Trước kia, Lăng Hiểu chưa bao giờ gặp người có sức ăn hơn nàng, cho dù trong thế giới Thần Lâm gặp dược Giang Loan, khẩu vị của nàng ta cũng kém hơn Lăng Hiểu nhiều.
Mà hiện tại, Lăng Hiểu rốt cuộc cũng gặp được người còn khủng khiếp hơn so với nàng.
Không sai, chính là Cẩn vương điện hạ của chúng ta!
"Ta ăn no rồi."
Lăng Hiểu yếu ớt cự tuyệt, còn có chút muốn vùng vẫy.
"Không quan trọng."
Dạ Cảnh Niên mỉm cười: "Ngươi phụ trách nướng là được rồi, công việc nặng nhọc như ăn thì cứ để ta lo."
Hắn bắt đầu bảo thị vệ làm thịt bồ câu.
"Bồ câu đáng yêu như thế, ngươi nhẫn tâm ăn nó sao?"
Lăng Hiểu vẫn đang cố gắng vùng vẫy, muốn phát rồ rồi!
Dạ Cảnh Niên:...
Ngay cả lời kịch giả tạo như vậy mà ngươi cũng nói ra được? Ta bình thường xem trọng ngươi quá rồi!
Được rồi.
Mắt thấy thị vệ đã nhổ sạch lông bồ câu, thậm chí còn có tâm mang bếp lò và các dụng cụ khác qua...
Lăng Hiểu còn có thể làm gì?
Tất nhiên là nàng phải tôn trọng thành quả lao động của người khác rồi!
Bồ câu trắng à!
Cái lò nướng bắt đầu lên lửa!
Thêm hành tỏi gia vị!
Nếm một miếng thật ngon a!
Lăng Hiểu một bên nướng bồ câu, một bên hừ hừ, hừ hừ, nàng lại bắt đầu nhíu mày.
"Làm sao vậy?"
Dạ Cảnh Niên tìm một cái ghế ngồi bên cạnh Lăng Hiểu, nhìn bộ dáng của Lăng Hiểu, hắn tò mò hỏi một câu.
"Không có chuyện gì, còn thiếu chút đồ vật, có điều... vấn đề không lớn, ăn ngon mới là đạo lý!"
Lăng Hiểu không khỏi ngửa mặt lên nhìn thị vệ đứng một bên: "Người này.... Ách, thị vệ đại ca xưng hô thế nào?"
"Thuộc hạ Vệ Tĩnh." Thị vệ mười phần khí lực trả lời một câu.
Mì chính? (*)
(*) bột ngọt
Lăng Hiểu thở dài, cái triều đại này không có thìa là đã đành, còn đặt tên là mì chính.
"Gia vị huynh, à.. không, Vệ huynh, phiền ngươi đi tới phòng bếp lấy chút gia vị gia đây, ta sắp dùng đến rồi."
"Vâng ạ!"
Nghe Lăng Hiểu nói xong, Vệ Tĩnh gật đầu, xoay người rời đi.
Lăng Hiểu tiếp tục nướng bồ câu, không bao lâu sau thì Vệ Tĩnh cầm một đống đồ vật về, chai chai lọ lọ, rất nhiều thể loại.
Lăng Hiểu lật đi lật lại, những đồ vật này phần lớn đều là các loại thuốc đông y để bỏ vào nước canh, không có quá nhiều thứ có thể dùng để làm gia vị nướng.
Ài, nếu như thế giới này có một cái nữ xuyên không tài năng toàn người thì tốt biết mấy.
Kỳ thật mà nói, Lăng Hiểu coi như một người có trí nhớ người hiện đại, nhưng mà...
Nàng...
Mãi mãi chỉ có thể mãi nghệ thôi.
Lăng Hiểu thở dài, thu hồi mấy suy nghĩ vô ích, nâng mắt nhìn qua, vẻ mặt đầy mong đợi của Dạ Cảnh Niên.
A... đúng rồi, nàng có thể làm đầu bếp nữa.
......
Ngày đầu tiên vào ở trong Cẩn vương phủ, liền hun khỏi lửa mà qua.
Sân viện xa lạ, giường ngủ xa lạ.
Lăng Hiểu ngáy ò ò một buổi tối, sáng ngày hôm sau, nàng mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
"Nguy rồi!"
Vừa rời giường, Lăng Hiểu có chút ảo não gãi đầu tóc, sau đó, vội vàng mặc quần áo rồi chạy tới trước vương phủ.
"Lăng Hiểu tỷ sớm!"
Hạ nhân vương phủ một đám đưa mắt nhìn, thấy Lăng Hiểu tới liền cung kính vấn an nàng.
"Xin chào."
Lăng Hiểu khoát tay áo, tiên tay bắt được một nha hoàn nhìn quen mắt: "Vương gia đâu? Đã dậy chưa?"
"Vương gia vẫn chưa thức dậy ạ."
Nha đầu căng thẳng nhìn Lăng Hiểu, nhỏ giọng nói.
Không tồi không tồi.
Lăng Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, trước kia ở hoành thành, mỗi buổi sáng Ngô Trần đều 'gọi dậy sớm' đi phụng sự.
Hiện tại Ngô Trần không có ở đây, Lăng Hiểu liền... ngủ quên!