Lăng Hiểu Trình Cẩm và Trình Tiêu đi dạo một vòng quanh bến tàu xong liền tìm thấy du thuyền của Sở Hoài. Du thuyền của hắn là loại ba tầng siêu sang trọng, cực kì xa hoa, thích hợp nhất là tổ chức tiệc cho nhiều người tham gia.
"Các người đến đây!"
Sở Hoài đã sớm ở trên du thuyền, nhìn thấy bóng dáng bọn Lăng Hiểu, lập tức mỉm cười đi ra đón chào.
"Sinh nhật vui vẻ!"
Lăng Hiểu nhìn về phía Sở Hoài cười cười, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Trình Cẩm.
Trình Cẩm chậm rãi lấy ra một cái hộp nhỏ: "Sinh nhật vui vẻ, đây là quà sinh nhật mà chúng tôi đã chuẩn bị."
"Cảm ơn."
Ánh mắt Sở Hoài lóe lên một chút, không cần mở hộp ra, hắn cũng biết trong hộp chính là một viên ngọc trai.
Có lẽ là lễ vật do Trình Cẩm lựa chọn.
Mặc dù ba người chỉ tặng một lễ vật, nhưng giá cả đắt đỏ, mười phần thành ý.
Có điều...
Sở Hoài vẫn có một chút thất vọng.
"Lên thuyền đi." Sở Hoài cũng không biểu hiện sự thất vọng ra ngoài mặt, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười lịch sự như cũ.
Lúc này trên thuyền cũng không có khách nào, chỉ có hai anh em Sở Hoài Sở Nguyên.
"Trình Tiêu!"
Nhìn thấy bóng dáng Trình Tiêu đến, Sở Nguyên hét to một tiếng, chạy tới khoát vai cậu, bộ dáng hai người trông giống như hai anh em tốt.
"Chậc chậc."
Lăng Hiểu ở một bên bĩu môi trêu chọc: "Từ lúc nào hai người từ mối quan hệ oan gia biến thành hai anh em tốt vậy?"
"Ha ha." Trình Tiêu cười ngây ngốc, mà Sở Nguyên đứng một bên nghiêm chỉnh nhìn Lăng Hiểu: "Chào cô nhỏ!"
Cậu còn nhớ rõ cảnh Lăng Hiểu quật ngã chính mình, sau này Trình Tiêu lén nói cho Sở Nguyên biết, Lăng Hiểu có thể một đấm đánh cong tấm sắt.
Từ sau đó, Sở Nguyên liền kính nể e sợ Lăng Hiểu rồi.
"Ngoan quá."
Thấy Sở Nguyên nói như vậy, Lăng Hiểu hài lòng gật đầu, lập tức nghĩ tới cái gì đó liền đi tới bên cạnh Sở Hoài, cười hì hì nói: "Em họ cậu cũng gọi tôi là cô nhỏ rồi, vậy cậu... nên gọi tôi là gì đây?"
Sở Hoài sửng sốt.
Một lát sau, hắn híp mắt, như cười như không nhìn Lăng Hiểu: "Vậy... cô muốn tôi gọi cô là gì đây?"
Hắn vừa nói vừa nhích tới gần Lăng Hiểu.
"Khụ khụ."
Lúc này Trình Cẩm ở một bên ho khan hai tiếng, bình tĩnh cắt ngang hai người: "Du thuyền của Sở thiếu không tệ, tôi cực kì thích thú, không biết có thể dẫn tôi đi tham quan một vòng không?"
"Được."
Sở Hoài thâm sâu liếc mắt nhìn Trình Cẩm một cái: "Trình tổng, mời đi bên này."
Hai người đàn ông một trước một sau rời đi.
Lăng Hiểu nhẹ nhàng thở ra, một mình ngồi ở sofa trên boong tàu nghỉ ngơi.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều khách tới, nhưng bởi vì du thuyền rất lớn, khu vực bên trong hay ngoài đều có thể chứa ba bốn chục người, cho nên nhìn có vẻ không hề chật chội chút nào.
Hôm nay người tới đa số đều là bạn của Sở Hoài, nam không nhiều lắm, nhưng không thiếu mỹ nữ.
Lăng Hiểu nhìn thấy một đám mỹ nữ xinh ngon, lập tức kích động đứng dậy ---
Không tệ không tệ, nhóm mỹ nữ này chất lượng rất cao, không biết có phải kiểu Trình Cẩm thích hay không?
Sau khi party bắt đầu, mọi người trên du thuyền bắt đầu vui chơi, không ít chị gái xinh đẹp đã đi thay đồ tắm, phong thái khác nhau, ba vòng quá đẹp.
Ừm, có chút kích thích rồi.
Lăng Hiểu cảm thấy chính mình giống như đang ở buổi tuyển chọn mỹ nhân, có thể nhìn thấy đủ loại mỹ nữ mặc áo tắm, ganh đua sắc đẹp, cực kì hấp dẫn.
"Sao cô không đi thay áo tắm?"
Sở Hoài không dễ dàng gì mới thoát khỏi Trình Cẩm, trong một góc của phòng khách tìm được Lăng Hiểu.
Lúc này Lăng Hiểu đang ngồi ăn hoa quả, nghe thấy Sở Hoài hỏi, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: "Tôi không biết bơi."
"Trên du thuyền của tôi có bồn tắm mát xa và bồn tắm nước nóng."
Sở Hoài nhẹ nhàng mở miệng: "Cô không mang theo áo tắm, thật đáng tiếc."
Sở Hoài thật ra rất mong chờ nhìn thấy Lăng Hiểu mặc áo tắm, đáng tiếc, đối phương không cho hắn cơ hội thưởng thức.