***
Nạp Gia Sơn Mạch, nằm trong biển rừng mênh mông.
Vân Trác vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn chăm chú vào một hướng, chợt thấy vô số ánh lửa bắn lên cao, chị không biết là những vật gì, ở trong nháy mắt biến thành một đống đổ nát, làm cho người ta kinh ngạc không hiểu.
Bất chợt, ngay cả ba vị Đấu Vương, mười hai Đấu Sư trong nháy mắt bị giết hết, Vân Nhàn cùng Phong Tiểu Thiên chạy trốn, mà Lý Dật lại hướng về chỗ của hắn đuổi tới, những việc này phát sinh, bất quá chỉ trong một cái nháy mắt, nhanh đến nỗi làm người ta không kịp phản ứng.
- Đại ca, chúng ta cần phải làm như thế nào?
Vân Thiên Nhi vẻ mặt lo lắng, thấp giọng nói.
- Đi? Còn đi được sao? Vốn ta cho là hết thảy đều ở trong lòng bàn tay chúng ta, thế nhưng lúc này xem ra, đối phương đã sớm phát hiện ra bóng dáng của chúng ta. Dưới tình huống như vậy, đi có ý nghĩa gì? Cần gì phải đi?
Vân Trác vẻ mặt cười khẽ. Nhưng hắn cũng là một nhân vật lớn, tại tình huống bực này lại chỉ cười cười, thân hình chợt tung bay đến trên mặt đất, vẻ mặt lạnh nhạt.
Mà tại lúc hắn hạ xuống đất không đến một phút đồng hồ sau đó, thân hình Lý Dật đã bay tới.
Vân Trác nhẹ nhàng cười, hơi chắp tay nói:
- Thì ra là Hồng Dịch các hạ, Vân mỗ cung kính đợi đã lâu.
Đối với thái độ của Vân Trác, Lý Dật trong lòng cũng hơi sửng sốt.
Từ lúc mượn dùng lực lượng của Hồng Thiên Thánh Giả, trong nháy mắt, Lý Dật liền cảm giác được tại phương hướng này có người nhìn trộm, chỉ bất quá khi đó hắn cũng không để ở trong lòng, chỉ nghĩ là có người đi ngang qua mà thôi.
Thế nhưng tới lúc cùng đám người Vân Nhàn động thủ, Lý Dật tự nhiên cũng có thể cảm ứng được vài phần sát ý như có như không từ bên này. Bất quá hắn cũng tuyệt đối không ngờ tới, xuất hiện trước mặt hắn lúc này, rõ ràng chính là Vân Trác, còn có Vân Thiên Nhi?
Bất quá ngạc nhiên cũng chỉ là chuyện tình trong nháy mắt, chợt một nụ cười cổ quái hiện lên trên mặt Lý Dật:
- Thì ra là Vân Đại Thiếu gia còn có Vân Tiểu thư. Không biết hai vị ở chỗ này nhìn trộm, rốt cuộc là vì cái gì? Muốn vì Vân Nhàn Thiếu gia của các ngươi báo thù sao?
- Ha ha, Hồng Dịch các hạ nói đùa rồi.
Vân Trác mỉm cười chợt thản nhiên nói:
- Chúng ta chỉ là nghe nói, tên đệ đệ không nên thân của Vân Gia chúng ta, lại có chủ ý hợp tác với người ngoài, cùng nhau đánh cướp khách nhân của Đấu giá trường chúng ta liền lập tức dẫn người đến cứu viện, nhưng mà không nghĩ tới thân thủ của Hồng Dịch các hạ cao cường như vậy, lại một mình có thể giải quyết phiền phức, sớm biết như vậy, chúng ta cũng sẽ không tới. Nhưng mà nếu đã tới, điểm lễ vật này coi như là tặng cho Hồng Dịch các hạ đi.
Vừa nói Vân Trác vừa vỗ nhè nhẹ tay.
Lúc này, theo động tác của hắn, chỉ thấy vài đạo bóng đen vọt ra, chợt liền có mấy thi thể bị vứt trên mặt đất. Lý Dật chăm chú nhìn lại, phát hiện mấy cỗ thi thể vứt trên mặt đất kia, chính là mấy người đã chạy thoát của Dong binh đoàn Cuồng Phong,
Chỉ là xem tình huống lúc này mà nói, đám người Dong binh đoàn Cuồng Phong toàn bộ đã rơi vào trong tay Vân Trác.
- Người này, thật không đơn giản!
Ánh mắt cổ quái quanh quẩn trên người Vân Trác, Lý Dật trong lòng không nhịn được thở dài một hơi.
Diễn xuất lần này của Vân Trác, mặc dù có vài phần gượng gạo, nhưng hắn lại lấy cái cớ tốt nhất. Dưới tình huống như vậy mình cho dù muốn giết người diệt khầu, hình như cũng không có cái cớ gì tốt để mượn.
Huống chi, Vân Nhàn cùng Phong Tiểu Thiên đều chạy thoát, mình cho dù giết người, tựa hồ cũng không có tác dụng gì lớn.
Nghĩ tới đây, Lý Dật nhẹ nhàng cười cười, mới thản nhiên nói:
- Quả nhiên là lễ vật tốt. Hồng mỗ coi như nhận lấy phần lễ vật này. Chỉ là, ta còn muốn Vân Thiếu gia giúp ta mang một câu trở về, thế nào?
- Không biết có lời gì, thỉnh Hồng Dịch các hạ phân phó!
Vân Trác nhẹ nhàng cười, hơi khom người nói.
- Ngươi hãy giúp ta mang một câu trở về, nói với Vân Nhàn nếu mà không muốn chết, tốt nhất hãy đem những chuyện đã nhìn thấy hôm nay, tất cả quên đi! Hiểu rồi chứ?
Lý Dật thản nhiên nói.
- Lời này, sợ là ta mang không được rồi.
Vân Trác đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt biểu tình phi thường cổ quái, nhưng khi Lý Dật sắp biến đổi sắc mặt, lại lộ ra một tia biểu tình nhu hòa:
- Nhưng là, nếu Hồng Dịch các hạ có thể tự mình đi Vân Gian Thành chỉ giáo một phen mà nói, ta nghĩ, chuyện tình tương tự, tuyệt đối sẽ không phát sinh lần nữa.
o0o
Bầu không khí Vân Gian Thành vẫn khẩn trương như trước, có lẽ bởi vì mất đi tung tích Lý Dật, việc tìm kiếm của Tam Tôn Thế Lực rốt cuộc tuyên bố kết thúc. Nhưng bởi vì áp lực từ Tam Tôn Thế Lực nên loại cảm giác khẩn trương này tại Vân Gian Thành cũng tuyệt đối không có tán đi.
Vân Gian Thành, Vân Gia đại viện.
Vân Gia đại viện tọa lạc ở chính giữa Vân Gian Thành, bốn bề tường thành, lại dẫn nước sống từ cách đó không xa tới tạo thành sông đào bảo vệ thành, nhìn thế nào cũng có mấy phần uy vũ bất phàm.
Vân Gia đại viện, ở trong Vân Gian Thành từ trước đến nay đều là tồn tại cao không thể với tới, mặc kệ là kẻ nào đi nữa ở trước đại viện này, đều phải tự động cúi đầu, đơn giản vì nếu ngươi không chịu cúi đầu, người của Vân Gia tự nhiên có cả trăm loại biện pháp khiến cho phải cúi đầu.
Chỉ là, Vân Gia lúc này, lại phải nếm mùi vị hướng người khác cúi đầu.
Bên trong tiền sảnh Vân Gia, lúc này đang mở yến tiệc. Một đám thị nữ quần áo có chút hở hang tại trong sảnh thướt tha nhảy múa, mà ở một bên đại sảnh, lại có mấy người đang thấp giọng nói cười uống rượu.
Một lát sau, tiếng đàn sáo dần dần tán đi, mới làm cho người ta thấy rõ ràng người trong đại sảnh cũng không có nhiều như trong tưởng tượng.
Lúc này, trong đại sảnh, vị trí thủ tọa tự nhiên là trống không mà ở bên trái phía dưới bên trái, Lý Dật vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở đó.
Ngồi đối diện với hắn, Vân Trác cùng Vân Thiên Nhi hai người liên tục kính rượu. Nhưng mà, đối với vẻ khách khi có chút giả tạo của bọn họ, Lý Dật cũng mặc kệ, chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu coi như đáp lại.
Ngày ấy tại Nạp Gia Sơn Mạch, Vân Trác mở miệng mời, Lý Dật suy nghĩ một lát, vẫn là đáp ứng lời mời của đối phương..
Dù sao, Vân Gia mới là chủ nhân của Vân Gian Thành, mình muốn lấy tốc độ nhanh nhất rời đi, tựa hồ tới Phi hành điểm tại Vân Gia thành sẽ là phương thức nhanh nhất.
Mà lựa chọn phương thức này, tất nhiên sẽ bị người của Vân Gia phát hiện. Cho nên, thay vì lén lén lút lút, không băng quang minh chính đại theo Vân Trác trở về, dù sao hiện tại Lý Dật cũng có con bài tây còn chưa lật, đấu khí cũng cực kỳ đầy đủ.
Huống hồ, trong lòng hắn luôn thấy mơ hồ có vài phần không ổn, nhưng không ổn ở chỗ nào, lại không nói rõ được.
Qua ba tuần rượu, hao phí thời gian cũng không ít. Lý Dật nhìn chăm chú vào chén rượu trong tay chốc lát, mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Vân Trác Thiếu gia, rượu ta và người đã uống múa cũng đã xem, như vậy, có chuyện gì muốn nói, hãy nói đi. Còn nếu không có chuyện gì, Hồng mỗ liền cáo từ. Dù sao ta lần này cùng các ngươi trở về, không phải để uống rượu.
- Ha ha, Hồng Dịch các hại không cần khẩn trương như vậy, chúng ta lần này mời các hạ trở về Vân phủ, tự nhiên là có chuyện.
Vân Trác về mặt tươi cười, một lát sau mới nhẹ nhàng vỗ tay, cất cao giọng nói:
- Mang đồ lên đây.
Nghe thấy tiếng hộ của Vân Trác trong đại sảnh, liền có hai thị nữ mang theo một chiếc mâm ngọc rất nhanh bước vào trong đại sảnh, mang mâm ngọc đề xuống mới khom người rời đi.
- Đây là...
Nhìn mâm ngọc này, Lý Dật nhíu nhíu mày nói.
- Ha ha, vì tìm thứ này, Vân Gia chúng ta cũng hao tốn không ít công sức, coi như là một chút tâm ý của Vân Gia chúng ta với Hồng Dịch các hạ. Ta chỉ hy vọng vật này có thể làm vơi đi lửa giận trong lòng ngài, tha cho tên đệ đệ không biết tốt xấu của ta một mạng.
Vân Trác về mặt tươi cười, chợt chậm rãi đứng lên, bước tới bên cạnh mâm ngọc, đưa tay đem tấm vải trùm ở trên mâm chậm rãi kéo ra.
Dưới tấm vải, có một bình thủy tinh tinh xảo, bên trong bình thủy tinh, vài ngọn cỏ nhỏ nhẹ nhàng lay động bốn phía mơ hồ có mấy con Giao Long chậm rãi du động
- Long Tu Thảo?
Lý Dật nhíu nhíu mày, mới thấp giọng nói.
- Không sai, đây là Long Tu Thảo!
Vân Trác về mặt phong khinh vân đạm:
- Vân Gia chúng ta vốn cũng không có thứ này, chỉ là, ngày ấy tại Nạp Gia Sơn Mạch vô tình gặp các hạ, vì thay đệ đệ không nên thân của ta xin lỗi, cho nên, ta cho người đi tìm về vật này. Mong là vật này, có thể lọt vào mắt của các hạ!
Lý Dật bĩu môi, nói thật, hắn lúc này đối với Long Tu Thảo thật ra không có nhu cầu bức thiết, chỉ bất quá, vật trước mắt này cũng khiến cho Lý Dật có mấy phần hứng thú.
Tìmi nhìn vài lần, Lý Dật mới thản nhiên nói:
- Long Tu Thảo khi mất đi ma thú Long hệ tẩm bổ, như vậy, trong bảy ngày sẽ khô héo, nhưng chuyện gì xảy ra ở đây?
Vân Trác ha ha cười, nói:
- Hồng Dịch các hạ quả nhiên nhãn lực bất phàm. Long Tu Thảo này tuy rằng khó gặp, thế nhưng theo cá nhân ta mà nói, càng khó có được hơn là bình chứa Long Tu Thảo. Vật này gọi là Tác Không Bình, mang vật để ở trong đó, có thể làm cho thời gian trôi qua trong bình ngừng lại. Nói cách khác, bất luận vật gì để ở bên trong mặc kệ để bao lâu, chỉ cần không lấy ra, tất nhiên vẫn mới tinh như thường. Ta nghĩ vật này Hồng Dịch các hạ tất nhiên cũng cần dùng đến, cho nên, hai vật này, coi như Vấn Gia chúng ta nhận lỗi. Như thế nào?
Lý Dật trầm mặc một lát, mới thản nhiên nói:
- Đem đồ thu trở về đi, ta sẽ không vô duyên vô cớ cầm đồ của Vân Gia, nếu như người chỉ muốn nói chuyện này, như vậy tâm ý này Hồng mô xin nhận về phân cái khác, sau này có duyên lại nói, Hồng mỗ cáo từ.
Dứt lời, Lý Dật khẽ phất tay, cũng đã đứng lên, sải bước rời khỏi.
- Đại ca, cái này...
Vân Thiên Nhi đứng lên, liếc nhìn bóng lưng Lý Dật, có vài phần tình cảm phức tạp nói.
- Chuyện này không ngại, hắn đi không được, với tính tình của Lão Nhị mà nói, nếu đã biết hắn ở Vân Gia chúng ta, như vậy vô luận như thế nào hắn cũng tới đòi cái món nợ lúc trước! Ta nghĩ, hắn biến mất lâu như vậy, hẳn là đã đã đi tụ tập bằng hữu rồi? Lúc này hừ hừ...
Vân Trác cười cổ quái, chợt vỗ vỗ tay:
- Tuy rằng sân khấu bây giờ là tại Vân Gia chúng ta, nhưng một màn kế tiếp, tuyệt đối là tuông hay. Ta nghĩ, mặc kệ là muội hay ta, đều không nên bỏ qua. Thiên Nhi, chúng ta đi xem đi?
o0o
Trong Vân Gia đại viện, Lý Dật khuôn mặt âm trầm chậm rãi bước đi, trong lòng thật ra lại không có cảm giác gì dư thừa.
Trải qua mấy ngày thời gian, thực lực của Hồng Thiên Thánh Giả đã khôi phục được một chút, tuy rằng không bằng hắn lúc ở trạng thái đỉnh phong, nhưng so với lúc vừa gặp Lý Dật, thực ra còn mạnh hơn rất nhiều.
Nếu như không phải Hồng Thiên Thánh Giả đã nói rõ, được dịch kia chỉ có thể dùng một lần, không thể sử dụng lại, như vậy Long Tu Thảo kia nhận cũng không có gì. Thế nhưng nếu Long Tu Thảo đã không dùng được, như vậy vì vật có cũng được không có cũng không sao này mà thiếu Văn Trác một cái nhân tình, như vậy thì không cần thiết rồi.
Về phần lúc này, mình cứ bình yên lớn mật mà rời đi, chắc hẳn trong Vân Gian Thành này, cũng không có ai có gan ngăn trở mình. Về phần đi Để Đô rồi nên làm như thế nào, cũng không phải chuyện tình nên lo lắng lúc này.
- Hồng Dịch quả nhiên là người!
Đang khi Lý Dật cúi đầu trầm tư, một đạo thanh âm vô cùng oán độc từ nơi không xa chậm rãi tuyển đến.
- Ngươi đã dám đến Vân Gia chúng ta, như vậy, ngươi cũng đừng nghĩ đi khỏi.
Tiếng nói rơi xuống Lý Dật mới ngâng đầu nhìn lại, chỉ thấy, ở phía cuối hoa viên, Vân Nhàn mang vẻ mặt kinh ngạc cùng oán độc đi đến. Hắn lúc này thực ra cũng không mang theo người nào, thế nhưng theo một tiếng quát của hắn, những hộ vệ vốn ẩn núp trong hoa viên cũng bắt đầu chậm rãi khởi động.
Lẽ nào, Vân Trác dẫn mình tới Vân Gia thành, cuối cùng, mục đích là muốn trả thù giúp đệ đệ hắn? Để cho Vân Nhàn cùng mình chính điện xung đột, sau đó thì sao? Hắn có được chỗ tốt gì? Hay là, Vân Trác so với mình, còn càng muốn Vân Nhàn chết hơn? Nói cách khác, mình trong lúc vô tình, lại trở thành công cụ cho người khác sử dụng?
Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt Lý Dật đặc sắc vô cùng. Vận Trác này, quả nhiên là không đơn gian. Mà Vân Nhàn, cũng quả nhiên là phế vật!