Lăng Hiểu thăng cấp tạo ra tiếng động rất lớn, khoảng chừng nửa canh giờ sau, linh khí triều tịch xung quanh nàng mới từ từ tản đi.
Tối đó, Lăng Hiểu chậm rãi mở mắt ra, bên trong con ngươi màu đen xuất hiện ánh sáng sắc bén lạ thường!
Nhưng mà một lát sau, ánh sáng trong mắt nàng biến mất, dường như biến lại thành Thanh Ngọc tiên tử lười nhác tham ăn ngày xưa.
"Sư muội, chúc mừng muội lại tiến thêm một bước!"
Vũ Hữu Đạo là người đầu tiên bước lên chúc mừng, thời gian hai người nhập môn không cách biệt lắm, mà hiện tại.... Lăng Hiểu đã tiến xa vượt bậc.
Vũ Hữu Đạo không hề đố kị, chỉ là rất hâm mộ nàng, hơn nữa trong lòng cũng vui mừng, Thiên Diễn Tông có người thừa kế rồi!
Nếu như sư tôn biết tin sư muội thăng cấp, chắc chắn cũng sẽ mừng như điên!
"Đa tạ Đại sư huynh, cám ơn sư đệ sư muội hộ pháp giúp ta!"
Lúc này Lăng Hiểu mỉm cười hướng về phía mọi người, vừa nhấc ống tay áo lên, liền có vài món thiên tài địa bảo bay ra, chuẩn xác rơi vào tay từng người có mặt ở đây.
Người có khả năng chịu được áp lực của linh khí triều tịch đến hộ pháp cho Lăng Hiểu, toàn bộ đều ở tu vi Nguyên Anh trở lên, những người này là lực lượng chính của Thiên Diễn Tông, cho nên Lăng Hiểu tất nhiên sẽ không keo kiệt.
Thanh Ngọc tiên tử ra tay hào phóng, nổi tiếng ở Thiên Diễn Tông, tất cả mọi người đều được đồ ngon, đến chúc mừng Lăng Hiểu một phen, sau đó từng người rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, Lăng Hiểu ra khỏi viện thì nhìn thấy bóng dáng Lạc Vô Tình, lúc này hắn vừa lo lắng vừa kích động nhìn Lăng Hiểu.
"Chúc mừng sư tôn!"
Môi run run hồi lâu, cuối cùng Lạc Vô Tình mới kìm nén phát ra một câu.
Hắn thật sự hận tài ăn nói vụng về của bản thân, nhưng trong đầu quả thực vui mừng cho sư tôn.
"Ngoan, quay về nghỉ ngơi đi."
Lăng Hiểu cười nhẹ, ánh mắt sâu sắc nhìn Lạc Vô Tình quay người rời đi---
Hắn vốn dĩ chỉ là một thiếu niên bình thường không tên không họ.
Có lẽ, bởi vì tư chất ngu dốt cộng thêm vô duyên với tu tiên, vì vậy làm một người bình thường trên thế gian, sống cả cuộc đời bình thường.
Cũng có thể, vận mệnh đã an bài sẵn, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ xíu trong kịch tình, người qua đường.
Nhưng bởi vì gặp được Lăng Hiểu.
Cuộc sống của hắn, đã thay đổi nghiêng trời lệch đất...
"Ai nói... NPC không thể thay đổi vận mệnh người khác chứ?"
Lăng Hiểu cúi đầu tự nói với chính mình, ánh mắt sáng chói như ngôi sao...
**
Lịch Diệu Tiên năm 19442, mùng tám tháng năm, trời xanh mây trắng.
Chớp mắt, lại tới ngày khai sơn môn thu nhận đồ đệ mười năm một lần diễn ra trên Thiên Diễn Tông.
Trên đỉnh núi, vẫn là những người năm xưa, ừm, muốn nói có gì thay đổi thì cũng có, nói ví dụ như, Thanh Ngọc tiên tử không ngủ nướng nữa, mà đổi nghề nuôi mèo rồi!
Giờ phút này, Lăng Hiểu đang ngồi trên ghế, trong lòng ôm mỗ miêu lông trắng, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve bộ lông tuyết trắng, bây giờ nàng căn bản không cần nhìn khắp nơi, sự tình dưới chân núi Thiên Diễn Tông, có thể sử dụng linh thức để quan sát rõ ràng.
Tư chất của mấy đệ tử lần này coi như đạt yêu cầu, cũng có mấy mầm non vượt trội.
Tất nhiên những thứ này không phải điều Lăng Hiểu quan tâm.
Lăng Hiểu phát hiện, trong đám đệ tử lần này, vẫn không có đứa trẻ nào tên Lạc Vô Tình!
Bây giờ, rõ ràng là thời điểm nàng chọn đúng đệ tử, nhưng vẫn... không tìm thấy người!
Chẳng lẽ là... hiệu ứng bươm bướm sao?
Lăng Hiểu đang suy nghĩ, linh thức của nàng đột nhiên chú ý tới một thiếu nữ cực kì không bình thường trong đám trẻ kia, người khác thì cố gắng chịu áp lực tiến lên phía trước, còn nàng ta thì nhìn đông nhìn tây, để ý thì, vẻ mặt nàng ta giống như đang tìm người...
Thiên Diễn sơn, giữa sườn núi.
Đã đi hơn nửa đường, bước qua phân nửa đề thi, giữa sườn núi có nhiều hài tử sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi đầy mặt, nhưng chỉ có một người ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.
Đó là một thiếu nữ quần áo màu xanh biếc, trên thắt lưng có đeo tên nàng ---
Cố Tuyết Dao
Hiện tại, Cố Tuyết Dao đang nhíu mày, đôi mắt to tròn đầy nghi hoặc.
"Hệ thống hệ thống, trong kịch tình, hôm nay là ngày Lạc Vô Tình đến Thiên Diễn Tông bái sư nhập đạo, vì sao ta không thể tìm thấy mục tiêu công lược Lạc Vô Tình trong đám người này chứ?"
Cố Tuyết Dao sốt ruột đang cố nói chuyện với hệ thống trong ý thức của nàng.