Lăng Hiểu nhìn chằm chằm vào tin cầu cứu của Ngô Hữu Vi ba giây, sau đó liền đem tin nhắn xóa bỏ, rồi tiếp tục chậm rãi ở trên bục giảng tìm tư thế thoải mái ngồi xuống.
Lại qua mấy phút, điện thoại của Lăng Hiểu lại rung lên.
Lại là một tin nhắn mới.
Chẳng qua lúc này, trong tin nhắn chỉ có bốn chữ.
Lăng Hiểu, cứu mạng!
Nhìn qua giống như rất gấp gáp lo lắng sắp chết.
Nhưng mà Lăng Hiểu tỏ vẻ ——
Mắc mới gì tới tôi?
Cô cảm thấy có chút phiền, dứt khoát tắt tiếng điện thoại.
Như vậy yên tĩnh hơn.
"Sàn sạt sàn sạt..."
Trong phòng học ngoại trừ tiếng hít thở của Lăng Hiểu, còn lại chính là tiếng các học sinh làm bài thi.
Thấm thoát, đã mười một giờ.
Đúng lúc này, trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân mỏng manh, không lâu sau, cửa phòng học bị người đẩy ra.
Ngô Hữu Vi cả người nhếch nhác đi theo nam học sinh kia, khập khiễng đi vào.
"Sao lại thế này?'
Lăng Hiểu kinh ngạc hỏi một câu.
"Đừng nói nữa, không biết tại sao chân của cậu ta lại bị mắc kẹt trong vách ngăn nhà vệ sinh, tôi vất vả lắm mới giúp cậu ta kéo ra được."
Ngô Hữu Vi trông có vẻ buồn rầu.
Lăng Hiểu chớp chớp ánh mắt.
Chân, một cái bắp đùi quá thô!
Vách ngăn nhà vệ sinh có khe hở sao? Có thể kẹp một một cái đùi thô à?
Tuy rằng cô nghe thì hiểu được, nhưng liên kết cùng một chỗ, thật sự nghe không hiểu.
Đến cùng là loại động tác quỷ dị khó khăn phi nhân loại như thế nào a?
Chẳng qua...
Bỏ đi.
Vị nam học sinh kia, cũng quả thật là phi nhân loại.
Chỉ cần Ngô Hữu Vi có thể bình an trở về là được.
"Bạn học này nhanh chóng trở về chỗ làm bài đi, sắp hết thời gian rồi!"
Lăng Hiểu hít sâu một hơi, dáng vẻ nghiêm túc nói một câu.
Động tác của nam học sinh có chút lôn xộn, nhưng sau khi ngồi xuống, liền lập tức ngoan ngoãn tiếp tục làm bài.
150 phút, rốt cục chậm rãi kết thúc.
Trong phòng học bắt đầu có học sinh đứng dậy, chuẩn bị nộp bài thi.
Một học sinh nộp bài, lại một học sinh đứng dậy...
Đến 11 giờ 40 phút, trên cơ bản học sinh trong phòng học đều nộp bài hết rồi, mà còn xếp hàng rất trật tự đi ra ngoài.
Trong chớp mắt, tất cả các học sinh đều biến mất.
Trái tim bất an của Ngô Hữu Vi cuối cùng cũng buông lỏng.
"Đây coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi đi? Không ngờ lại đơn giản đến thế!"
Ngô Hữu Vi không nghĩ tới trong vòng 150 phút này lại chỉ có một thử thách, chính là chuyện của nam học sinh kia, tuy có chút phiền toái, nhưng hắn cũng thuận lợi đối phó được.
"Đúng vậy, thật đơn giản."
Lăng Hiểu nghe vậy chỉ cười nhẹ.
Cô cũng không nói chuyện tin nhắn với Ngô Hữu Vi.
Cô cũng biết hai tin nhắn cầu cứu liên tục gửi đến kia, không có khả năng là nhiệm vụ giả Ngô Hữu Vi gửi cho mình.
Một nhiệm vụ giả có kinh nghiệm, không thể nào chủ động nhắn tin cầu cứu một NPC.
Đây, chắc chắn là tác phẩm của tổ tiết mục.
Một khi Lăng Hiểu nhìn thấy tin nhắn, hơn nữa lại tin là thật rồi thật sự rời khỏi phòng học, như vậy giám thị phạm phải sai lầm, nhiệm vụ của hai người chắc chắn sẽ lập tức bị phán định thất bại!
Không thể không nói, sách lược của tiết mục rất sâu, làm cho người ta khó lòng phòng bị!
Nhưng Lăng Hiểu là loại người nào?
Cô là một NPC tận tâm như vậy, làm sao có thể bỏ lại học sinh của mình rời khỏi phòng thi đúng không?
Hơn nữa nhà vệ sinh nam cũng chẳng phải chỗ tốt gì.
Khi cô còn ở Trình thị làm người dọn vệ sinh, đã sớm quét dọn đủ rồi!
Cho nên, sách lược của tổ tiết mục, đến chỗ cô tất nhiên không tác dụng rồi.
Mà Ngô Hữu Vi đứng bên cạnh bị lừa còn không biết gì về tất cả những điều này.
Hai người chậm rãi ra khỏi phòng học, lúc quay đầu lại, phòng học 414 đã biến mất không thấy...
Giữa khuya 12 giờ.
Lăng Hiểu và Ngô Hữu Vi rời khỏi phòng học về lại sân thể dục.
Lúc này trên sân thể dục vẫn còn mở một ngọn đèn lớn, chiếu sáng trên mặt cỏ xanh.
Các nhiệm vụ giả và MC khác đã ra ngoài từ lâu, lúc này biểu cảm trên mặt mọi người đều không được tốt lắm.