cung Vô Song cũng đã đâm sầm vào nhau. Chi là một kích, đôi bên đã rời khỏi đảo trên không, ngọn băng tinh khổng lồ và hắc khí điên cuồng va chạm trong không trung giống như hai con cự long đã cắn xé lẫn nhau.
Lờ mờ nghe thấy Nạp Lan Thiên Triết quát khẽ:
- Các hạ, hai người nếu như dùng tay, hợp lực giết chết Nạp Lan Khánh, ta bảo đảm sẽ không bao giờ tính toán chuyện lúc trước! Đợi đến lúc Hạ Nhi tiếp nhận truyền thừa của Nạp Lan Gia, mọi người cùng nhau rời khỏi đây! Bằng không người nhất định phải hối hận! Các ngươi không biết chỗ quỷ dị của Tu La Phá này đâu! Đến lúc Tu La Phá này hình thành, lịch đại tổ tiên của Nạp Lan Gia sẽ xuất hiện trên người của Nạp Lan Khánh, vậy thì bất cứ ai trong số chúng ta đều không địch lại được!
Thế nhưng Cung Vô Song dường như không nghe thấy, thứ đáp lại chỉ là một đạo bằng quang.
Còn Lý Dật nghe thấy lời này, trong lòng chợt động. Thế nhưng sau đó hắn lại không có thời gian suy nghĩ tiếp. Bởi vì không biết từ lúc nào, Hải Kim đã vọt tới trên đỉnh đầu hắn, đôi chân đứng nguyên vị, một đạo đấu khí quấn lấy đôi chân hắn, hình thành một đầu thú, sau đó chém thẳng xuống!
- Kinh Vân Thối!
Ở một mặt khác, hắc hỏa lại bủa vây khắp nơi, uy lực mà hai đại Đấu Hoàng liên thủ khí thế há lại bình thường?
Lý Dật trong lòng chỉ biết cười khổ. Trong lúc sinh tử này, hắn vẫn còn kịp nghĩ một câu, hỗn đản! Ta chỉ là một Đấu Giả, hai người Đấu Hoàng các ngươi ức hiếp ta, không biết ngượng sao?
Sau đó, hắn lại hét trong lòng một tiếng:
- Lão quỷ! Giúp ta!
Một luồng đấu khí lại trào ra từ trong Vân Hoang Giới Chỉ, bao trọn lấy người Lý Dật!
Lý Dật lặng lẽ cười, quang mang thanh sắc trên hai tay vụt lóe, sau đó đã nhìn thấy hắn múa song thủ liên hồi. Thanh Vân Thủ đã được phát động ngay lập tức! Trong lúc song thủ vũ động đấu khí huyết sắc hình thành từng đạo kiếm khi kết thành một mạng kiếm lần lượt đâm thẳng về hai hướng!
- Chiêu này! Cứ gọi là Thanh Vân Kiếm Vũ đi!
Kiếm khí vừa mới chém ra, đấu khí trong người hắn đã không còn. Cùng lúc ấy, Thiên Địa Càn Khôn Châu trong cơ thể chợt nhanh chóng xoay tròn. Âm khí vốn không thể nào luyện hóa đã bị hút vào trong cơ thể, rồi hóa thành thiên địa nguyên khí thuần khiết, dốc vào trong lốc khí đấu khí của Lý Dật, khiến đấu khí đã khô cạn của hắn sung mãn trở lại!
Sự thay đổi trong thoáng chốc, khiến Lý Dật yên lòng, Thanh Vân Thủ lại được chém quét tới dữ dội, trăm nghìn đạo kiếm khí đã đâm thẳng về hai bên, trong không trung bắn ra khí kình sắc bén...