Yến hội tại đại sảnh Lăng phủ.
Lúc này, luận võ giúp vui cho yến hội đã bắt đầu.
Bước lên sân khấu đầu tiên tất nhiên là đệ tử bình thường từ chủ nhà, thả con tép.
Thân là đại gia tộc có truyền thừa mấy trăm năm, Lăng gia không hề thiếu võ nghệ độc môn, mà bây giờ luận về võ, dĩ nhiên các đệ tử đều phải sử dụng công pháp và chiêu thức của Lăng gia.
Lăng Hiểu vô cùng quen thuộc đối với những võ học của Lăng gia này, hơn nữa trong khoảng thời gian ở viện nghe ca ca giảng bài, nàng rốt cuộc cũng hiểu biết rõ ràng cái gì gọi là nhược điểm của chiêu thức võ học.
Hiện tại, nàng chỉ ngồi một bên nhìn, thời điểm bọn họ xuất chiêu, nàng nhìn ra không ít sơ hở.
Qủa nhiên là...
Cực kì yếu kém!
Lăng Hiểu có chút nhàm chán ngáp một cái, sau đó cúi đầu, so sánh với những thứ tỉ võ nhàm chán này, nàng càng thích bữa cơm linh khí hơn.
Đánh đánh giết giết có cái gì vui chứ?
Vẫn là cơm linh khí ăn ngon.
Lăng Hiểu quyết định phát huy truyền thống tốt đẹp của Hoa Hạ, không bỏ phí một hạt lương thực nào.
Đang lúc Lăng Hiểu ăn như điên, đột nhiên nghe được một giọng nói non nớt ---
"Thượng Võ thành đệ tử chỉ có bằng ấy bản lĩnh sao?"
"Còn có người nào muốn xuất chiến không?"
Ôi chao, ôi?
Động tác cầm đũa dừng một chút, Lăng Hiểu hơi nâng mắt, vừa hay nhìn thấy tình hình chiến trận ---
Hai đệ tử Lăng Vô Thương mang đến hiện giờ đều bị thương, mặc dù không phải quá nghiêm trọng, nhưng hai người rõ ràng đều bị đánh bại rất khó coi, hiện tại sắc mặt hai người tái nhợt đứng đừng sau Lăng Vô Thương, cúi đầu, bàn tay siết chặt.
Trong thế giới này...
Không có thực lực, liền không có quyền nói chuyện.
"Nghe nói chi nhánh Thượng Võ thành lấy tài nguyên nhiều nhất trong số tất cả chi nhánh chúng ta, không ngờ tới... thì ra yếu kém như vậy!"
Thiếu niên giữa sân ngẩng đầu kiêu ngạo nói, vừa nói, một bên trào phúng nhìn Lăng Hiểu.
Ai chẳng biết thiếu đương gia Thượng Võ thành là phế vật?
Nhưng mà chủ gia vẫn đưa bên đó nhiều tài nguyên như vậy, cuối cùng lại bồi dưỡng ra một đám phế vật, thật sự lãng phí!
Giờ khắc này, ánh mắt thiếu niên bướng bỉnh lỳ lợm, lại cực kì khinh bỉ, nhắm thẳng về phía Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu: Ngươi nhìn ra làm cái gì?
Thiếu niên: Xem ngươi có dám động hay không?
Có bản lĩnh thì tới đánh ta đi!
Lăng Hiểu cảm thấy bản thân vừa nhìn đã hiểu rõ ánh mắt người ta có hàm ý gì ---
Hắn muốn bị đánh.
Ừm, được được.
Yêu cầu này nhất định phải thỏa mãn cho hắn.
"Này, Ngạo Thiên đại huynh, tên nhãi kia là ai vậy?"
Lăng Hiểu chuyển ánh mắt, hỏi Lăng Ngạo Thiên một câu.
Lăng Ngạo Thiên: Ai là đại huynh của ngươi!
Bất quá... mình quả thật lớn tuổi hơn Lăng Tiêu, hai người tính ra cũng là đường huynh đệ.
Thôi, lúc này còn so đo mấy thứ vô dụng này làm gì?
Lăng Ngạo Thiên phục hồi tinh thần, nhìn thiếu niên trên đài một cái, thấp giọng trả lời: "Hắn là Lăng Phóng, thiếu đương gia chi nhánh Cự Phong thành, tứ phẩm đỉnh phong võ giả, thiên phú so với các đệ tử chi nhánh khác cũng không tệ, tất nhiên, còn kém xa ta."
Lăng Ngạo Thiên giới thiệu Lăng Phóng, đồng thời cũng không quên tự kỉ một phen.
Lăng Phóng sao?
Lăng Hiểu xoay xoay cổ tay, sau đó, vô cùng bình tĩnh đứng dậy: "Ai nói, Thượng Võ thành chúng ta không còn người?"
Khi nói chuyện Lăng Hiểu điểm nhẹ bàn chân, nháy mắt toàn bộ cơ thể đã vượt qua cái bàn, lao tới trung tâm sàn luận võ!
Hiểu nhi!
Qủa thực là hồ đồ!
Lăng Vô Thương ngồi ở chỗ không xa nhìn Lăng Hiểu một lời không vừa ý liền lao lên sân khấu, hắn mở to hai mắt, ngay lập tức muốn gọi nữ nhi về, nhưng mà... không đợi Lăng Vô Thương mở miệng, các đương gia chi nhánh khác đã mở miệng đoạt lời, ngăn chặn Lăng Vô Thương.