Lăng Xuyên đi rồi, cuộc sống của Lăng Vệ Chu và Lăng Xuyên khôi phục bình thường.
Nửa tháng sau, học kỳ mới của võ đạo Phương Đường khai giảng, Lăng Hiểu chính thức bắt đầu đi hành nghề giáo.
"Đi qua quá nhiều vị diện, ngoại trừ tiết mục Điên cuồng chạy đi đóng vai thành giám thị, đây là lần đầu tiên mình làm giáo viên."
Buổi sáng khai giảng, Lăng Hiểu đứng trước gương to trong phòng ngủ, cẩn thận sửa soạn quần áo.
Giáo viên trong học viện võ đạo Phương Đường không có yêu cầu mặc quần áo gì đặc biệt, chỉ cần không quá khác người là được rồi.
Lăng Hiểu cảm thấy đồ thể thao rất hợp với cô, nhưng mà trước đó, Lăng Vệ Chu cứ thế kéo cô vào trung tâm thương mại mua mấy bộ tây trang màu tối.
Lại nói cho oai, các giáo sư nữ đều mặc như vậy!
Lăng Hiểu:...
Đối với mắt thẩm mỹ của cha già, Lăng Hiểu thật sự muốn châm chọc vài câu.
Thôi.
Ông ấy vui là được rồi.
Vì muốn ra vẻ người lớn thành thục giỏi giang kết hợp với quần áo, Lăng Hiểu cố ý buộc tóc lên.
Nếu như bây giờ Lăng Xuyên có ở nhà, Lăng Hiểu sẽ mượn hắn thêm cặp kính gọng vàng...
Như vậy, là hoàn hảo luôn.
Lúc này Bạch Trăn đang trốn trong túi áo Lăng Hiểu, một cục nhỏ, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng hắn là móc chìa khóa lông.
"Mắt thẩm mỹ của ba ngươi có độc à, đúng là thẩm mỹ của trực nam."
Bạch Trăn híp mắt, ở trong túi áo châm chọc một câu.
"Ôi, hình như ngươi cũng biết nhiều lắm."
Lăng Hiểu bĩu môi: "Đúng rồi, hỏi ngươi chuyện này, ngươi có thể biến thành người không?"
Lăng Hiểu thực sự rất tò mò, Bạch Trăn ở thế giới này cũng coi như là một linh thú mạnh mẽ, dựa theo kịch tình thế giới trong tiên hiệp, đến một tu vi nhất định, linh thú đều có thể hóa thân thành người.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Nghe Lăng Hiểu hỏi, Bạch Trăn cảm giác có chút lạnh gáy, lông trên người dựng đứng.
"Không có gì, ta hỏi cho vui thôi, nếu đàn ông ở trong phòng ta, nam nữ khác biệt, nhưng ngươi là linh thú lại khác, còn nếu như ngươi biến thành người..."
Lăng Hiểu cười cười ánh mắt híp lại: "Ta phải tìm bác sĩ. A, đúng rồi, là bác sĩ thú ý mới đúng, dù sao cũng có chuyên môn hơn."
Tìm bác sĩ thú y làm gì?
Bạch Trăn rùng mình một cái, theo bản năng mở miệng nói: "Ta chỉ là một linh thú, một linh thú vô cùng chân thành trong sáng, ta chưa từng nhìn lén ngươi."
Bạch Trăn cũng không nói dối.
Phi lễ chớ nhìn.
Hắn là linh thú có nguyên tắc.
Lại nói, hắn không có hứng thú với cơ thể nhân loại, không chung chủng tộc, có gì đẹp?
"Chậc chậc, ngươi căng thẳng làm gì chứ."
Dục vọng sống của Bạch Trăn cực kì lớn, mà Lăng Hiểu chỉ cười cười không nói, trong lòng có thể khẳng định một chuyện.
Bạch Trăn có thể... hóa thành hình người.
Nếu không sao hắn có thể căng thẳng lo sợ như vậy...
Bạch Trăn:...
Ta quá khó khăn rồi.
"Lăng Hiểu, đã chuẩn bị xong chưa?"
Lúc này giọng nói Lăng Vệ Chu từ bên ngoài truyền vào.
"Tới ngay tới ngay!"
Lăng Hiểu vội vàng cầm túi xách, chỉnh sửa tóc, chạy ra khỏi phòng.
"Đi thôi, ba!"
Lăng Hiểu một tay cầm túi xách, một tay khoát tay Lăng Vệ Chu.
"Ừm."
Lăng Vệ Chu nhìn cách ăn mặc của Lăng Hiểu, rất hài lòng, không tệ không tệ, có chút giống giáo viên rồi!
"Con mới vào làm, để ba dẫn con đi làm quen với xung quanh, giới thiệu một vài đồng sự cho con."
Hai cha con rời khỏi nhà, Lăng Vệ Chu vừa lái xe vừa nhẹ nhàng nói với Lăng Hiểu.
"Ừm, con biết rồi ạ."
Lăng Hiểu ngoan ngoãn gật đầu.
Học viện võ đạo Phương Đường chỉ là học viện bình thường, Lăng Hiểu cảm thấy bản thân có thể yên ổn làm giáo viên ở đó, ổn định cả đời, chắc không có vấn đề gì chứ?