"Mỗi khi tôi tới chỗ cô ấy để chơi thì đều đem theo rất nhiều đồ ăn ngon, có đôi khi cô ấy muốn gì thì cho dù nó đắc hay quý tôi cũng sẽ dùng tiền tiêu vặt của mình mà mua cho cô ấy, nhưng cô ấy lại luôn để tôi chơi cùng với thú cưng của cổ, rửa phân cho bọn nó, càng quá đáng hơn là có một lần cô ấy còn bắt tôi học tiếng sủa của chó."
Tuy nói đến chuyện cũ khổ sở của mình nhưng giọng điệu Trình Cẩm vẫn rất bình tĩnh.
"Đó là lần đầu tiên tôi từ chối cô ấy bởi vì tôi là người, vì sao phải học tiếng chó sủa? Tại sao phải vẫy đuôi lấy lòng cổ?"
Tới bây giờ Trình Cẩm vẫn không quên tình cảnh năm đó.
"Cậu nghĩ mình là ai? Đồ heo mập, cậu còn không đẹp bằng chó của tôi!"
"Để cậu học tiếng chó sủa là coi trọng cậu rồi!"
"Nếu không phải xem cậu còn nghe lời hơn chó thì tôi mới không thèm chơi cùng với cậu đâu! Tên mập chết tiệt!"
Rõ ràng là một cô bé thoạt nhìn đáng yêu lương thiện vậy mà có thể nói ra những lời độc ác như vậy.
Đều nói trẻ con nếu ác thì chính là kẻ ác độc thuần túy nhất trên thế giới này.
Không có chút nào giả tạo mà đơn giản chỉ là chán ghét.
Lòng tự trọng của Trình Cẩm trong giây phút đó đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Hắn bắt đầu hoài nghi cuộc sống này—
Thật sự sẽ có điều tốt đẹp như thuở ban đầu tồn tại trên thế giới này sao?
Có lẽ, tất cả đều không có thật mà chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Hắn vẫn luôn là đứa bé háo thắng, sau ngày đó, hắn không còn đi tìm cô bé kia chơi chung nữa, hắn bắt đầu liều mạng giảm béo, cực kì hạn chế bản thân rời xa đồ ăn vặt rác rưởi và calo.
Cuối cùng...
Hắn rốt cuộc cũng thành công biến thành một nam thần đẹp trai nhiều tiền.
"Tiềm lực của con người thật sự rất lớn, khi còn nhỏ tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mạnh mẽ như vậy, tự mình hạn chế đến cả tôi cũng tự sợ mình!"
Trình Cẩm thở dài, chuyện cũ của hắn cũng chưa có kết thúc.
Bởi vì khi hắn lên cấp ba lại gặp cô bé kia.
Chuyện kế tiếp rất là máu cún luôn.
Cô bé đó đã sớm quên mất một người tên là Trình Cẩm nhưng lại không cưỡng lại được sự hấp dẫn của Trình Cẩm đẹp trai lại học siêu tốt của năm đó, không chỉ trở thành một fan trong đội hậu viện của hắn mà còn rất là nhiệt tình công khai theo đuổi hắn.
"Sau này thì sao?"
Lăng Hiểu thật sự rất tò mò hướng đi của chuyện cũ này, không biết Trình Cẩm có cho cô bé đó một bộ tên béo nghịch tập ký không đây?
"Sau này? Đương nhiên là không có sau này."
Đối với cô bé kia, Trình Cẩm không muốn gặp lại nữa nên càng không rảnh mà phí tâm tư đi trả thù cô ta –
Chỉ có lúc bạn để ý một người thì bạn mới có thể hận cô ta.
Nhưng khi bạn không để ý chút nào nữa thì cô ta cũng không phải là cái gì trong cuộc đời của bạn.
Coi như không có.
Đó chính là đáp án tốt nhất.
"Tôi phát hiện phụ nữ các cô đều là động vật không thể xem bằng mắt được, hơn nữa, rất nhiều người thoạt nhìn ngây thơ đơn thuần nhưng thật ra lại trong ngoài không đồng nhất."
Trong lòng Trình Cẩm thật sự là ghét tiếp xúc cùng phụ nữ, sinh vật phức tạp như phụ nữ làm hắn chùn bước.
"Có lẽ là sâu trong lòng tôi cũng hy vọng gặp được đúng người, gặp được tình yêu, nhưng mà... Thật sự tôi không dám hy vọng xa vời, đặc biệt là sau khi mẹ tôi rời đi..."
Trình Cẩm cười trào phúng.
Cha mẹ hắn năm đó là tự do yêu đương, thậm chí là hai vợ chồng đều cùng nhau trải qua không ít mưa gió, tình cứng hơn cả vàng nhưng rốt cuộc thì sao?
Sau khi cha mất không bao lâu thì mẹ trong một lần du lịch nước ngoài gặp được tình yêu đích thực.
Bà ấy không màng tất cả mà chui vào vòng tay ôm ấp của người đàn ông ngoại quốc kia, thậm chí... Vì hạnh phúc của mình mà bà đã che giấu người đàn ông kia sự thật rằng mình đã từng ở góa còn có hai đứa con trai.
Nhiều năm như vậy bà ấy chưa từng trở về liếc mắt nhìn hắn và Trình Tiêu một cái.
Này...
Chính là người phụ nữ "nặng tình" đã cho bọn họ "tình thương của mẹ".